Chương 13. Chính chủ tự mình đến tận cửa
Đứng trên đầu Hokage đệ tam, là có thể đặt cả toàn cảnh Konoha trong tầm mắt.
Bọn hắn đứng đấy, mỗi người đều cầm trên tay một xiên nướng vừa ăn vừa nhìn về làng của mình chìm trong ánh nắng chiều.
Inoue lúc này đột nhiên hỏi một câu.
“ Kushina-san, tại sao lúc này ngươi chuyển trường, lúc trước ngươi ở đâu vậy.”
Kushina trầm mặc lại chút trả lời.
“ Trước kia ta ở làng Xoáy Nước, nơi mà tộc ta Uzumaki sinh sống, nơi mà hầu như mọi người đều có mái tóc màu đỏ.
Cha mẹ ta mới mất nên Mito-obasan đón ta đến Konoha, muốn nhờ ta làm gì đó. Nhưng khi ta đến Konoha ta mới biết, mái tóc màu đỏ mà ta cảm thấy bình thường ở quê mình, ở đây nó lại kỳ lạ đến vậy.”
Nghe Kushina nói vậy mọi người đều trầm xuống.
Misaki nhìn kỹ Kushina một chút. ‘ Đều là người mất cha mẹ, sao nàng lại sống động được như vậy’
Inoue có chút muốn vả vô mồm mình, ‘lần nào cũng vậy’. Hắn lên tiếng xin lỗi.
“ Ầy, ta xin lỗi, ta không biết cha…”
Chưa kịp Inoue nói xong thì Minato đột nhiên cười lên tiếng. “ Đâu có kỳ lạ, ta thực sự thích mái tóc của ngươi, thực sự vậy”
“ Ngươi, ngươi,…” Kushina kinh ngạc nhìn Minato không nói lên lời, rồi đột nhiên cười to lên.
“ Hahahaaha”
Không khí trầm mặc vừa nãy đột nhiên chuyển biến vui tươi trở lại, thật không hổ Là Minato – Người cứu vớt bầu không khí.
Về phía Sana thì hắn đang suy nghĩ về những gì Kushina nói. Theo lời nàng nói có lẽ chuyện mà Uzumaki Mito muốn nhờ nàng là trở thành jinchuriki đời thứ hai của cửu vĩ.
Vậy có nghĩa giờ nàng vẫn là người bình thường. Thảo nào với bản năng còn ở kiếp trước của hắn từ nãy giờ không có cảm nhận được ai đang theo dõi mình. Nếu không như vậy thì hắn cũng sẽ không sử dụng Chưởng Khống Bóng trước mặt nàng mà không làm ra dáng kết ấn.
Dù dì bọn hắn cũng nghe lời dặn của những người trưởng thành là hạn chế sử dụng thuật mà không kết ấn ở bên ngoài trước khi 12 tuổi. Hắn bình thường dùng như vậy cũng là do hắn đảm bảo được sẽ không để người phiền phức quan tâm đến.
Sau này khi Kushina trở thành jinchuriki thì đi đâu đều có người hộ vệ, vì vậy có lẽ sau này phải hạn chế dùng mà không kết ấn trước mặt nàng mới được.
Với lại nghe Kushina nói, thì chắc lúc này làng Xoáy Nước vẫn chưa bị diệt. Thực chất là hệ thống của hắn có nhiệm vụ khi sự việc đã xảy ra, và xảy ra ở gần hắn. Nếu mà báo nhiệm trước đó thì có lẽ bây giờ nên xuất hiện một bảng nhiệm vụ với nội dúng là Cứu vớt bi kịch sắp xảy ra đối với Làng Xoáy Nước.
Thực sự bây giờ hắn còn là con nít, lo cho mình chưa xong, thánh mấu đâu mà lo cho đám người nào đó mà hắn không quen, hắn lực bất tòng tâm.
Lúc này Mitsuki lên tiếng hỏi.
“ Kushina-san, vừa nãy ngươi nói Mito-obasan là ai nhỉ, người quen của ngươi ở Konoha sao?
Sao mà ta cảm thấy nghe quen quen vậy nhỉ?”
Kushina bật cười mà nói.
“ Tất nhiên là các ngươi quen rồi, đó là vợ của Hokage đệ nhất của các ngươi mà”
Mọi người đều ngạc nhiên ra, trừ cái thằng đã biết vẫn đang ngắm sao nghĩ gì đó.
Lúc này Minato mới nhớ ra nói.
“ Ta nhớ rồi, ta có đọc sách thấy phu nhân ngài Đệ Nhất là người tộc Uzumaki
Nói lại, tại sao Kushina-san ngươi muốn làm Hokage vậy?”
Lúc này Kushina có chút lúng túng do dự nói.
“ Ầy, dù gì ta cũng sẽ ở lại Konoha, nên ta muốn làm Hokage để mọi người không còn coi thường mái tóc của ta nữa” Càng nói đến cuối giọng nàng càng nhỏ xuống.
Mọi người đột nhiên không muốn nói gì, không biết cười hay sao nữa.
Lúc này giọng chế giễu của Sana vang lên.
“ Ta thấy tính cách của ngươi không thích hợp làm Hokage đâu, Kushina-san.
Nếu mà trong chúng ta ai thích hợp nhất làm Hokage, ta nghĩ đó là Minato-kun”
Kushina tức đến nỗi tóc tung bay lên chỉ vô Minato nói.
“ Hắn, cái tên ẻo lả này sao?”
Sana đáp lại.
“ Đúng vậy, cái tên ẻo là mà ngươi vừa nói là ngươi ưu tú nhất lớp, có thể là nhất khối, nhất trường. Người mang tâm địa thiện lương, đối tốt với bạn bè, người thân, như một ánh nắng ấm áp.
Còn ngươi, tý thì nóng giận đòi đánh người, nếu mà ngươi muốn làm Hokage thì cố gắng quan sát kỹ Minato-kun, nhìn kỹ để học tập hắn”
“ Hắn có lợi hại như vậy sao, được rồi Minato, ta sẽ nhìn kỹ ngươi”
Không quan tâm không thành thật Kushina, hắn nhìn về phía Minato như muốn nói. Bạn tốt, thấy ta giúp ngươi như thế nào, nếu mà sau này hai bọn ngươi sớm đến với nhau thì đó là công của ta tất đó. Đón lại hắn là ánh mắt u ám của Minato.
“ Sana-kun, ngươi khen ta như vậy thì ta rất vui, nhưng ta cũng không đến nỗi như ngươi nói.
Với lại, nếu mà nàng cứ quan sát ta, ta cảm thấy sợ”
Lúc này Mitsuki bên cạnh cười nói ra.
“ Ta thấy Sana-kun nói đúng á, Minato-kun”
Rồi sau đó nhảy đến mỏm đá của Hokage đệ nhất, đón gió nhìn vô toàn cảnh làng nói tiếp.
“ Nếu mà ngươi lên làm Hokage không biết làng sau này…”
“ CẨN THẬN!”
Chưa kịp Mitsuki nói xong thì Sana hét lên đối với hắn. Sana đang muốn đưa bóng của mình ra hướng Mitsuki thì đã không kịp rồi,
Một bóng đen nhanh như chớp tiếp cận Mitsuki đưa tay trái kẹp lấy cổ hắn nâng lên trước người. Tay phải thì cầm một cái kunai đè sát vô trước ngực của Mitsuki.
Ngay sau đó bốn người trong trang phục ám bộ xuất hiện bên cạnh bọn hắn, tạo thế bao vậy lại tên kia.
Lúc này một trong bốn người mặc bộ đồ ám bộ lạnh lùng nhìn tên kia nói.
“ Johan, ngươi sẽ không chạy thoát được đâu, mau chóng đầu hàng rồi khai ra kẻ nào đã giúp ngươi trốn thoát khỏi nhà giam”
Lúc này Sana mới nhìn lại, đám người ám bộ này đeo mặt nạ đủ loại nhưng không phải động vật. Hắn mới nhận ra, là root, một nhánh ám bộ nghe theo một trưởng lão tên là Danzo. Xử lý mọi việc bẩn thỉu nhất của làng. Luôn luôn hành động như một công cụ không biết suy nghĩ, với quan niệm nhiệm vụ trên tất cả, dù là mạng sống của mình.
Johan, kẻ mặc đồ tù nhân, bộ dáng tàn tạ, râu tóc lộn xộn, mang theo Mitsuki lại gần bọn hắn, khiến bọn hắn phải lùi lại, giọng điên cuồn nói.
“ Nếu các ngươi dám làm gì, ta sẽ g·iết ngay đứa bé này!”
Tên Root vừa nãy lạnh lùng nói tiếp.
“ Hắn là một công dân của Konoha, nếu mà bắt được gián điệp mà hi sinh hắn, thì đó là nghĩa vụ của hắn”
Bọn Minato không thể tin nổi những gì mình đã vừa nghe, một luồng lạnh lẽo chạy thẳng khắp người bọn hắn.
Johan giận phá lên cười.
“ Hahaha lại vậy, gần 9 tháng trước cũng vậy, các người vô tình không để ý đến tính mạng của con tin, lấy đao xuyên qua ngực nàng mới trọng thương được ta.
Lần đó là một ý tá trưởng thành, nhưng lần này là một đứa bé, là một đứa bé a.
Các ngươi thật máu lạnh a, cái gì Hoả chi ý chí, Phi, ta nhổ vào”
Nghe được vậy, đứng bên cạnh Misaki thân thể đột nhiên run lên, nàng muốn tiến lên hỏi cho rõ ràng nhưng một bàn tay đặt lên vai nàng, nhìn lại là tay của Sana.
Sana đối với nàng lắc đầu, như muốn nói không phải bây giờ. Nàng mới bình tĩnh lại, bây giờ chuyện cứu Mitsuki mới là quan trọng nhất.
Sana thấy Misaki bình ổn lại, rồi quay sang nhìn Inoue.
Inoue thấy Sana nhìn mình thì hiểu ý. Một giọng lo lắng vang lên trong đâu Sana.
( Sana, ngươi nghe thấy bọn họ vừa nói gì sao, bây giờ phải gì mới được)
Sana bình tĩnh trong lòng đáp lại.
( Trước hết kéo Akehi vô kênh đã)
( Ta tại)
Sau khi nghe thấy tiếng lòng của Akehi. Hắn dặn dò hai người.
( Ta đã có kế hoạch cứu Mitsuki nhưng trước đó ta phải nhắc nhở các ngươi,
Tí nữa các ngươi chỉ được dùng bí thuật mà ban đầu chúng ta được học, và phải kết ấn rõ ràng.
Bây giờ thì Inoue, nhờ ngươi kéo thêm Minato-kun vô kênh.)
Thấy Inoue kéo Minato vào, Sana tiếp tục lên tiếng.
( Minato-kun, không cần kinh ngạc mà lên tiếng, hãy cứ như bình thường, đây là bí thuật của Inoue.
Bọn ta chuẩn bị cứu Mitsuki-kun, nhưng mà cần ngươi giúp đỡ)
Lúc này Johan điên cuồng cười to.
“ Nếu đã là như vậy thì ta sẽ trước tiên g·iết đứa bé này, rồi sau đó g·iết hết bọn nhóc sau lưng các ngươi, dù có c·hết ta cũng sẽ g·iết cho bằng được.”
Lúc này hắn thấy một đứa bé tóc đen mếu máo, lại gần hắn kêu.
“ ưoaoaoa không được không được, hắn là bạn tốt của ta, ngươi không thể g·iết hắn, ngươi không thể, cái đồ bại hoại này”
Một tên Root thấy vậy kêu lên.
“ Lùi lại”
Nhưng hắn vừa mới kêu xong thì thấy đứa bé đó vung thật nhanh tay phải. một mũi tên nhỏ nhanh chóng từ ống tay đứa bé bay ra.
Đó là cây xiên gỗ mà vừa nãy Sana ăn xiên nướng xong tiện tay cầm lấy, cây xiên nhỏ cấp tốc bay thẳng hướng về phía mắt phải tên tù nhân.
Johan giật mình, nghiêng người sang bên trái tránh né, sau đó hắn đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió phía sau lưng. Nhanh chóng quay người lại, đỡ được một đòn đá từ một đứa bé tóc vàng, ngay khi hắn chuẩn bị phản công, thì ánh nhìn của hắn bắt gặp anh mắt của một đứa bé tóc vàng khác đang ở phía xa kết ấn.
Hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc mình choáng váng, như muốn ngất xỉu, cấp tốc lấy lại tinh thần thì hắn phát hiện mình đã không thể kiểm soát được thân thể của bản thân, và đứa nhỏ tóc xanh trong tay hắn đã bị đứa nhỏ tóc vàng mới tập kích hắn mang đi. Lúc này đằng sau Johan là Sana đang ngồi xuống, hai tay chạm đất.
Cả Johan và bốn người ám bộ, hai bé gái còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì, một nắm đấm to lớn hiện lên đem Johan đánh bay ra xa.
Làm xong mọi chuyện đám Sana liền lui lại, đám Root lấy lại tinh thần,hướng về phía Johan bao vậy lại, chuẩn bị chế trụ.
Đám Root chưa lại gần thì Johan gian nan đứng lên cười to nói.
“ Một Jonin tinh anh như ta lại bại dưới tay đám nhóc, không thể tin được” Rồi nhìn về phía đám Root điên cuồng nói.
“ Các ngươi muốn bắt ta trở lại, tiếp tục giam giữ ta, tiếp tục t·ra t·ấn ta, MƠ ĐI” Xong rùi lấy kunai xẹt qua cổ mình.
Đám Root thấy vậy tiệp cận lại, kiểm tra t·hi t·hể, xử lý hiện trường, rồi một tên hướng về phía bọn nhóc nói.
“ Các ngươi nhanh chóng trở về, chuyện xảy ra vừa rồi, cấm tiết lộ ra ngoài, đây là lệnh bảo mật cao cấp của làng, nhớ kỹ”
Xong rồi mang lên t·hi t·hể nhanh chóng biến mất.
Đám Sana lấy lại tinh thần, quan tâm an ủi một hồi Mitsuki, rồi cảm thấy cũng không còn tâm trạng đi chơi nữa. Mọi người ai về nhà nấy.
Lúc trên đường về, mọi người đều vì chuyện vừa nãy mà trầm mặc lại, không ai nói chuyện. Từng người đều có suy nghĩ của bản thân.
Minato lần đầu tiên thấy được bóng tối trong ngôi làng đẹp đẽ này, nghĩ về những lời mà Root vừa nãy nói khi mà muốn hi sinh đi Mitsuki chỉ vì muốn bắt sống tên tù nhân, và bọn hắn đã từng có lẽ hi sinh càng nhiều người. Điều này càng khiến hắn muốn trở thành Hokage hơn.
Misuki vẫn còn sợ hãi, càng sợ hãi hắn càng cảm thấy mình quá nhỏ yếu. Cảm thấy mình vẫn không thay đổi gì, lần trước cũng bất lực để người ta bảo hộ, lần này cũng vậy, bất lực đến nỗi không có quyền quyết định mạng sống của mình, chỉ cảm thấy may mắn khi được bạn mình cứu.
Kushina lúc này vẫn đang bàng hoàng, nàng nhìn về những người bạn mới của mình mới biết vừa nãy Sana nói đúng, nàng còn quá kém cỏi, trong khi mình chôn chân tại chỗ, hoảng loạn không biết làm gì, thì bọn họ đã bình tĩnh giải cứu thành công Mitsuki.
Inoue thì thẩm nhủ, vừa nãy quá nguy hiểm, may mà có hắn, nếu không thì sự tình đã không thể giải quyết một cách tốt đẹp như vậy được. Hắn cảm thấy mình là người đóng vai trò quan trọng nhất trong hoạt động giải cứu Misuki vừa rồi. Hắn quá chi là ưu tú và xuất sắc mà.
Akehi vẻ mặt trầm ngâm lại suy nghĩ, ‘ Tí nữa về nên ăn gì?’
Đi sau cùng Misaki đang thất thần nghĩ về chuyện vừa nãy thì nghe thấy tiếng của Sana bên cạnh mình.
“ Chúng ta còn quá nhỏ.
Còn quá yếu.
Không có quyền biết gì.
Không có quyền làm gì.
Phải chờ.
Phải trưởng thành.
Phải mạnh hơn nữa.”
Nghe vậy Misaki mới nhận ra, đúng vậy, nàng quá nhỏ yếu. Lúc này một mong muốn mãnh liệt phải mạnh lên nổi trong tâm trí nàng.
***
Đâu đó trong Konoha.
Một người đàn ông trung niên, ở cằm có dấu xẹo chữ X, đôi mắt âm u nhìn thẳng vô bóng đêm vô tận. Nghe thấy có người sau lưng tiếp cận nói.
“ Danzo đại nhân, nhiệm vụ của bọn ta đã không hoàn thành, tên tù nhân đã t·ự s·át trước khi b·ị b·ắt lấy.”
Người tên Danzo vẫn nhìn về phía bóng tối lạnh lùng nói.
“ Không sao, tên đó đã không còn giá trị gì,
Còn gì nữa không nếu không lui xuống đi”
Tên Root nghe vậy nói tiếp.
“ Còn một chuyện nữa, Khi đang trốn chạy, tên kia đã xâm nhập vô một đám nhóc tầm 7 tuổi, bắt là một đứa làm con tin. Nhưng ngay khi hắn bất cẩn thì bị bốn đứa nhóc hợp lực và đánh bại, giải cứu thành công con tin. Thực lực của bốn đứa đó đã có thể vượt qua genin bình thường, và có ba đứa thuộc các gia tộc Nara-Yama-Aki.”
Trầm ngâm một hồi thấy này cũng không phải tin tức gì hữu dụng, Konoha của hắn thì thời kỳ nào cũng có thiên tài, hắn không rảnh đến nỗi gặp ai cũng phải quan tâm. Xong hắn nói.
“Ta đã biết, nếu không còn gì, ngươi có thể lui”
“ Vâng”
Thấy thuộc hạ đã lui ra, Danzo tiếp tục nhìn vô bóng đêm thầm nghĩ. Có lẽ hắn cũng nên ra chiến trường chứ ở làng giờ cũng quá chán.
***
Sau khi về nhà, Sana chào cha mẹ mình, tắm rửa một hồi rồi leo lên giường nằm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau đó hắn thấy mình xuất hiện ở một vùng không gian đen tối, một nguồn sáng xa xăm phía trước, hắn bước trên mặt nước tiến lại gần nguồn sáng.
Khi đến gần thì hắn gặp một ông lão nổi bồng bềnh trên không, râu tóc dài, một cặp sừng trên đầu, mặc một bộ màu trắng cổ phục. Có ba mắt, hai mắt màu tím nhạt và một mắt màu đỏ trên trán đang nhìn hắn cười.
Trông ông lão có vẻ quen quen, Sana dừng bước lại, lùi về phía sau. Hắn bây giờ rất muốn thoát khỏi giấc mộng, tỉnh lại. Chứ ở lại đây thêm nữa, hắn rất sợ.