Chương 36 : Do thám
Đây chắc chắn cũng là một sinh vật bậc một khi áp lực mà nó đem lại khá lơn.
Nhưng Bạch Thiên Dương hoàn toàn không lo lắng.Theo anh quan sát sinh vật mèo lớn kia chỉ vừa mới đạt được bậc thứ nhất.
Sức mạnh mà nó thể hiện ra ngoài mặc dù khá lơn nhưng không ổn định.
Bạch Thiên Dương và Tử Hàn Tuyết nhìn nhau như ngầm hiểu ý .Cả hai cùng lao vào con quái vật cùng một lúc.
Đúng như những gì Bạch Thiên Dương dự đoán sức mạnh của nó con yếu hơn cả con thây mà da xanh mà Bạch Thiên Dương đối đầu trước kia.
Vài phút sau,sự phối hợp ăn ý giữa hai người họ khiến con mèo đột biến không thể chống chả mà bất lực nằm xuống.
[Bạn vừa g·iết được một sinh vật mèo biến dị bậc một cấp 26 +10 sức manh, +10 Sinh Lực]
[Bạn đạt cấp độ 24,+2 điểm trạng thái]
Con Mèo kia không phải là đối thủ của hai người lúc này,nhưng lượng kinh nghiệm nó mang lại đủ để Bạch Thiên Dương tăng một cấp độ.
Tử Hàn Tuyết tiến lên cái xác của con mèo và nhặt cuốn kỹ năng duy nhất mà nó rơi ra.
Sau khi xem một hồi thì Tử Hàn Tuyết cũng lên tiếng
"Tôi muốn kỹ năng này"Cô ấy nhìn Bạch Thiên Dương với ánh mắt chắc chắn
"Tất nhiên hãy lấy nhưng gì cô muốn!"Bạch Thiên Dương trả lời ngay cả khi chưa biết kỹ năng đó là gì.
Anh Tin Tử Hàn Tuyết biết thứ gì là phù hợp với cô ấy nên anh đã đồng ý ngay mà không một lời phàn nàn.
"Tinh Tinh"
Một tiếng kêu vang lên Khi Bạch Thiên Dương nhấn nút khởi động của chìa khóa .
Tiến lại gần đến chỗ phát ra tiếng hiện ra trước mặt là một chiếc xe đúng như những gì anh đã từng nhìn trên tạp chí
"Tên Lăng Triệt kia cũng biết chơi ha!"
Bạch Tiên Dương rõ ràng nhận ra chiếc xe đã được cải tiến rất nhiều Một thiết bị chống tiếng ồn được lắp đặt gần bô xe.
Nhiều thiết bị cũng được thay đổi và nâng cấp hơn.
"Anh sẽ đi bằng thứ đó sao?"
Tử Hàn Tuyết tò mò khi thấy Bạch Thiên Dương nhìn chằm chamwfm vào chiếc xe.
"Đúng vậy"Bạch Thiên Dương đáp mà không cần suy nghĩ
"Thế còn tôi thì sao?"
Bạch Thiên Dương"Tất nhiên cả cô cũng vậy.Hoặc cô có thể tự lái xe của mình"
Tử Hàn Tuyết bĩu môi nói
"Tôi mới không lái xe!"
Bạch Thiên Dương thừa biết cô ta chưa bao giờ lái xe,anh chỉ nói vậy chỉ để xem phản ứng của cô thôi.
Khác so với ngày đầu gặp gỡ của hai người thứ duy nhất mà Bạch Thiên Dương thấy chỉ là sự lạnh lùng thờ ơ.
Nhưng chải qua một thời gian anh đã thấy được thêm rất nhiều biểu cảm thú vị của cô.
Chính Bạch Thiên Dương cũng không biết người con gái trước mắt cũng đang dần thây đổi.
"Lên xe đi !"Bạch Thiên Dương khi nhìn vào phía sau của xe.
Chỗ ngồi chỉ thực sự được thiết kế cho đúng hai người ngồi.Chính vì thế sự tiếp xúc cơ thể là điều bắt buộc.
Tử Hàn Tuyết hơi tỏ ra do dự nhưng cuối cùng vẫn ngồi lên.
"Bám chặt a!"
Tử Hàn Tuyết"Tôi mới không bám..!"
"Vù..."
Bạch Thiên phóng đi mà không chịu báo trước.
Quá bất ngờ khiến Tử Hàn Tuyết không còn cách nào khác bắt buộc đưa hai tay ra ôm chặt Bạch Thiên Dương.
Tử Hàn Tuyết nghĩ thầm"Tên khốn này thật biết cách chiếm tiện nghi của con gái!"
Mặt cô ấy bỗng chốc hơi đỏ nhẹ.
Bên canh Bạch Thiên Dương vẫn đang tận hương cảm giác mà anh ao ước từ lâu cảm giác được đi trên chiếc xe mà anh yêu thích.
Mặc dù thế nhưng Bạch Thiên Dương không hề lái xe một cách quá nhanh.
Vừa đi anh không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh,Điều này cũng đúng khi đâu đâu bây giờ cũng toàn là nguy hiểm.
Hiện tại có thể an toàn Nhưng biết đâu họ lại đột nhiên bị bao quanh bởi toàn lũ thây ma.
Lúc đầu,mọi thứ có vẻ vẫn khá ổn nhưng càng đi xa hơn con đường càng trở lên kì lạ hơn.
Những bụi cây dại không ngùng mọc chen lấn ra ngoài lề đường khiến việc di chuyển trở lên khó khắn hơn.
May mắn thay Bạch Thiên Dương vẫn đủ kinh nghiệm để điều khiển chiếc xe.Nếu như xuất phát chậm vài ngày.
Có khi nơi đây sẽ thực sự bị bao phủ bởi màu xanh.
Đi thêm một đoạn nữa cuối cùng Bạch Thiên Dương cũng hiểu.
Tại một khu đất rộng trước kia được dùng để làm một khu sinh thái nhỏ cho sinh viên nghỉ ngơi sau giờ học.
Những bụi cây phần lớn bắt nguồn từ nơi đó.Bây giờ mới để ý diện tích của khu sinh thái đó đã mở rộng hơn rất nhiều so với trước kia.
Chưa kể nó vẫn có xu hướng mở rộng hơn chính vì thế nó bắt đầu xâm chiếm ra lòng đường
Một cảm giác lo lắng đột nhiên ập đến.Anh biết đây là do kỹ năng bản năng nhạy bén của mình đang cảnh báo.
Hệ thống rất ít khi sai sót.Nhận thấy điều trên Bạch Thiên Dương không khỏi dùng lại và quan sát xung quanh một cách cẩn thận.
Thấy sự dừng lại đột ngột của Bạch Thiên Dương Khiến Tử Hàn Tuyết khó hiểu.
"Có chuyện gì xảy ra vậy"Cô ấy vừa hỏi khi vừa nhìn xung quang.
"Ở đây rất nguy hiểm chúng ta cần tìm chõ trốn trước đã!"Bạch thiên Dương nói và kéo cô vào ngôi nhà trước mặt.
Nơi đây cách khu sinh thấy mà hai người vừa thấy không xa nhưng cũng đủ an toàn.
Bạch Thiên Dương giải thích những gì mình cảm nhận được lúc này và cũng nói luôn tác dụng của kỹ năng mà anh đang có.
Điều này khiến Tử Hàn Tuyết tin ngay lập tức.Cô ấy cũng mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó lúc nãy.
Nhưng thực sự không phân biệt được nó có nguy hiểm hay không.
Bạch Thiên Dương"Trước tiên chúng ta cứ ở lại đây đi, cần tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra!"
"Tối nay tôi sẽ ra ngoài để do thám!"
Tử Hàn Tuyết "Được rồi tôi sẽ chờ anh ở đây!Nếu có gì nguy hiểm hãy trở lại ngay lập tức."
Bạch Thiên Dương đồng ý.
Anh chìn trong im lặng mà không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian trôi quá rất nhanh.Mới đó mà trời đã bắt đầu tối
Bạch Thiên Dương chuẩn bị cho chuyến thám hiểm của mình
""Hãy cẩn thận đấy!""Tử Hàn Tuyết nghĩ sau khi nhìn thấy Bạch Thiên Dương ra khỏi của.
Ngay Khi vừa bước ra khỏi giảng đường Bạch Thiên Dương tiến ngay về phía của khu sinh thái.
Mới chỉ tiếp cận rìa của khu vực Bạch Thiên Dương đã nhận thấy Lượng sinh vật đột biến mạnh mẽ xuất hiện gần đó.
Điều nàu giải thích lý do tại sao chúng giảm bớt một cách đột ngột như vậy.
Thì ra bọn chúng đang tập trung ở đây.
Thính từ cái áo choàng đã khiến cho Bạch Thiên Dương không rễ bị phát hiện.
Càng đi vào sâu hơn,những sinh vật càng ngày càng mạnh.
Bạch Thiên Dương cảm thấy có rất nhiều khí tực mạnh mẽ đang tiến gần lại về phía của Bạch Thiên Dương.
Nhận thấy điều này Bạch Thiên chỉ có thể từ bỏ và rút lui.Đây không phải là lúc chạm trán với chúng.
Chưa kể chiến đấu trong đêm tối sẽ là lọi thế cho những con quái vật kia.
Anh cần phải trở về để bàn bạc kỹ lại với Tử Hàn Tuyết.
Bạch Thiên Dương rút lui mà không suy nghĩ nhiều.
Từ lúc rời đi cho đến lúc quay lại chỉ cọn vẹn hai tiếng.
Bạch Thiên Dương trở lại với gương mặt trắng bệch không chút máu.
Bộ dạng thẫn thờ của anh cũng khiến Tử Hàn Tuyết hiểu ra được phần nào.
Khi bình tĩnh lại Bạch Thiên Dương cũng kể những gì nhìn thấy được cho Tử Han Tuyết nghe.
Gương mặt cô cau chặt lại.Gương mặt ấy lúc này không khác nhiều so với Bạch Thiên Dương khi trước.
"Anh Chắc chắn những điều mình vừa nhìn thấy chứ!"
Bạch Thiên Dương"Cô đang bảo mắt tôi có vấn đề ư!"
Tử Hàn Tuyết"Tôi không có ý như vậy.Chỉ là muốn xác nhận lại thôi".
Bạch Thiên Dương vừa nghĩ vừa lo lắng.Sau một hôi trầ ngâm cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định.
Dù sao thì muốn thoát khỏi đây anh bắt buộc phải đi qua nơi đó.
Sợ hãi mà từ bỏ không phải là phong Cách của Bạch Thiên Dương.
Anh biết nhiều lúc không lên lấy cứng đối cứng nhưng đây là tình huống bắt buộc.
Một phần anh cũng tự tin vào sức mạnh của mình.
Việc một mình đối đầu với nhiều sinh vật bậc một cùng một lúc cùng cũng không phải không làm được.