Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 21. Nỗi sợ hãi của cái nhìn




Chương 21. Nỗi sợ hãi của cái nhìn

Nghe xong lão Xù kể, mọi người đều sợ hãi thán phục. Trừ Misaki chỉ có đứng đó mặt lạnh nhìn mọi người, dù sao nàng cũng là người biết chuyện.

Sana giơ ngón tay cái đối với lão Xù. “ Ta cũng phục các ngươi, đúng là ác thật. các ngươi mà làm như vậy thì làm gì có người nào không sợ được.”

Một bạn nữ nào đó ôm con cún ở bên cạnh bọn hắn nãy giờ nói.

“ Đúng là ác liệt thật.” Rồi nhìn lão Xù nói “ Ngươi cũng thật thú vị, là mèo thuộc tộc nhẫn miêu phải không?

Muốn ký kết khế ước với ta không?”

Lão Xù cũng không nhìn nàng hờ hững nói. “ Xin lỗi ta là mèo nhà, không thuộc tộc đàn nào, với lại ta đã có người nuôi.” Nói xong bước lại gần Misaki rồi cọ chân nàng.

Bạn gái cũng hơi lúng túng cười nói.

“ Vậy sao” Rồi chú ý với tầm nhìn của mọi người sửng sốt nói tiếp.

“ Xin lỗi mọi người, vừa nãy mải nghe chuyện quá mà quên giới thiệu.

Ta là Uchiha Mikoto, hiện đang là năm thứ 4 của Học Viện Ninja, còn đây là Shiro, cún cưng của ta.

Cũng cảm ơn mọi người vừa nãy giúp ta giải vậy.”

Nhìn nàng cúi đầu xuống cảm ơn mọi người rồi ngẩng đầu lên mỉm cười một cách thân thiện, lúc này Sana mới nhận ra, là mẹ của Uchiha Sasuke sau này a. Bên cạnh hắn đám bạn cũng bắt đầu giới thiệu bản thân mình, hắn và Misaki được Minato giới thiệu hộ cho, xong rồi bắt chuyện với nàng và thảo luận lên.

Inoue tò mò nhìn chị gái xinh đẹp trước mình hỏi.

“ Ta nghe nói là tộc Uchiha rất mạnh mẽ, thường toàn là thiên tài, sức chiến đấu cũng mạnh nữa, nhưng sao ngươi lại gặp phải hoàn cảnh như vừa nãy?”

Mikoto hơi cười khổ không biết trả lời thế nào, con cún trong lòng nàng đã thay nàng trả lời hộ.

“ Gâu, gâu gâu gâu”

Lão Xù nghe xong phiên dịch giúp mọi người luôn.

“ Nó bảo chủ nhân của nó cũng rất mạnh mẽ và tài giỏi. Dư sức đối phó đám vừa nãy.”

Nghe vật đám Sana đều kinh ngạc vì lão Xù nghe hiểu được tiếng cẩu. Và ngạc nhiên trước ý của con cún mà nhìn Mikoto.

“ Này Shiro!”

Mikoto vỗ đầu răn con cún của mình rồi cười nói với mọi người.

“ Ta nghĩ sức mạnh không phải là dùng để tổn thương đồng bạn trong làng. Tuy bọn hắn hơi quá trớn, nhưng cũng chỉ là trêu đùa một chút. Không cần đánh nhau g·ây t·hương t·ích làm gì”



Inoue vẻ mặt ngưỡng mộ thán phục nói.

“ One-chan thật sự quá dịu dàng, hiền hoà mà.

Và lại rất xinh đẹp nữa.

Không biết tộc các ngươi có tuyển rể là người bên ngoài không?”

So với Mikoto hơi lúng túng trước câu hỏi của Inoue thì có người thay nàng trả lời cho hắn.

“ Tộc ta không cấm việc lấy chồng bên ngoài. Nhưng nàng là sẽ không.”

Mọi người nhìn lại thì thấy một thanh niên tầm 12-13 tuổi, tóc đen gương mặt hơi nghiêm nghị và trên quần áo cũng có tộc huy của Uchiha.

Nhìn về phía người đến, dù là trên mặt mang vẻ cười ôn hoà, nhưng Sana vẫn có thể cảm giác được một loại khí tràng nghiêm trọng trên người hắn vẫn chưa tán đi hoàn toàn. Sana đoán được ngay là người vừa mới trên chiến trường trở về, và có lẽ là Uchiha Fukaku, chồng sau này của Mikoto, cha của một vị đại boss Itachi và nhân vật chính số hai Sasuke.

Cũng đúng như hắn đoán lúc này Mikoto vui cười kinh ngạc nói. “ Fukaku-san”

Rồi quay sang mọi người nói. “ Để ta giới thiệu với mọi người, đây là Fukaku-san, cũng là tộc nhân của Uchiha, hai năm trước đã tốt nghiệp học viện, và mới trở về từ chiến trường.”

Xong quay lại nhìn Fukaku giới thiệu mọi người và nói về chuyện vừa nãy.

Nghe xong, Fukaku đưa tay xoa đầu nàng hướng mọi người cười nói. “ Ta cũng cảm tạ mọi người vừa nãy đã giúp đỡ nàng.” Rồi quay lại nhìn Mikoto nói.

“ Ngươi cũng là, ta bảo chờ ta một lúc, mà khi ta đến lại không thấy ngươi đâu phải đi tìm mãi, với lại lần sau nếu mà gặp trường hợp như vừa nãy cứ đánh bọn chúng một trận, không sao đâu.”

Nghe vậy Mikoto chỉ lúng túng cười nhẹ.

Minato lúc này nói ra.

“ Ta nghĩ vừa nãy nàng làm cũng không có sai. Điều đó càng nêu lên nàng là một người hiền lành, ôn hoà và nhã nhặn.”

Nghe Minato nói vậy càng khiến Mikoto đỏ mặt và xấu hổ, vừa nãy nghe Inoue trêu đùa khen ngợi thì không sao, nhưng nghe Minato nghiêm túc mà khen nàng. Là một người dễ ngại ngùng, nàng không chịu nổi lời khen nghiêm túc như vậy.

Ngoài trừ nàng hơi xấu hổ ra thì có hai người ánh mắt hung ác lườm Minato, đó là Fukaku và Kushina.

Sana cười lắc đầu trước cảnh tượng này, đúng là trẻ con ngây thơ và trần đầy thanh xuân mà.

Sau đó chín người, một con mèo, một con chó cùng rủ nhau đi dạo phố, và hai người Fukaku với Mikoto cũng bắt đầu thân quen với bọn hắn hơn, không còn mất tự nhiên như lúc đầu.

Nhìn mọi người vui vẻ nói chuyện trừ một đứa đang hơi buồn vì mới mất đi mối tình đầu - Inoue, Trong tâm của Sana cũng không có vui vẻ như bề ngoài. Bởi vì mới đầu gặp Mikoto thì không sao, nhưng khi Fukaku lại gần bọn hắn, và cũng do linh hồn mạnh lên khiến hắn n·hạy c·ảm hơn so với trước nên có thể cảm thấy một hơi thở giấu kín ở xung quanh bắt đầu nghiêm túc và thận trọng trở lên.

Mà hắn có thể đoán được đó là ám bộ đi theo hộ vệ cho Kushina, hắn chỉ cảm thấy các cao tầng của làng cũng quá n·hạy c·ảm đi.

May mà dạo gần đây khi đi cùng Kushina hắn ít khi sử dụng sức mạnh chân chính của bản thân. Nếu không bây giờ có lẽ hắn cũng đã nằm trong tầm mắt của đám cao tầng rùi. Nhất là hai lão Danzo và Đệ Tam, bây giờ hắn còn nhỏ nên cách xa hai người đó càng xa càng tốt.



***

Một ngày nào đó tháng 8, Konoha năm thứ 30.

Mới tỉnh dậy từ giấc ngủ ngon lành, Sato rời giường để đón một ngày tốt đẹp. Với một đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ như hắn, phương châm sống là mạnh được, yếu chạy. Hắn thích nhìn những kẻ yếu đuối run rẩy trước mặt mình, thích cảm giác mà không ai dám trái lời hắn, những lúc đó hắn cảm thấy mình trở nên thượng đẳng hơn, hắn quá hưởng thụ cái cảm giác tuyệt vời đó.

Lại nghĩ tới hôm qua bắt gặp một mục tiêu mới, một con bé xinh xắn tóc trắng. Hôm qua do có việc bận nên hắn chỉ đùa một chút rồi về. Hôm nay lúc tan học nên tìm nàng để trêu trọc mới được.

Hahahaha.

Cười trong vui sướng, Saito mở cửa sổ ra hưởng thụ lấy ánh nắng ban mai, cảm giác của sự sống và một ánh mắt chăm chú.

Một con mèo to lớn màu trắng khói ngồi trên bờ tường đang dùng đôi mắt hung ác có vết sẹo trừng trừng nhìn hắn.

Saito hơi ngạc nhiên chút, hướng về con mèo quát.

“ Cái quái gì vậy, mèo sao.

Ngươi nhìn cái quái gì, cút ngay cho ta,”

Nghe Saito quát vậy con mèo vẫn không động đậy gì nhìn hắn.

Điều này càng khiến Saito bực bội kiếm cái gì ném thẳng vô con mèo. Con mèo chỉ hoạt động một chút nhẹ nhàng tránh thoát rồi tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

Không chỉ vậy, lúc này cũng toát ra mấy con mèo nữa, đều dùng ánh mắt không cảm xúc trừng nhìn hắn, đâu đâu cũng có, trên bờ tường, trên cây, trên mái nhà bên cạnh.

Lúc này hắn đã bắt đầu cảm thấy hơi sợ, tiếng mắng chửi, kêu gào tuôn ra từ miệng hắn liên tục. Nhưng mà đám mèo vẫn cứ ngồi yên đó dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Bất ngờ con mèo lớn mặt sẹo lúc đầu chuyện động lại gần. Thấy vậy hắn quá kinh hãi, không để ý cái quần chưa mặc chạy vội xuống nhà, đúng vậy Saito có thói quen ngủ không mặc quần chỉ mặc mỗi áo.

Chưa xuống đến tầng dưới, Saito đã gào khóc kêu lên thất thanh.

“ MẸ, MẸ, MẸ. Có đám mèo cứ trực trực nhìn con.

Đáng sợ lắm.”

Từ nãy đã nghe thấy tiếng chửi rủa mắng mỏ của con mình ở trên phòng, bây giờ lại thấy con của mình hốt hoảng để rông khóc chạy xuống, mẹ của Saito không nghĩ chỉ là do một đám mèo, trấn an con mình rồi ra ngoài xem thử. Cha của Saito cũng b·ị đ·ánh thức từ cơn men say tối hôm qua, chửi con mình vài câu cũng ra ngoài xem thử.

Vừa mới ra ngoài cả nhà gặp phải một đám hơn chục con mèo, ở mọi chỗ không cảm xúc trừng trừng nhìn bọn hắn.

Cảm thấy không khí đột nhiên trở nên quỷ dị lên, khí lạnh cũng xuất hiện quanh toàn thân bọn hắn, cha và mẹ Saito đều lấy chút dũng khí mang theo cây chổi và cây gậy gỗ ra đuổi đám mèo. Khi bọn hắn lại gần thì đám mèo tránh đi ra chỗ khác tiếp tục nhìn bọn họ.



Dù cho bọn họ có kêu gào hay mắng chửi thế nào, hay đuổi đánh bao lâu, đám mèo vẫn cứ như vậy, và càng lúc mèo càng nhiều hơn.

Thấy như vậy, cả ba người đều hoảng loạn chạy vô nhà đóng cửa lại trốn tránh. Đám mèo qua các khe hở vẫn nhìn vô bọn họ. Ba người đành phải kéo hết rèm lại che đi tất cả ánh nắng ban mai. Khiến cho một buổi sáng tươi đẹp trở nên tối tăm đáng sợ hơn nhiều.

Lo sợ trong khoảng một thời gian, đã đến giờ bọn họ phải đi làm và đi học, nghĩ rằng đám mèo sẽ bỏ đi, bọn hắn lấy gan ra ngoài xem thử.

Nhiều, càng nhiều con mèo so với lúc trước bao vây lại nhà bọn hắn. cứ chăm chăm nhìn lấy. Không thể làm gì khác, người lớn phải đi làm, trẻ con cũng phải đi học. Thế là bọn hắn rời đi nhà trong tâm lý hãi hùng. Không thấy bọn mèo sẽ t·ấn c·ông cũng khiến bọn hắn an tâm hơn chút.

Nhưng từ khi đó, bất kỳ bọn hắn đi đâu, đi học hay đi làm, hay ở chỗ nào đó đều sẽ bị một vài con mèo nhìn chằm chằm.

Dù cho là đang trong lớp học, Saito cũng thấy một con mèo hung hãn trên cành cây nhìn chăm chú hắn qua cửa sổ.

Dù cho là đang bán cá ngoài chợ, mẹ của Saito cũng có thể thấy mấy con mèo đứng ở những chỗ khác nhau để ý mình.

Dù cho là mới từ nhà vệ sinh ra, cha của Saito cũng thấy một con mèo ở trong góc tối coi chừng hắn.

Cứ như vậy qua hai ngày, cả nhà bọn hắn tâm lý đều không thể chịu nổi, ăn không no cơm, ngủ không đủ giấc, quyết định thuê ninja giải quyết việc này.

Khi ninja đến gặp cảnh tượng như vậy, muốn giải quyết cũng không biết giải quyết như thế nào, do đám mèo cũng không có t·ấn c·ông ai cả, và đuổi cũng không thể đuổi bọn chúng đi. Mà điều này còn khiến hắn bị liên luỵ, bị đám mèo mặt lạnh nhìn chằm chằm một ngày, thế là tâm lý của hắn cũng không chịu nổi, ngay ngày sau đó từ bỏ nhiệm vụ.

Gặp vậy, nhà ba người chỉ còn cách tìm đến đám cảnh bộ mà bọn hắn hay xem thường và ghét bỏ.

Nhưng khi cảnh bộ biết việc này, bọn hắn chả quan tâm đến. Bởi vì bọn hắn thừa biết bản tính của gia đình này như thế nào.

Người cha thì hay uống rượu xong rồi gây sự.

Bà mẹ thì hay gây gổ tại chợ.

Đứa con thì luôn luôn bắt nạt đồng trang lứa khiến bọn hắn hay nhận được đơn khiếu nại từ những phụ huynh của những trẻ b·ị b·ắt nạt.

Lần này chắc là trong gia đình ai đó trêu trọc độc ác với đám mèo rồi bị bọn chúng trả thù thôi.

Cứ như vậy gia đình ba người trôi qua mỗi ngày như địa ngục đến khi đang trên đường Saito bắt gặp con mèo hung dữ có vẻ là đầu đàn cho việc khiến cuộc sống của bọn hắn trở nên đau khổ như hiện nay đang nằm trong vòng tay của một bé gái tóc trắng.

Rốt cuộc hắn đã biết được nguyên nhân của tất cả sự khổ đau này, nhưng hắn vẫn sợ không dám lại gần nói gì. Thế là về nhà báo hết cho cha mẹ.

Khi cha mẹ hắn biết việc đều nổi trận giận dữ hùng hổ đi tìm Misaki.

Nhưng khi đi được nửa đường thì bị đám mèo bao vây lại, lần này bọn chúng bắt đầu gầm gừ đe doạ.

Quá hoảng sợ, ba người vắt chân chạy về nhà, khi về đến nhà hai người trưởng thành đều trút giận hết nỗi bực tức, nỗi tuyệt vọng bấy lâu nay của mình lên đứa con trai yêu thương của họ. Cũng chỉ vì nó mà bọn họ phải sống trong dày vò và kh·iếp đản lâu như vậy.

Cuộc sống của ba người cứ như vậy kéo dài đến một tháng, ngay khi tâm lý của bọn hắn sắp sụp đổ và nghĩ từ bỏ mọi thứ chuyển đi nơi khác. Thì con mèo hung hẵn to lớn mắt sẹo lại gần bọn hắn đang trong hoảng sợ, nói tiếng người.

“ Lần này chỉ đến đây thôi, nếu như các ngươi còn dám bén mảng đến gần con bé một chút nào…..

Thì lần sau sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.”

Nói xong, nó quay người bỏ đi, đám mèo xung quanh cũng biến mất dần.

Từ đó trở đi gia đình ba người không dám nghĩ đến Misaki và lúc nào gặp mèo đều run sợ nhớ lại sự tuyệt vọng đó, thứ đó đã ăn sâu vào linh hồn của bọn hắn, nhưng bản chất vẫn không thay đổi, tính cách và hành động vẫn như cũ, thậm chí còn ác liệt hơn trước, để hưởng thụ cảm giác hưng phấn, để trốn tránh đi sự sợ hãi đó. Sau mọi việc đối tượng của bọn hắn lại chỉ có trừ đi thêm loài mèo và một bé gái tóc trắng.