Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tại Tận Thế Thăng Cấp

Chương 58 :Hành hạ Chu Thái




Chương 58 :Hành hạ Chu Thái

"C·hết!Tam đại ca Đại Vân c·hết rồi"Một trong số những tên đàn em hốt hoảng thốt lên khi chứng kiến toàn bộ sự việc.

Tất cả nhưng tên đứng đây đã bắt đầu sợ hãi khi nghe thấy tiếng súng.

Làm sao có thể không sợ khi trong nhiều ngày đồng đội ủa bọn chúng đã bỏ mạng rất nhiều dưới họng súng của người được gọi là Hoàng Thiên kia.

Nó vô tình đã làm họ ám ảnh trong tâm lý,chính vì vậy khi nghe thấy tiếng súng cơ thể của họ bắt đầu run lên

"C·hết tiệt lại là tên bắn tỉa khốn kiếp kia"

"Ngay cả đại ca Đại Vân cũng b·ị b·ắn c·hết làm sao chúng ta có thể sống sót được!"

Nắm chặt v·ũ k·hí tất cả bọn họ đều ngó nghiêng xung quanh để tìm xem vị trí của tên xạ thủ kia nhưng không thể.

Đến lúc này Chu Thái không thể làm ngơ được nữa nếu như để lâu hơn đèn em của hắn có thể bị hoảng loạn và mất hết sức chiến đấu.

Những tên đứng sau kia cũng là niền hi vọng cuối cùng của hắn.

Chu Thái có ý định dùng tất cả nhưng tên khốn đứng sau kia mồi nhử để hắn có thời gian chạy trốn.

Một ý định ghê tởm như vậy đã xuất hiện trong đầu của hắn.

Rất nhiều người trong số đàn em từng kề vai sát cánh với Chu Thái rất lâu trước đây khi mà thế giới chưa bị biến đổi.

Nhưng biết làm thế nào bây giờ để có thể sống sót hắn ta phải tìm mọi cách.

Hắn chọn thời điểm thích hợp nhất ra bị mật ra hiệu cho đàn em của mình.

"Nổ súng"

Chu Thái hét to lên làm ngay cả Tử Hàn Tuyết và Bạch Thiên Dương cũng phải bất ngờ

Với gần 50 người khai hỏa cùng một lúc,những viên đạn giống như nhưng cơn bão kim loại phá hủy tất cả mọi thứ trên đường đi của chúng.

Của số của một số ngôi nhà gần đó cũng không thoát khỏi cuộc tấm công khi b·ị b·ắn thủng lỗ chỗ.



Tất cả bọn chúng nã súng một cách không tiếc tay.Nó nhiều đến nỗi làm bụi bay lên tung tóe che kín cả một vùng trước mắt.

Chu Thái chở trở lên vui mừng khi chứng kiến mọi thứ.

Hắn ta biết Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết đều rất mạnh, nhưng ai có thể có thể sống sót sau cơn mưa đạn vừa nãy chứ.

Rốt cuộc thì cuộc t·ấn c·ông bất ngờ kia cũng hoàn thành mục đích của nó.

"HAHAHAHAHAHAHAHAHA"

Một tràng cười to phát ra từ miệng của hắn ta"Các người mạnh thì sao,chẳng phải cũng phải chịu thua trước sức mạnh của súng đạn sao!"

Nhưng tên đàn em khi thấy Đại ca của mình cười một cách sảng khoái mà chờ được cũng cười theo.

Vậy mà hắn ta còn định hy sinh mạng sống của đông đội mình để chạy chốn lúc này hắn cũng có phần nào đó hối hận.

Nhưng bất ngờ đã xảy ra khi mà Chu Thái chưa vui mừng được quá lâu khi lớp bụi kia dần tan đi.

Hiện lên trước mặt của mọi người là mọt bức tường bằng dày.Chu Thái thầm kêu không ổn.

Quả nhiên một tiếng nói hết sức lạnh lùng phát ra từ phía sau của bức tường băng kia

Bạch Thiên Dương"Thằng khốn mày có vẻ rất vui đúng không?"

Ngay lập tức Chu Thái lủi ra đằng sau và có ý định chạy chốn.

Nhưng hắn ta chỉ vừa kịp chạy một vài bước thì không biết từ đầu thân ảnh Bạch Thiên Dương đã xuất hiện đứng trước mặt hắn.

Hắn ta sợ hãi đến mức ngã ra đằng sau và không ngừng run rẩy hét lớn

Chu Thái"Mày là thứ quái vật gì vậy?"

Lúc nãy khi nhìn thấy người thanh niên kia xuất hiện hắn chỉ có thể thốt lên trong suy nghĩ"Quá nhanh"

Hắn ta cố gắng đứng dậy thủ thế như thể đang bị bao vây bởi hàng trăm người nhưng thật ra đứng trước mạt hắn chỉ có một mà thôi.



Bạch Thiên Dương"Những tên còn lại giao cho cô nhé!"

Anh quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết mà nói.Cô ấy cũng chỉ gật nhẹ đầu đồng ý,

Ngay sau đó với một cái vẫy tay hàng chục viên đạn băng xuất hiện cùng một lúc trên đầu của cô ấy cực kỳ đẹp mắt nhưng cũng đầy c·hết chóc.

Ngay cả Lý Bân bên dưới cũng nhìn cô ấy với ánh mắt không thể tin được

""Rốt cuộc thì mình đã giao kèo với nhưng tên còn hơn cả quái vật này sao""

Những suy nghĩ lóe lên trong đầu của Lý Bân.Hắn ta thầm kêu may mắn khi không đối đầu trực tiếp với hai người kia.

"Vụt vụt vụt vụt....."

Hàng loạt những viên đạn băng kia bắn thẳng về phái nhưng tên khốn phía trước.

Những tiếng kêu thất thanh sợ hãi vang lên inh ỏi nhưng không có một ai để ý.

Những người hứng trọn những viên đạn băng thì hoàn toàn bị đông cứng.

Những tên bên cạnh cũng khôn thoát khỏi số phận khi ít nhất có vài bộ phận cơ thể của bọn chúng cũng bị đóng băng.

Một vài tên có vẻ mạnh mẽ may mắn không c·hết sau cuộc t·ấn c·ông vừa rồi của Tử Hàn Tuyết thì cũng bị nhưng viên đạn bắn nổ đầu.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Chu Thái không biết phải làm gì lúc này.Ai mà biết được lũ đàn em của hắn ta lại bị dọn dẹp một cách nhanh gọn.

Lúc Này Chu Thái hoàn toàn sợ hãi,Cứ mỗi khi Bạch Thiên Dương tiến lên một bước là hắn ta lại lùi lại một bước.

"Làm ơn tha cho tôi cậu không thể làm vậy"Hắn ta vừa nói vừa khóc rống lên.

Hắn ta từng được coi là ngươi vô cùng hung ác nhưng lúc này lại khóc như một đứa trẻ con.

Vốn dĩ Bạch Thiên Dương định kết liễu tên khốn này một cách nhanh chóng nhưng một ý tưởng chợt hiện lên trong đầu của anh.

Anh ta lao về phái Chu Thái túm chặt lấy tóc của hắn ta và kéo lê trên mặt đất như một con chó.



Bạch Thiên Dương kéo hắn ta thẳng về phía những người dân đang ở dưới,nhưng người mà hắn ta đã bắt nhốt và bắt lao động không khác gì cầm thú.

Lúc này Chu Thái mới hiểu ý Định của người thanh niên này.Một nỗi sợ còn hơn cả tuyệt vọng xuất hiện trên khuôn mặt cảu hăn ta.

"không thằng chó mày g·iết tao đi,g·iết tao đi"

Hắn vùng vẫy định thoát khỏi khống chế của Bạch Thiên Dương nhưng một sợi dây màu đên nhỏ đã buộc chặt người hắn ta lại.

Cả người hắn ta như bị t·ê l·iệt mà không thể làm gì cả,cả nói cũng không.

Cẩn thận hơn Bạch Thiên Dương không ngần ngại mà bẻ gẫy cả hai tay và hai chân hắn ta một cách ghê tợn.

Nhiều người dân bên dưới tỏ ra sợ hãi trước hàng động của Bạch Thiên Dương mà không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Một vài người già còn bịt mắt lại để không muốn chứng kiến cảnh này.Nhưng ngược lại vẫn có rất nhiều người nhìn Chu Thái một cách hả hê.

Đúng vậy đay phần lớn là nhưng người oán hận Chu thái.

Dù bị bẻ tay bẻ chân một cách tàn nhẫn thô bạo nhưng hắn ta không thể hét lên bất cứ một tiếng nào do đang bị t·ê l·iệt.

Thứ duy nhất cả thể biết hắn ta đau khổ thế nào bằng việc nhìn vào khuôn mặt của hắn.

Hai con mắt đỏ ngầu trợn trừng lên,khuôn mặt nhắn nhúm trông rất kinh dị.

Bạch Thiên Dương không ngần ngại mà ném hắn ta về phía những người đang nhìn hắn với ánh mắt độc ác kia.

Lúc đầu không có ai dám làm gì nhưng một người trong số họ tiến lên và liên tục đá thật mạnh vào Chu Thái.

Thấy thế rất nhiều người ở đây chạy đến và bắt đầu h·ành h·ạ hắn ta một cách tàn nhẫn.Cảnh tượng diễn ra thật kinh hoàng.

Chỉ vài phút sau đó cơ thể của Chu Thái chỉ còn lại là một đông thịt.

Chứng kiến hết toàn bộ sự việc này nhưng khuôn mắt của anh không hề thay đổi một chút nào.

Chính Bạch Thiên Dương cũng không biết rằng từ khi nào mà anh ta trở lên như vậy nhưng cũng chả sao.

Những người được cứu bắt đầu hô hòa khi được giải phóng.

Một vài người trước kia là cảnh sát cũng bắt đầu chỉ đạo mọi người ở đây theo một quy tắc chưng ngay cả Lý Bân cũng vậy.