Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tại Tận Thế Thăng Cấp

Chương 72:Tiến vào Trong




Chương 72:Tiến vào Trong

"Tại sao chúng ta phải giả vờ làm dân lưu vong!"

Một người đàn ông trong rách rưới với một chiếc ba lô trên vai

"Không phải đó nói rồi sao chúng ta là đang giả heo ăn thịt hổ anh biết không"

Bên cạnh đó một người thanh niên với mái tóc xám bạc cười nhẹ khi nghe cuộc đối thoại của hia người đông đội.

Đúng vậy đây chính là nhóm của Lý Bân,Anh ấy đã nói với mọi người thây nhưng bộ giáp và trang bị đi thay bầng nhưng bộ quần áo nình thường.

Có thế thì mới phù hợp với vai diễn dân lưu vong mà họ đang diễn.

Anh ấy không thực sự muốn đối đầu với cả khu tập trung này vì có rất nhiều lý do khác ngau nhưng phần lớn là Bạch Thiên Dương không muốn bị chú ý.

Với những trang b·ị b·ắt mắt của họ sẽ làm nhiều người nổi long tham hơn,vì vậy anh không muốn bị người khác chú ý.

Một lúc sau,Bạch Thiên Dương híp mắt lại nhìn thấy phía trước cách anh ta trăm mét là hàng loạt các hàng rào gai bao quanh một khu vực.

Còn có cả những tháp canh cao cả chục mét mọc lên gần đó.

Hai người dân quân đang nói chuyện với nhau một cách vô tư có vẻ như là người gác cổng.

Nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần cả hai lập tức cảnh giác và giơ súng lên.

"Dừng lại đi từ từ,nếu không tôi sẽ nổ súng!"Một trong số những người lính hét lên.

Lý Bân nhìn Bạch Thiên Dương và thấy anh ta gật đầu,cả bốn người đều làm theo lời của nhưng người lính kia.

Dần dần họ chỉ cách lối vào khoảng mười mét.

Bạch Thiên Dương"Lý Bân anh hãy nói chuyện với họ!"Anh nói và lủi ra đằng sau không đợi Lý Bân kịp trả lời.

Lúc này Bạch Thiên Dương để ý thấy trên tay của người lính kia là hai khẩu tiểu liên Type 79



Mặc dù nó là một v·ũ k·hí cũ được sản xuất vào nhưng năm 1983.

Nhưng nó là một khẩu súng mạnh vì có thể bắn được cả 1000 nghìn viên đạn mỗi phút.

Mặc dù Nhóm của Bạch Thiên Dương không cần thiết để sợ nhưng cây súng này,nhưng no cũng có thể g·ây t·hương t·ích cho họ nếu như không cẩn thận.

"Thằng chó mày điếc à!"Tên lính cánh báo kia hét lên khi nhìn thấy Lý Bân không làm theo đúng nhưng gì mà hắn đã yêu cầu.

Tôi nhắc lại lần nữa nếu không làm theo hoặc trái lệnh tôi sẽ biến các bạn thành bia tập bắn"

Lý Bân lúc này mới phản ứng và làm theo tất cả nhưng gì mà người lính kia yêu cầu.

Bị một v·ũ k·hí như vậy chĩa vào đầu tất nhiên bọn họ không cảm thấy thoải mái một tí nào.

Đây là một khảu Type 79,nó hoàn toàn khác biệt với nhưng khẩu súng mà nhóm Tam Đầu Lang đã dùng trước kia.

"Di chuyển"Bạch Thiên Dương khẽ thì thầm và đi theo hao người phía trước anh.

"C·hết tiệt lãng phí thời gian cảu chúng ta"Tên lính lúc nãy lại cầu nhàu,hắn nhìn cả bốn người cùng một lúc từ trên xuống dưới.

Ngay khi nhận ra rằng nhóm người của Bạch Thiên Dương không hề mang theo v·ũ k·hí.Một người đàn ông và một người phụ nữ tiếp cận từ bên trong của một tòa nhà.

Và dựa trên bộ quần áo lịch sự mà họ đang mặc,họ có thể là một phần của bộ máy vận hành ở đây.

Người phụ nữ này khoảng 37,38 tuổi đến gần Bạch Thiên Dương"Tôi và đồng nghiệp của tôi chịu trách nhiệm tiếp nhận những người lưu vong sống sót.

Nếu mọi người muốn vào khu dân cư sinh sông bạn buộc phải giao nộp một nửa thức ăn mà các bạn có cho chúng tôi"

Người phụ nữ này đã nhận thấy nhóm của Bạch Thiên Dương mang theo rất nhiều đồ ăn đóng gói.

Chính vì vậy người phụ nữ ngay lập tức đưa ra yêu cầu kia khi thấy chúng.

Với số thức ăn mà họ mạng theo nó đủ để để cung cấp cho một gia đình trong vài ngày nếu như tiết kiệm.



Tất nhiên thời điểm hiện tại thức ăn là thứ gì đó cực kỳ quý giá và khan hiếm,chưa chắc nhưng người ở đây có đủ lượng thức ăn tối thiểu cho một ngày.

Mặc dù một nửa số thức ăn mà họ đang có không khác gì một cuộc ăn c·ướp trắng trợn.

Nhưng Bạch Thiên Dương và nhóm của anh ấy hoàn toàn không có ý định ở lại đây lâu.

Thực tế Bạch Thiên Dương vẫn chưa t·ấn c·ông nơi này bởi hai yếu tố.

1- Tử Hàn Tuyết trước đó đã nói rằng cô ấy muốn xem rằng khu tập trung do những người lập lên có khác như thế nào so với nhưng tên côn đồ.

Chỉ khi đó,cô ấy mới có thể đánh giá liệu nơi này có đáng để cô ấy ra tay không.

2- Nếu Bạch Thiên Dương và nhóm của anh ấy thực hiện một cuộc t·ấn c·ông tông lực mà không quan tâm đến hậu quả thì nhiều người vô tội sẽ bị liên lụy.

Trong khi Bạch Thiên Dương không phải là một vị thánh hay một người thánh thiện,tay anh cũng đã từng nhuốm qua máu người.

Nhưng không vì vậy mà anh tàn sát mọi người ở đây một cách mất trí và điên loạn.

Nếu như có thể ngăn chặn c·ái c·hết của những người không liên quan Bạch Thiên Dương sẽ làm điều đó.

Bạch Thiên Dương''Chúng tôi sẵn sàng nộp một nửa số thức ăn mà chúng tôi có."

Đôi mắt của Mỹ Linh lóe lên một cách kỳ lạ,Cô gật đầu bình tĩnh chỉ tay

"Đã như vậy ba người cách anh lờm ơn đi theo đông nghiệp của tôi còn quý cô này làn ơn đi theo tôi!"

Bạch Thiên Dương nhìn Tử Hàn Tuyết trước khi chia tay.

Tử Hàn Tuyết cũng đi ngay sau Mỹ Linh.

Bạch Thiên Dương,Hoàng Thiên và Lý Bân thì đi theo người đàn ông kia.

Mặc dù bị tách ra nhưng sự thật là họ chỉ bị dẫn vào nhưng căn phòng khác nhau ngay gần đó.



sau khi bước vào căn phòng trống đơn giản mà hai người vừa nãy vừa bước ra trước đó.

Bạch Thiên Dương nhận ra rằng đã có hai người đàn ông ở đó từ trước,họ được trang bị áo giáp và sung một cách đầy đủ.

Có vẻ như nhưng người đàn ông này ở đây để đảm náo nhóm người của Bạch Thiên Dương không gây rối.

Người đàn ông chỉ vài chiếc bàn ghế và nói.

"Tôi tên là Văn Như mời các anh đặt mọi thứ trên bàn để tôi kiểm tra,Để chắc rằng sẽ không có một trạng bị nào rơi ra từ quái vật"

"Gì!"Bạch Thiên Dương nhíu mày hỏi.

Văn Như bình tĩnh giải thích cho anh ấy một cách thờ ơ."Anh không được phép mang bất cứ thừ gì có tinh sát thương vào căn cứ của chúng tôi.

Tất cả v·ú khí sẽ bị tịch thu và gửi lên cấp trên,Thay và đó chúng tôi sẽ đền bù chúng bằng thức ăn hay bất cứ thứ gì khác"

Bạch Thiên Dương đã gần như biết trước điều này mà để những đồ quan trọng trong nhẫn không gian và dặn mọi người hãy bỏ vào trong đó những trang bị không sử dụng.

Anh ấy không muốn nhưng người ở đây nghi ngờ tại sao họ có thể sống sót ngoài kia với đầy rẫy quái vật mà không có một món v·ũ k·hí nào trong tay.

Mặc dù đã biết trước mọi việc nhưng Bạch Thiên Dương vẫn cảm thấy bực bội vì cách làm việc của những người ở đây.

Có vẻ như nhưng người đứng đầu ở đây không muốn có một tên có thể đe dọa đến vị trí của bọn họ.

Bạch Thiên Dương nhìn Hoàng Thiên và Lý Bân gật đầu.

Họ đặt những chiếc balo của mình lên bàn.

Hai người đàn ông chộp lấy nhưng chiếc túi và mở nó ra.Tuy nhiên khi nhìn thấy những thứ có trong túi họ không khỏi bàng hoàng.

"Bánh ngọt,sữa,kẹo,chocolate...mẹ kiếp!Ở đây còn có cả thuốc lá"Một trong số hai người bọn họ kêu lên khi lục soát mọi thứ.

"HAHAHA thực sự vẫn còn nhưng người mang theo nhiều đồ ăn như vậy!"

Người kia cười lên thành tiến hai tay trà vào nhau với ánh mắt tham lam.

Công việc tiếp nhận nhưng người sống sốt thực sự là một công việc lý tường đối với họ.Vì vậy họ có thể kiếm thêm một thứ gì đó từ những người này.

Trên thực tế nhưng người đàn ông này đã kiếm được một khoản không nhỏ trước đây