Chương 60 :Không gian thần bí
Ngay khi thấy mọi người nói chuyện với nhau như thế này một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu của Bạch Thiên Dương.
Hôm nay khi chứng kiến Băng nhóm Tam Đầu Lang anh ấy đã có ý nghĩ muốn lập một nhóm của riêng mình.
Mặc dù trước kia anh không muốn bất kỳ một ai đi theo mình vì sợ phiền phức.
Nhưng sau khi trải qua nhiều nguy hiểm đã phần nào nhận thấy tầm quan trọng của việc phối hợp nhóm.
Dù chỉ là đang suy nghĩ nhưng anh đang có ý định thực hiện điều đó.
""Thôi cứ để mọi thứ sau vậy""Bạch Thiên Dương cũng bắt đầu thả lỏng mà không suy nghĩ gì nữa.
Mọi người bắt đầu về phòng của mình khi trời bắt đầu về đem,Cả Bạch Thiên Dương cũng vậy
...................................
"Tiểu Dương à sao con suốt ngày nhìn lên bầu trời làm gì thế"
Người phụ nữ tiến lại gần cậu bé vòng hai tay ôm cậu bé vào lòng
"Mẹ ơi con không nhìn thấy ngôi sao sáng hôm trước con nhìn thấy nữa"
Cậu bé nhìn người mẹ với ánh tiếc nuối cũng xem lẫn chút buồn trong đó.
Đã rất nhiều ngày trôi qua kể từ khi Tiểu Thiên Dương nhìn thấy ngôi sao trong ngày đi đón bố của mình.
Một giọng nói từ trong nhà phát ra khi nghe thấy cuộc trò chuyện của hai mẹ con
"Tiểu Dương à con có muốn nghe bố kể một câu chuyện về các vì sao không"
Bạch Thiên Dương vui mừng khi nghe bố nói điều đó.Ai mà không thích nghe một câu chuyện khi còn nhỏ chứ.
Ngay cả Bạch Thiên Dương cũng vậy.Cậu rời khỏi vòng tay của mẹ mà chạy thẳng về phía bố của mình.
Bố anh nhìn anh với ánh mắt đầy trìu mến tràn đầy tình yêu thương.
"Rất lâu trước kia mỗi một vị thần đều có cho mình một ngôi sao riêng.
Ngôi sao nào càng tỏa sáng chứng tỏ địa vị và sức mạnh của vị thần tương ứng với ngôi sao ấy càng lớn.
ngược với điều đó khi một ngôi sao không còn tỏa sáng trên bầu trời nữa cũng đồng nghĩa với một vị thần vừa mất đi"
Thiên Dương ngồi nghe bố mình kể chuyện một cách hăng say mà quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Chỉ khi mẹ anh cất tiếng mới làm để ý.
"Tiểu Dương à sáng mai con phải đi học sớm đấy,đến giờ đi ngủ rồi?"
Bạch Thiên Dương"Nhưng mà mẹ...."
Chưa kịp nói hết câu đã bị mẹ anh ngắt lời
"Nghe lời nhanh lên!..."
Cậu bé buộc phải đi ngủ khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của mẹ mình.
...........................................
Tại một căn phòng nơi mà Bạch Thiên Dương đang ngủ anh bật dậy khi đang mơ một giấc mơ hồi còn nhỏ.
Bạch Thiên Dương"Lại là giấc mơ này!"
Đây đã là lần thứ hai trong tuần anh ấy mơ cùng một giấc mơ,điều này càng xảy ra nhiều lần hơn.
Tần xuất của mỗi lần cũng rút ngắn hơn.Anh không biết tạo sao mình lại mơ đi mơ lại giấc mơ này,Đây cũng là điều anh đã làm khi còn nhỏ.
Anh vẫn nhớ như in cái ngày mà anh nhìn thấy ngôi sao đấy.Không biết tại sao nhưng nó luôn luôn hiện diện trong tâm trí của Bạch Thiên Dương.
Tỉnh giữa chừng đã làm Bạch Thiên Dương không thể chìm vào giấc ngủ một lần nữa thật kỳ lạ.Anh đứng dậy và ra ngoài hít thở không khí.
Màn đêm tĩnh lặng cùng với bóng tối bao trùm chợt làm tâm trạng cảu anh trở lên buồn hơn.
Anh nhớ về bố mẹ của mình,nhớ về những kỷ niệm còn nhỏ.Mọi thứ cứ xoẹt qua tâm trí của anh như một thức phim.
Bạch Thiên Dương không biết hiệu ứng của Kỹ năng trái tim sát đá sẽ còn ảnh hưởng như thế nào đến tâm trạng của anh.
Nhưng tại thời điểm bây giờ nó đang hoạt động cực kỳ mạnh mẽ.
"Cậu làm gì ngoài này?"
Câu hỏi bất chợt đã làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Bạch Thiên Dương.
Một gương mặt quen thuộc dần xuất hiện phía sau lưng của anh.Đây đúng là Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên"Đang nhớ về gia đình đúng không?"
Hoàng Thiên Vừa đi vừa nói cho tới khi đứng bên cạnh của Bạch Thiên Dương.
Bạch Thiên Dương"Làm sao cậu biết tớ đang nghĩ gì!"
Anh ấy nhìn bạn của mình với ánh mắt ngạc nhiên.
Hoàng Thiên"không có gì tớ chỉ đoán vậy khi thấy tâm trạng của cậu không được tốt!"
Bạch Thiên Dương mỉm cười khi nghe bạn của mình nói như vậy.
Dù sao ngoài bố mẹ ra thì Hoàng Thiên Cũng là người hiểu rõ anh nhất.
Bạch Thiên Dương"À mà cậu cùng với cô hầu gái kia tiến triển nhanh ha"
Hoàng Thiên nhìn Bạch Thiên Dương với ánh mắt xấu hổ
Hoàng Thiên"Cậu biết tính tớ mà mọi chuyện chỉ là vấn đề về sinh lý thôi đừng hiểu lầm!"
Tất nhiên là anh biết Hoàng Thiên Đang nghĩ gì nhưng anh vẫn nói vậy để được chứng kiến khuôn mặt khi xấu hổ của Hoàng Thiên.
Điều đó làm tâm trạng của anh ấy tốt lên phần nào.
Bạch Thiên Dương"Thôi đi ngủ đi!"
Nói xong anh tiến thẳng về phòng và để Hoàng Thiên ở lại một mình.
Nói là về ngủ nhưng thực ra Bạch Thiên Dương không thể chợp mắt được nữa anh chỉ nằm đấy và đợi trời sáng.
Mặt trời dần lên cao khi thời gian càng trôi qua.Đã lâu rồi anh ấy không được ngắm nhìn cảnh bình mình quá của sổ phòng mình như thế này.
Mọi thứ vẫn đẹp đẽ như vậy mặt trời vẫn như vậy chỉ là hoàn cảnh khác nhau.Thế giới cũng chải qua sự biến đổi chưa từng có.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong khi bước ra khỏi phòng anh đã thấy mọi người có mặt đầy đủ.
Hôm nay cũng là ngày mà anh sẽ đến nới bí ẩn mà Lý Bân đã nói trước đó.Bạch Thiên Dương không muốn ở lại nới này.
Mọi thứ đã ổn định hơn rât nhiều chính vì vậy anh muốn rời đi ngay sau khi lấy được những món đồ ở nơi bí ẩn kia.
Nới mà Lý Bân nói đến là ở khu rừng sau thành phố cách đay khoảng ba tiếng đi bộ.
Theo như nhưng gì Lý Bân kể thì nới thần bí kia ở trong một khe nhỏ của một hang động gần đó.Nó Cách biệt hoàn toàn so với thế giới bên ngoài.
Lý Bân đã tình cơ phát hiện ra nó sau một cuộc đi săn vào trong rừng.Do đã quá muộn nên anh ta cần một chỗ để nghỉ ngơi.
Đây cũng chính là lý do anh đã phát hiện ra khu vực đó.
Bạch Thiên Dương vẫn đi theo Lý Bân.Anh chắc chắn chưa từng biết điều gì về những không gian như thế này.
Phải chẳng đây là vết nứt không gian hay là một trong những nới ẩn giới cũng không biết nữa.
Chỉ có điều là anh rất chờ mong chuyến đi này.Quả nhiên khi sâu hơn vào khu rừng một chút một hang động nhỏ dần hiện ra trước mặt của bốn người.
Nếu như không để ý thì ngay cả Bạch Thiên Dương cũng không thể phát hiện được hang động nhỏ này.
Nó đã bị che đậy hoàn toàn bởi những tán lá cây rậm rạp.
Của hang chỉ đủ để một người có thể chui vào.Nhưng khi đã vào trong tất cả mọi người đều ngạc nhiên về sự rộng lớn bên trong hang động.
Bạch Thiên Dương chưa bao giờ đến một nơi như thế này cả.
Chưa kể không có bất cứ một thông báo nào cho thấy hang động này đã tồn tại từ trước cả.
Chỉ có một cách để giải thích đó là nó đã xuất hiện sau khi bị biến đổi.
Lý Bân"Đi theo tôi không gian đó nằm ở bên này!"
Sau khi đi thêm khoảng 200m nữa thì một cái khe nhỏ xuất hiện trước mặt của mọi người.
Lý Bân là người đầu tiên khi đi xuyên qua cái khe đó.Một bức tường vô hình gợn sóng khi Lý Bân bước quá nó rồi dần dần biến mất.
Bạch Thiên Dương đã rất ngạc nhiên khi chứng kiến điều này.Anh cũng làm theo y như Lý Bân và đi xuyên qua bức tường vô hình kia.
Một khung cảnh hoàn toàn khác biệt hiện lên trước mắt của Bạch Thiên Dương.
Không phải là một nơi toàn đá như khi ở trong hang động vừa nãy.Bây giờ nơi anh đang ở là một ngôi nhà có phần cổ kính và cũ kỹ.
Quả nhiên đúng như những gì Lý Bân đã nói trước đó nơi này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.