Chương 24. Tính quan trọng của sự cẩn thận
Ăn xong bữa cơm tối đầu năm rồi nghỉ ngơi một hồi. Trên còn đường đêm yên ắng, đầy tuyết và gió se lạnh, Sana đang đưa Misaki về nhà của nàng.
Hắn thấy Misaki chuyển sang nhà hắn ở luôn cho tiện, đỡ phải đi lại trong cảnh gió rét như vậy. Dù ngủ cả ngày ở nhà rồi, nhưng thực sự là hắn cũng không muốn đi ra ngoài làm gì.
Đang lúc này hắn nghe thấy Misaki chủ động nói.
“ Ngươi không hát?”
Trầm ngâm nhìn Misaki một lúc, hắn nói.
“ Lạnh, không hứng”
Có vẻ như hắn hay hát khi đưa nàng về nhà nên hình như nàng đã quen rồi. Ai biểu hắn còn nhỏ mà đã có một chất giọng hay như vậy.
Trầm tư nhìn Sana, Misaki đột nhiên nhận ra. Nàng đúng thật là đã quen rồi, quen cảnh cùng hắn đi trong màn đêm, nghe hắn hát những bài nhạc mà mình chưa bao giờ nghe qua. Mới đầu nàng cũng tò mò, nhưng khi thấy cục sắt biết phát nhạc của hắn thì nàng hiểu Sana kiếm những bài hát đó ở đâu.
Nàng cũng bắt đầu yêu thích cái cảm giác khi được ở cạnh gia đình này, khi đi chơi cùng đám bạn, những lúc chơi đùa với đứa bé gái đáng yêu Sane, ưa thích những khoảng khắc an bình khi ở cùng Sana. Trừ lão Xù ra, nàng bây giờ đã có những người thân, những người bạn mà nàng trân trọng.
Lúc này phía trước, trên người Sana phát ra một tiếng nhạc êm dịu. Nghe âm thanh đó, hai đứa trẻ và một con mèo bước đi trên con đường vắng lặng đầy tuyết.
Sau khi đưa Misaki về nhà, Sana nghĩ lại chuyện mà mình phân vân vừa nãy. Hắn quyết địch để trái cây và quả cầu tính sau. Trước mua thanh kiếm đã.
Chọn mua [Asauchi – Trảm phách đao không tên] xong thì hai cái bảng tiếp theo hiện lên.
Bảng đầu quy trình chuyển đổi sản phẩm nó cũng chỉ thay đổi từ sản phẩm ban đầu thích hợp cho những thực thể linh hồn thành sản phẩm thích hợp cho người sống.
Còn bảng sau đó lại khiến hắn ngạc nhiên.
[ Giả lập nguồn gốc và quá trình nhận hàng:
Từ thời xa xưa, Hồn Thần – vị thần đứng ở phía phe văn mình. Ngài lúc đó có rất nhiều sứ giả. Những người mang chức trách bảo vệ linh hồn đến nơi yên nghỉ - Hồn Giới. Những sứ giả đó thường dùng những v·ũ k·hí chuyên dụng là trảm hồn đao. Với hình dáng ban sơ là Asauchi.
Sau Thời Kỳ Hỗn Loạn, Hồn Giới sụp đổ trở thành một nơi hoang vu không còn là nơi thích hợp cho các linh hồn trú ngụ nữa. Các sứ giả dần dần biến mất, những trảm hồn đao của họ cũng tan biến theo cùng. Thanh Asauchi này có lẽ là một thanh cuối cùng trên thế giới. Nó hiện tại ở sâu dưới lòng đất một ngôi đền bỏ hoang.
Trong quá trình rong chơi ban đêm của Tiểu Hắc. Đặc biệt mẫn cảm với linh hồn nó đã cảm nhận được ba động nhỏ yếu phát ra từ thanh Asauchi tại Thảo Quốc. Thế là nó vội vàng đi về báo cho bạn.
Hãy đi theo Tiểu Hắc để nhận sản phẩm.
Bạn có thay đổi gì không?]
Vừa mới xem xong thì dưới chân hắn một quả bóng đen xuất hiện, rồi trôi nổi lên tầm nhìn của hắn, ấp úng nói.
“ Tìm thấy…. một vật….thú vị”
Thấy Tiểu Hắc hắn thực sự là rất ngạc nhiên. Lần đầu tiên hắn phải đi xa để nhận hàng. Chẳng lẽ năng lực của hắn càng cao thì hệ thống càng dần không để tâm đến việc giao hàng nữa. Đáng lẽ nên giao luôn đến tận Konoha chứ. Giờ bắt hắn phải đi xa nhà để lấy hàng, làm việc đúng là không chuyên nghiệp gì cả.
Mà hắn cũng ngủ cả ngày nay rồi, đi ra ngoài một lúc cũng được, chỉ là hắn vẫn ngại cái thời tiết lạnh lẽo này.
Dừng lại việc phàn nàn, Sana tách ra một Bóng Phân Thân, để nó thay mình về nhà, còn hắn thì dung nhập vô bóng của mình, để Tiểu Hắc đi trước còn hắn theo sau.
Năng lực này là hắn học được từ Tiểu Hắc. Thấy nó có thể tự do di chuyển giữa những cái bóng và tốc độ rất nhanh nữa. Nên là hắn rất thèm cái năng lực này. Sau một tháng nghiên cứu thì hắn rốt cuộc khai phá thành công, đặt tên là Dịch Chuyển Bóng.
Sau khi sử dụng năng lực này thì hắn sẽ dung nhập vô một vùng không gian nhỏ trong bóng của mình. Sau đó bóng của hắn sẽ tốc biến dịch chuyển qua lại những cái bóng khác. Vào ban đêm tốc độ di chuyển của nó có thể nói là nhanh nhất. Có thể dễ dàng xâm nhập vô những kết giới mạnh mẽ mà không bị phát hiện. Có lẽ cũng vì khai phát ra cái năng lực này mà giờ đây hắn phải đi xa để lấy hàng.
Cứ như vậy, hắn theo Tiểu Hắc ra khỏi làng, hướng về phía tây bắc tiến đến. Đi trong trạng thái này sẽ rất nhanh chóng thế nên là tầm một tiếng là hắn đã đến địa phận của Thảo Quốc, đến đây bầu trời đã quang mây hẳn, ánh trăng cũng yếu ớt soi sáng lấy cảnh tượng của quốc gia này.
Ngay khi đến nơi hắn cũng cảm nhận được một ba động nhỏ dưới lòng đất tầm 50m.
Dừng lại, nổi lên từ một cái bóng Sana nhìn về phía trước mặt hắn. Nhờ ánh trăng mà hắn có thể thấy được trước mình là một cái Đền nhỏ đã bị bỏ hoang ở đó. Cả ngôi đến chắc chỉ rộng bằng một phòng ngủ, bên trong là lá, cành cây khô khắp nơi, mạng nhện giăng đầy trần đền, mái cũng bị thủng nhiều chỗ.
Mấy chỗ có dấu hiệu củi bị đốt, chắc là những người hành hương đi quá trú nhờ đêm.
Chính giữa bên trong là một đền thờ, trên đó là một bức tượng đá nhỏ đã bị hư hại rất nặng, được soi sáng yếu ớt từ những ánh trăng qua lỗ thủng trên mái đền.
Có lẽ đó là Hồn Thần, kiếp trước khi hắn xem anime Naruto. Chưa hề có sự tồn tại của những vị thần này. Hắn không biết là ngay từ đầu thế giới này đã có bọn họ. Hay đây chỉ là hệ thống giả lập ra cho việc nhận hàng chở nên có lý, có quả hơn. Hoặc thế giới này cũng không phải thế giới Naruto mà hắn biết.
Không suy nghĩ những điều đó nữa, hắn điều động bóng bóng của mình chìm xuống lòng đất, mang hàng hoá lên.
Một lúc sau, một thanh sắt được bao bọc bởi bóng của hắn được đào lên. Thu hồi bóng của mình, xuất hiện trước mặt hắn là một thanh Katana bình thường, không có chuôi, chỉ là một lưỡi kiếm. Trông có vẻ cũ kỹ, dính nhiều vết bẩn, nhưng không hề có vết rỉ sắt nào.
Cầm lấy nó, điều khiển linh hồn của mình chạm đến thanh kiếm, hắn cảm nhận được một sự liên kết của linh hồn hắn với thanh kiếm được thành lập.
Sau này phải dành thời gian khắc sâu linh hồn của mình vô nó mới được. Trước trở về nhà đã. Thế là hắn cất thanh kiếm vô bóng của mình, do lúc trước khai phát kỹ năng Dịch Chuyển Bóng, nên trong bóng của hắn bây giờ có một vùng không gian nhỏ, nhiều lúc có thể chứa đồ, chỉ cần không quá to là được.
Cất xong thanh kiếm rồi nhìn lại một vòng ngôi đền. Hắn liền dung nhập vô bóng của mình cùng Tiểu Hắc theo đường cũ về nhà.
Ngay khi Sana rời đi. Bức tượng nhỏ trên đền thờ ánh mắt sáng lên màu đỏ yêu dị, dõi theo bóng lưng của hắn. Ánh nhìn chăm chú đó khiến một người n·hạy c·ảm như Sana cũng không phát hiện được.
Trên đường trở về khi sắp đến biên giới Hoả Quốc, Sana dừng chân lại bởi vì hắn cảm nhận được cách đó không xa có chiến đấu. Dù sao nếu mà có chuyện gì thì hắn có thể chạy nhanh được, và lại mặt trận c·hiến t·ranh bây giờ tại Vũ Quốc, cách chỗ này cũng xa, nên chắc không có vấn đề gì lớn. Thế là hắn tò mò lại gần xem thử.
Khi đến gần địa điểm chiến đấu, núp ở một chỗ cách xa, Sana quan sát tình hình bên trong.
Đang có ba tên ninja vây công một người, dưới đất xung quanh chỗ đó đã nằm lấy hai người ninja, theo tình trạng linh hồn của bọn họ thì là đ·ã c·hết rồi.
Tất cả năm người trên trán đều đeo hộ ngạch giống nhau, là ninja của làng Cỏ, nhưng tên bị t·ấn c·ông đeo hộ ngạch của làng Thác Nước và trên đó có một dấu gạch ngang, là một ninja phản bội.
Tên ninja phản bội đó có khuôn mặt và khắp cánh tay đều có vết khâu vá. Với những đặc điểm và sự lợi hại như vậy, hắn đoán được ngay đó là ai. Kazuku, một ninja phản bội cấp S đến từ làng thác nước, do thất bại trong việc á·m s·át Hokage đệ nhất, vì đó mà bị làng cao tầng căm ghét và trừng phạt. Và cũng vì vậy dẫn đến việc hắn ă·n t·rộm cấm thuật quý giá của làng, g·iết các cao tầng, móc lấy trái tim của họ rồi chạy trốn. Sau này trở thành một thợ săn tiền thưởng nổi tiếng.
Cứ như vậy Sana quan chiến đến khi Kazuku g·iết được hết những ninja còn lại, móc trái tim của một kẻ nào đó thay vô một trái tim đã hỏng của hắn. Trong quá trình đó Sana để ý thấy linh hồn của hắn có một sự biến đổi kỳ lạ. Quá hứng thú với điều đó khiến Sana không thể kiềm chế được khí tức của mình, mà dù sao hắn vẫn còn nhỏ.
Đón lại là một cái kunai nhanh chóng xượt qua hắn. Thấy vậy hắn liền lập tức dung nhập vô bóng của mình.
Kuzaku cảm giác sau khi mình phóng ra kunai, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, hắn thầm nghĩ.
‘ Không phải là g·iết một tên quý tộc thôi sao, cần gì phải đeo bám như vậy chứ, còn phái ra một cao thủ giỏi về ẩn núp nữa, nếu như không phải đối phương sơ ý lộ ra khí tức thì có lẽ hắn đã b·ị đ·ánh lén thành công rồi.’
Im lặng theo dõi xung quanh một lúc rồi hắn lên tiếng.
“ Ta đã nhận thức được sự hiện diện của ngươi, nên sẽ không bất cẩn b·ị đ·ánh lén được đâu.
Đáng lẽ ngươi nên hợp tác với đồng bọn của mình từ trước để đối phó với ta chứ không phải do dự chờ đến khi bọn chúng c·hết hết.”
Ngay khi hắn nói xong, bầu không khí ở khu vực này trở nên căng thẳng hơn, cô đọng một cách trầm trọng lại. Mới đầu xung quanh đã yên tĩnh rồi, nhưng giờ nó còn yên tĩnh hơn lạ thường, như là chuẩn bị cho sự việc nào đó sắp diễn ra.
Vừa cảnh giác xung quanh, Kazuku cũng cảm thấy kỳ lạ. Sao đối phương không hợp tác với đồng bọn trước đó. Chẳng lẽ coi rằng mạng sống của bọn họ không đáng bằng một cơ hội hạ gục hắn. Hay cũng có thể là một bên khác không liên quan.
Dù thế nào giờ đối phương cũng là địch nhân của hắn. Từ lúc á·m s·át thất bại Ninja chi thần. Hắn đã học được một thứ đó là nhẫn lại và cẩn thận, à đấy là hai thứ.
Và cứ thế Kazuku giữ trạng thái cảnh giác xung quanh tầm một tiếng.
‘ Đối phương quả là cao thủ, đã một tiếng rồi không có động tĩnh gì, chắc chắn là đang ẩn núp ở đâu đó, chờ đến khi hắn tưởng rằng đối phương đã rời đi, rồi để lộ ra sơ hở và bị t·ấn c·ông.
Hắn là sẽ không ngu xuẩn như vậy’
Hai giờ sau.
‘ Ha, vẫn còn nhịn được, lòng kiên nhẫn của đối phương quá xuất sắc, khiến hắn phải nể phục. Đến ngay cả hắn bây giờ cũng đã có chút do dự rằng ngay từ đầu đã không có ai rồi, đều là hắn sợ bóng sợ gió một hồi.’
Rạng sáng, vẫn bảo trì tư thế mấy tiếng đồng hồ, Kazuku đành phải nghĩ cách khác. Hắn sẽ giả vờ bỏ cuộc để lộ sơ hở vậy.
Hắn hoạt động cái thân thể t·ê l·iệt của mình lừa dối nói.
“ Haizzz, có lẽ mình cả nghĩ quá, đúng là già rồi.”
Xong rồi thu nhập chiến trường và rời khỏi, may là nãy giờ không có ninja làng Cỏ tìm đến, nếu không thì hắn cũng không có dễ dàng đứng yên như vậy để đấu trí với không khí.
Lúc này hắn phải thừa nhận, cái tên thất đức đó đã sớm rời khỏi mà không báo cho hắn. Nhìn lên bầu trời, Kazuku chỉ cảm thấy trong người có một luồng khó chịu không thể thả ra được. ‘Khốn kiếp’
***
Lúc này ở nhà mình, Sana đang bón đồ ăn cho em gái thân yêu của mình. Từ khi bị kunai xượt qua là hắn đã dùng Dịch Chuyển Bóng để trở về rồi. Sana thừa nhận linh hồn của Kazuku cũng không thú vị lắm.
Về nhà sớm ăn bữa sáng, rồi còn lên phòng đi ngủ.