Chương 89 :Trận chiến với Diên Phi (1)
Nhưng Hắn ta đã đánh giá thấp sức mạnh của người đàn ông kia,ngay khi viên bi kia rời khỏi tay người đàn ông kia đã kịp phản ứng.
Ngay lặp tức dựng khiên của mình về phía viên bi mà một bức tường màu vàng xuất hiện.
Nó không rộng như lúc anh chắn những viên đạn trước đó,anh ấy tập trung chúng quanh người và củng cố độ vững chắc của bức tường.
Ngay khi vừa hoàn thành xong mọi động tác cũng là lúc viên bi kia đập vào bức tường.
Sau đó một v·ụ n·ổ vang lên cực kỳ lớn nó lớn đến nỗi gần như đã phá vỡ lớp phòng bị của người đàn ông và lực chấn động từ v·ụ n·ổ khiến người đàn ông văng ra xa.
Diên Phi nhăn mặt khi phát hiện ra đòn đánh gần như bằng tất cả sức mạnh của mình vẫn không thể kết liễu được người đàn ông.
Không bỏ qua cơ hội Diên Phi ngay lập tức phóng thẳng đến nơi người đàn ông bị văng ra nhằm kết liễu mục tiêu.
Nhưng ké hoạch của Diên Phi bị ngăn lại khi một chiếc tường băng đột ngột xuất hiện trước mặt của hắn ta.
******
Về phần Bạch Thiên Dương v·ụ n·ổ bất ngờ đã thu hút sự chú ý của anh ấy.
Không phải anh ấy không muốn giúp Lý Bân mà anh ta tin tưởng vào kỹ năng của người đồng đội của mình.
Vụ nổ cũng chấm dứt sự tranh cãi của Trương Minh và Mạn Nhu,cả hai người đều nhìn về phía Diên Phi rồi nhìn về phía Lý Bân bị văng ra và vô cùng bất ngờ.
Ngay cả Diên Phi với một đòn như vậy vẫn không thể g·iết được người đàn ông.
Lúc này Mạn Nhu mới nhớ lại những lời mà Tử Hàn Tuyết đã nói trước đó ""Trận chiến này đã kết thúc ngay cả khi nó chưa kịp bắt đầu!nếu thế thì""
Bạch Thiên Dương nhìn thẳng vào Diên Phi và đánh giá,Hắn ta cũng thực sự có cái gì đấy để là anh ấy cảm thấy hứng thú.
Lúc này anh ấy mới nhận ra một con thú cũng dần không kiềm chế được bình tĩnh khi nhận thấy rằng Diên Phi đã cố tình đánh lén.
Xung quanh Tử Hàn Tuyết trở lên lạnh lẽo những lớp sương mù trắng cũng không tự chủ được mà bắt đầu từ người của cô bay ra.
Bạch Thiên Dương biết lớp sương mù này lợi hại như thế nào.Ngay cả anh ấy cũng không dám ở trong đó quá lâu nếu không muốn bị đóng băng hoàn toàn.
Anh ấy không biết trong những người ở đây có người nào có thể chịu đựng được không.
Bạch Thiên Dương"Hàn Tuyết!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình lúc này cô ấy cũng lấy lại được bình tĩnh và đám sương màu trắng kia cũng dần biến mất.
Bên cạnh cách Tử Hàn Tuyết không xa trong khuôn mặt của Diên Phi có vẻ vân khá bình tĩnh.
Nhưng ai biết được rằng hắn ta đã cảm thấy sợ hãi khi chứng kiến Tử Hàn Tuyết lúc nãy.
Lần đầu tiên hắn ta biết sợ là như thế nào Diên Phi cũng có vẻ không manh động nữa và rút dần về phía của Trương Minh.
Rốt cuộc thì Diên Phi cũng không phải người ngu khi không muốn đối đầu trực tiếp với người con gái này.
Bạch Thiên Dương dần dần tiến tới người của Tử Hàn Tuyết và vỗ vai cô
"Bĩnh tĩnh đi!nhớ những gì tôi nói chứ,hắn ta sẽ do tôi xử lý!"
Lúc này Tử Hàn Tuyết không còn đáng sợ như lúc trước nữa mà trở lại vẻ mặt vốn có của mình.
Cô ấy gật đầu và đi về phía của Viên Viên.
Bạch Thiên Dương bình tĩnh nhìn thẳng vào cơ thể của Diên Phi và nói
Bạch Thiên Dương"Chưa ai làm b·ị t·hương người của tôi mà còn sống"
Anh ấy nói với vẻ cười cợt như khinh thường Diên Phi khi chẳng xem sức mạnh của hắn ta ra gì.
sau khi nhìn thấy Bạch Thiên Dương cư xử như vậy niềm kiêu hãnh bấy lâu nay của Diên Phi đã bị đả kích cực mạnh.
Nhất lại là người không có một tý năng lượng nào trên người.
Nếu người nói lời này là người phụ nữ kia thì có thể Diên Phi có thể chịu nhục nhưng với tên này là điều không thể.
Kể cả có là người con gái kia đi nữa mặc dù sợ hãi trước sức mạnh của cô ta nhưng hắn vẫn tự tin có thể đối đầu.
Bạch Thiên Dương cũng nhận ra vẻ mặt tức giận của Diên Phi nhưng anh chỉ cười và quay sang nhìn Trương Minh.
Anh ấy không biết tại sao tên béo vô dụng này lại có thể sống tốt trong khi nhiều người đang phải c·hết đói vì hắn ta.
Bạch Thiên Dương"Ồ thì ra đây chính là con lợn mà cô đã kể sao Mạn Nhu!Đúng như cô nói tên này đúng là một con lợn!"
Trương Minh đỏ bừng mặt tức giận khi nghe những lời châm trọc từ người thanh niên này.Từ lợn đã bị cấm từ lâu trong căn cứ của ông ta.
Tất cả nhưng ai nói đến từ này hay nặng hơn là chê bai ngoại hình của hắn đã đều phải c·hết.
Trương Minh không thể chịu đựng được mà hết lớn
"Diên Phi nhanh g·iết tên chó c·hết này cho tôi"
Hắn ta quay sang nhìn Diên Phi mà ra lệnh.Lý do suy nhất mà hắn vẫn tự tin như bây giờ chính là vì có Diên Phi ở bên cạnh.
Hắn ta chưa bao giờ thấy Diên Phi thua trong bất kỳ một cuộc chiến nào.
Nghe thấy lời của Bạch Thiên Dương Diên Phi cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng
"Tốt nhất là người lên kìm sự kiêu ngạo của mình lại,mặc dù cô ta rất mạnh nhưng ta cũng chẳng sợ ả ta!"
Nghe những lời của Diên Phi,Bạch Thiên Dương không khỏi ngạc nhiên.Có vẻ như chàng trai tên Diên Phi này vẫn chưa biết điều gì sắp xảy ra đối với mình.
Bạch Thiên Dương"Ồ ngươi có vẻ rất tự tin vào khả năng của mình!một cuộc chiến một chọi một thế nào"
"hahahahhahahha" Diên Phi cười rống lên khi nghe những gì mà Bạch Thiên Dương nói
"Đúng là không biết sống c·hết!Được ta chấp nhận lời thách đấu của người!"
Vừa nói xong hắn ta đã lấy viên bi sắt của mình cầm trên tay và chuẩn bị tư thế.
Lúc này Bạch Thiên Dương cũng không dấu diếm sức mạnh của mình thêm nữa,Ngay lập tức giải phóng toàn bộ năng lượng của mình.
Một khí tức đáng sợ đột ngột xuất hiện trên người của Bạch Thiên Dương,nó đáng sợ đến nỗi khiến mặt Diên Phi đột nhiên trắng bệch mà vô thức lùi về phía sau.
"Không! không thể nào....mày không thể có sức mạnh như vậy được,không thể nào"
Diên Phi gào thét với một khuôn mặt sợ hãi.Đây không phải thứ sức mạnh mà anh có thể chịu đựng được.
Hắn ta ném thẳng quả cầu trong tay của mình về phía Bạch Thiên Dương và nhanh chóng rút thanh kiếm của mình ra.
ngoài kỹ năng chất nổ thì Diên Phi còn rất giỏi trong việc t·ấn c·ông cận chiến
Cú ném vẫn nhanh và rất uy lực nhưng đã bị Bạch Thiên Dương né tránh một cách dễ dàng.
Viên bi sắt đập vào một chiếc cột gần đó khiến chiếc cột ngay lập tức nổ tung,những mảnh vữa bay lên tung tóe.
Nhân cơ hội này hắn ta lao thẳng vào Bạch Thiên Dương vung thanh kiếm của mình chém những nhát chém thật mạnh.
Nhưng thật không may với tốc độ này chẳng thể nào có thể chạm được vào người của Bạch Thiên Dương.
Hết lần này đến lần khác Anh ấy như đang chơi đùa với chính con mồi của mình.
Lúc này Trương Minh không còn vẻ tự tin vốn có như lúc nãy nữa khi chứng kiến thủ hạ đắc lực của mình đang bị chơi đùa chẳng khác gì một con búp bê.
Hai chân của Trương Minh gần như mềm nhũn và quỳ xuống đất,khuôn mặt trắng bệch không còn một chút máu.
Cũng chẳng khá khẩn hơn Trương Minh là bao khi Diên Phi còn đang ở trong tình trạng khó khăn hơn.
Cứ tưởng khi chiến đấu cận chiến thì Hắn ta có thể phần nào chiến ưu thế nhưng Diên Phi không ngờ rằng chạm vào Bạch Thiên Dương cũng là điều khó khăn.
Trong đầu của Diên Phi lúc này chỉ có duy nhát một suy nghĩ""Sống nhất định phải sống!nếu tao còn sống tao thề sẽ lột da cắt gân mày!"
(Mọi người đề cử và tặng quà cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)