Chương 2. Mèo!
Konoha năm thứ 30, tháng 6.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Nara Sana đơn giản vệ sinh cá nhân để xuống ăn sáng rồi còn đi học.
“Sana! Xuống dùng cơm con ơi”
Dưới lầu vang lên tiếng của mẹ hắn Uihara Riko, năm nay 24 tuổi. Theo nhận thức của 5 năm nay, mẹ hắn là một người ôn nhu, đảm đang, chăm lo tốt cho gia đình. Là một ninja chữa bệnh xuất thân từ bình dân. Chả hiểu sao người ôn nhu mỹ lệ như vậy lại lấy phải lão cha của mình.
Cha hắn Nara Satoru, năm nay 26 tuổi, một jonin thuộc gia tộc Nara, gia tộc nổi tiếng với sự thông minh tài tình và bí thuật điều khiển cái bóng của mình để trói buộc kẻ địch. Tính cách nhiều lúc không đứng đắn như người trưởng thành, mà dù sao cũng là trụ cột trong gia đình nên cũng đáng tin cậy, được cái tính tốt là sợ vợ.
Sống trong một nhà này cũng rất hạnh phúc, kiếp trước là cô nhi nên không có cái tình cha mẹ thương yêu, kiếp này được sống lại hắn đã cảm giác mình rất may mắn rồi.
“ Ohayo oka-san, oto-san” xuống lầu nhìn thấy một bàn thức ăn sáng tuy ít món nhưng mà hương vị thơm ngon, là cảm giác một ngày bắt đầu như thế này đã quá tươi đẹp rồi.
“Ohayo Sana” mẹ hắn trở lại một câu rồi cười nói tiếp “ Mau ngồi ăn cơm, rồi còn đi học nữa”
Cha của thì chỉ nhìn hắn cái rồi cắm mặt ăn tiếp, chắc vẫn để ý chuyện hum qua đây mà, đàn ông gì mà hẹp hòi.
Ăn được một lúc thì Sana ngẩng đầu lên nói với cha mình.
“ Oto-san, ta muốn học cách tinh chế chakra với học bí thuật của gia tộc chúng ta”
Hai vợ chồng Satoru ngạc nhiên nhìn hắn, rùi Satoru nói.
“ Ngươi mới nhập học trường ninja có hai tháng, cũng mới chỉ là con nít ranh 5 tuổi, tinh luyện chakra thì thui cần gì học bí thuật sớm vậy.”
Sana bình tĩnh nói.
“ Ta cảm thấy với thực lực hiện tại, việc có thể bất phân thắng bại với ngươi càng ngày càng khó, thế nên ta muốn tăng cao thực lực của mình rồi mới đấu shogi lại với ngươi.
Với lại ngươi cũng biết ta là tiểu thiên tài mà, học sớm cũng chả sao.”
Nhìn Sana, mẹ hắn cười lên, còn lão cha thì khoé miệng giật giật nói.
“ Mơ đi con, ta không dạy.”
Thấy lão cha vậy, Sana cũng không thể nói rằng hắn cần nhanh đánh tốt cơ sở để mà còn mua đồ về hack nữa, thế nên đành phải thay cách thuyết phục vậy.
“ Vậy thay cái lí do đi, ngươi biết ta thường hay làm việc tốt giúp đỡ mọi người mà, thế nên ta muốn nâng cao bản thân để có thể làm thêm nhiều việc tốt nữa”
‘ Vâng, ngươi cũng chỉ có mỗi cái điểm tốt đó’ trong lòng Satoru thầm nói, mặt ngoài thì.
“ Rõ ràng ngươi chỉ muốn tìm cách chơi xấu khi đấu cùng ta. Với lại toàn là hai đứa trẻ nhà Akimichi và Yamanaka làm không, ngươi chỉ toàn chơi. Không dạy là không dạy”
Hết cách rồi, Sana đành phải dùng chiêu cuối cùng.
Một bộ mặt đáng thương hướng Riko “ Oka-sannnn ~.~”
Riko cười xoa đầu con mình rồi hướng về chồng nói.
“ Mình dành chút thời gian dạy cho nó đi mà”
Thấy vậy Satoru lầm bầm lầm bầm “ Bà định lực còn quá kém.” Rùi quay sang Sana “ Thôi được rồi, chủ nhật này rảnh thì ta dạy cho ngươi”
“ Yeah” Quét sạch bay sự đáng thương rùi cắm đầu ăn nốt bữa sáng. Và ngay khi Sana ăn xong thì bên ngoài truyền ra một âm thanh non nớt gọi hắn.
“ Sana-kun”
Sana nói với cha mẹ mình “ Vậy ta đi học đây.”
“Đi đường cẩn thận nha con” Mẹ hắn dặn dò lại.
“Dạ”
***
Vừa ra khỏi cổng thì Sana gặp được công cụ nhân người tốt số 1 và số 2 của mình: Akimichi Akehi và Yamanaka Inoue.
“Yo Akehi-kun, Inoue-kun”
“ Yo Sana-kun”X2
Sana vẫy vẫy tay cùng hai đứa nhóc chơi đùa từ nhỏ đến giờ của mình, cũng là hai công sức chủ yếu để hắn kiếm được số GP hiện tại.
Akehi nhóc con của gia tộc Akimichi, gia tộc nổi tiếng với bí thuật thao túng kích thước và trọng lượng cơ thể để chiến đấu. Mẹ hắn là bạn thân từ nhỏ của cha Sana.
Akehi là một cái múp múp, mái tóc nâu đậm, còn có chút hơi đần, thường chuyện để tâm duy nhất là hum nay ăn gì. Với cái tính cách đó hắn thường rất dễ dẫn dắt Akehi làm việc tốt giúp mình, Akehi cũng là công cụ nhân người tốt ưa thích số một của Sana.
Còn Inoue thì thuộc gia tộc Yamanaka hay nghe nói với bí thuật liên quan đến tâm trí, lần này thì cha hắn mới là bạn thân của hai người còn lại.
Mái tóc màu vàng óng, có chút tuấn mỹ khuôn mặt. Nếu mà nói đẹp trai từ nhỏ thì Sana là người thứ nhất trong ba đứa, có lẽ do thừa hưởng gen từ mẹ của mình, chứ nếu mà theo người cha Satoru thì khuôn mặt của hắn giờ chắc phải chỉ là hàm hàm bình thường.
Inoue có cái tính là mê gái từ nhỏ, đặc biệt là những chị gái xinh đẹp ngực to, vì thế nên để dẫn dụ tên công cụ nhân này thì hơi khó một chút, chủ yếu là những việc tốt gì liên quan đến gái xinh mới khiến hắn nhảy vô được. Mức độ yêu thích số ba.
Sự hữu nghị của tam tộc Nara, Akimichi và Yamanaka có thể truy tố từ thời chiến quốc, dù cho sau này gia nhập vô Konoha cũng đồng minh thân thiết nhất của nhau.
Tốt đẹp đến nỗi đời phụ huynh của bọn hắn chơi với nhau từ nhỏ, đến lớn rồi có lẽ là rủ nhau lấy chồng, cưới vợ. Sau đó căn thời gian sinh ra bọn hắn thì phải. Cho nên đời này của đám Sana tiếp tục nối gót đời trước thành bạn nối khố từ nhỏ.
Từ nhà Sana đến trường ninja tầm 15’ con đường này đa số cô, dì, chú, bác đều là người quen của bọn hắn, vì nửa năm nay ba người Sana ít nhiều cũng giúp đỡ lặt vặt bọn họ.
Đang nói chuyện phiếm với hai đứa bạn như trưa nay ăn gì, nghỉ học đi đâu chơi, đi bắt cá ngoài sông hay hay đi công viện chọc chó. Thì Sana nghe một tiếng.
Ting
Một cái bảng hơi trong suốt màu xanh hiện ra trước mặt hắn.
[ Nhiệm vụ: Một người phụ nữ đang trong trạng thái lo âu tìm tòi chiếc nhẫn đã đánh rơi của mình. Chiếc nhẫn đó là vật kỷ niệm duy nhất của người chồng quá cố của cô. Nó có ý nghĩa rất to lớn đối với cô, nếu mà đánh mất thật thì có lẽ cô sẽ sụp đổ mất.
Hãy tìm lại chiếc nhẫn đó cho người phụ nữ đáng thương này
Phần thưởng: 50GP ]
Xem xong thông tin nhiệm vụ thì Sana nhìn xung quang mình, thấy phía trước cửa hàng quần áo có một người phụ nữ tầm trung niên, gương mặt tinh xảo mang nét đôn hậu đang tìm tòi thứ gì đó.
Sana đành phải chấm dứt sự tranh cãi của hai đứa bạn thân về việc chiều nay nên đi đâu ăn vặt hay đi đâu ngắm gái, kéo theo hai đứa đến gần xem xét. Tiện thể trong lòng nhận lấy nhiệm vụ.
“ Nohara-san, cô đang tìm gì vậy, để bọn ta giúp cho”
Nohara-san là một chủ tiệm quần áo nhỏ, có người chồng là một Ninja nhưng mà c·hết trận trong c·hiến t·ranh từ một năm trước. Hiện giờ đang sống cùng với mẹ chồng và một người con gái 3 tuổi. Là người quen của bọn hắn, do đợt trước bọn hắn đã từng giúp cô một số chuyện. Haizzz c·hiến t·ranh.
Người phụ nữ định thần lại “ A, ba nhóc đấy à, cô mới đánh rơi chiếc nhẫn, giờ không tìm thấy đâu, mà mấy đứa lo đi học đi kẻo muộn, không cần giúp ta đâu.”
“ Từ giờ đến lúc học còn khoảng thời gian dài nữa, người nhiều sức nhiều, để bọn ta giúp cho, tìm nhanh thấy là được” Sana trả lời lại một cách tự tin, rồi quay sang hai đứa bạn “ Phải không mấy đứa?”
“ Đúng đấy ạ, cô cứ để bọn ta giúp cho” nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp là Inoue có nhiệt tình ngay.
Còn Akehi thì hàm hàm “ Đúng vậy”
Nohara thấy thế cũng chịu, cười nói “ Vậy cô nhờ mấy đứa”
“ Dạ”X3
Bắt tay vào việc ba đứa quay xung quanh tìm một hồi vẫn không thấy, Sana bình tĩnh suy nghĩ lại.
‘ Chiếc nhẫn nếu rớt tại đây mà vẫn không tìm thấy thì có nghĩa là có sự vật gì tác động đến nó, khiến nó dịch chuyển khỏi khu vực này’
Quay đầu hỏi lại người phụ nữ “ Nohara-san, cô đánh rơi lúc nào vậy, và lúc đó thì chuyện gì xảy ra”
Nohara nhớ lại “ Lúc đó tầm một giờ trước khi cô mới đi chợ trở về, chiếc nhẫn vẫn còn lại trên tay cô thì phải. Đột nhiên có một con mèo nhảy ra trước mặt cô, giật mình quá nên cô đánh rơi đồ mới mua về.
Định thần lại thì không thấy con mèo đó đâu nữa, cô đành nhặt lại đồ mang về nhà, cất xong đồ thì cô mới để ý chiếc nhẫn mình đã mất. Nghĩ là rơi lúc đó cô mới chạy ra tìm lại thử xem” nói xong, khuôn mặt của Nohara vẫn mang theo vẻ lo lắng. “ Cô có hỏi thăm người xung quanh, nhưng không có ai thấy cả”
“Mèo?” Để ý chi tiết này, Sana hỏi tiếp “ Con mèo đó hình dáng thế nào cô”
Rồi nhận được câu trả lời “ Hình như là một con mèo mun màu đen thì phải”
‘ Nếu đã không có người nhìn thấy, xung quanh đây đều là người tốt, có lẽ họ sẽ không nói dối, mà lại vẫn không tìm được, thì manh mối duy nhất bây giờ là con mèo lúc đó thui.’ Nghĩ đến đây hắn đột nhiên cảm giác được một tầm nhìn đặt trên bản thân.
Quay đầu lại thì thấy cách đó không xa trong công viên có một con mèo đen tuyền đang nhìn chăm chú bọn họ.
Thấy thế Sana liền rủ đồng bọn qua đó xem thử, chưa kip bọn hắn đến gần thì con mèo chuyển thân chạy mất.
“ Đuổi theo” Nói với hai đứa bạn, hắn nhanh chóng chạy theo con mèo.
Đuổi theo con mèo qua hai dãy nhà, một dãy bỏ hoang vô một căn hẻm không người, cuối con hẻm thì thấy nó dừng lại trước một cái hố kêu hai tiếng
Meo meo!
Sana ba người đến gần thì thấy cái hố có độ rộng nhỏ hẹp, viền là miếng sắt, chắc là cái hố thoát nước nào đó bỏ sử dụng chưa được lấp kín triệt để.
Nhìn xuống thì thấy chiếc nhẫn bị mất nằm dưới, và dưới nó nữa là 2 con mèo con trông như vừa mới ra đời ba tháng đang mắc kẹt.
‘ Thì ra là con mình bị mắc kẹt, muốn gây chú ý đối với nhân loại đến đây giúp đỡ, nên mới lấy trộm chiếc nhẫn rồi dẫn dắt bọn hắn đến đây. Ban đầu muốn gọi là Nohara-san, nhưng chắc cô ấy mải tìm đồ không để ý nó, đến khi chờ đến bọn mình.'
Biết vậy Sana cũng không trách móc con mèo gì, dù sao tình mẫu tử không p·hân b·iệt c·hủng t·ộc. Hắn đành phải quỳ xuống thò tay móc ra từng con mèo giao cho mẹ bọn nó và lấy về được lại chiếc nhẫn.
Được đến tay chiếc nhẫn, hắn cũng quay sang nói với hai đứa bạn của mình
“ Thui về trả cho Nohara-san xong rồi chúng ta còn đi học, sắp muộn rồi.”