Chương 27 : Trận chiến 1 vs 1
Không giống như Bạch Thiên Dương.
Lý Việt ăn chọn q·uả c·ầu l·ửa vào thẳng người sức nóng quá lớn đã làm anh ta b·ất t·ỉnh ngay lập tức làn da bị cháy đen thui,nhưng anh ta vẫn chưa c·hết.
Những hơi thở yếu ớt vẫn đang được duy trì.
Về Phần Tử Hàn Tuyết khi nghe tiếng hét bất ngờ của Bạch Thiên Dương cô ấy dùng tất cả số mana còn lại trong người tạo lên một bức tường băng mỏng.
Bức tường ấy phần nào giảm bớt sức nóng của ngọn lửa,chính vì vậy cô ấy đã đứng vững sau đòn t·ấn c·ông ấy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt chiếc xúc tu không biết từ đâu lao tới đập thẳng vào người cô khiến cô ấy bật ra xa.
Đòn đánh cực mạnh khiến một bên tay và một bên chân của cô ấy đã bị gẫy và không thể di chuyển được nữa.
Điều này buộc cô ấy nằm im không thể di chuyển và đau đớn.
Tình hình đảo ngược quá nhanh.Mới chỉ mấy phút trước thôi quyền chủ động còn thuộc về bọn họ.
Nhưng hãy nhìn xem một loạt các đòn t·ấn c·ông của con bọ đã trực tiếp làm hai người mất đi khả năng chiến đấu.
Một người không rõ sống c·hết,một người không thể di chuyển.
Chỉ còn lại một mình Bạch Thiên Dương với cơ thể b·ị t·hương khá nặng.
Từ một cuộc chiến 4 đấu một trở thành cuộc chiến 1 đấu một.Gần như không có một cơ hội nào cho Bạch Thiên Dương lúc này cả.
Nhưng anh không đầu hàng.Anh nhớ đến những gì mình nghe từ bố của anh
-""Đừng đầu hàng trước bất cứ một thứ gì chỉ là con chưa tìm ra cách mà thôi.Mọi thứ đều sẽ có điểm yếu.""
-""đúng vậy mọi thứ đều có điểm yếu kể cả con quái vật kia.Mình còn tìm ra điểm yếu của nó""Bạch Thiên Dương suy nghĩ.
Anh quan sát Từ đầu đến chân của con bọ voi trước mặt nhằm tìm ra điểm bất hợp lý.Nhưng nhìn mãi anh vẫn không cảm thấy bất cứ điều gì.
Những cái xúc tu vẫn liên tục vung về phía anh.Với điểm nhanh nhẹn cực cao Bạch Thiên Dương vẫn có thể né được chúng.
Thật khó khăn khi vừa phải né tranh vừa phải quan sát trên người con bọ.
Bạch Thiên Dương chỉ có thể cầm cự thêm được ít phút.Nếu anh không giải quyết được con bọ trước mặt,anh chắc chắn phải c·hết.
Thật may khi nó chỉ t·ấn c·ông anh bằng một cái xúc tu của mình nếu như là hai sẽ rất khó để Bạch Thiên Dương né tránh được.
Bạch Thiên Dương nhăn mặt khi chợt nhận ra được điều gì đó.
""Quan đã xúc tu còn lại của con bọ này đang làm gì?"".
Bạch Thiên Dương hướng tầm nhìn của mình về phía xúc tu còn lại của con bị.Anh nhận thấy nó không hề di chuyển mà chỉ chặn ở một chỗ.
Con bọ dường như muốn che đi điều gì đó.Nơi mà con bọ che chắn,lúc trước khi tung ra đòn q·uả c·ầu l·ửa lúc nãy.
Nơi đó của bọ được ngon lửa vậy quanh đặc biệt nhiều,khi tung chiêu thức,ngọn lửa trên người nó đã giảm bớt rất nhiều
Kể từ đó chiếc xúc tu này không hề di chuyển.Quanh đó ngon lủa cũng bắt đầu càng ngày càng tụ tập nhiều hơn.
Quả nhiên khi ngọn lửa đã đã nhiều lên một cách nhất định cuối cùng cái xúc tu kia cuối cùng cũng di chuyển.
Bạch Thiên Dương cần dụ con bọ kia tiếp tục tung ra đòn q·uả c·ầu l·ửa vừa nãy,chỉ có thế Anh mới có cơ hội chiến thắng.
Một kế hoạch táo bạo nhanh chóng được Bạch Thiên Dương lóe lên.
Anh cố gắng dần dần thoát ra khỏi phạm vi t·ấn c·ông của con bọ voi và luôn giữ một khoảng cách an toàn.
-"Lý Vinh Vinh Cô còn ở đây không!"Bạch Thiên Dương vừa né vừa gọi cô.
Sau một bức tường khi cô ấy nghe Bạch Thiên Dương gọi.
Cuối cùng cô ấy cũng chạy ra chạy lại gần phía Bạch Thiên Dương và cách xa hơn 10 m.
Đây cũng chính là những gì anh đã dạy cô ấy.
""Hãy đứng sau tôi cách xa 10 m""
Bạch Thiên Dương không khỏi vui mừng khi cô ấy vẫn làm theo những gì anh đã dặn cô ấy trước đây.
-"Tốt lắm!và giờ hãy nghe những gì tôi nói.Vừa nãy cô cũng nhìn thấy đòn t·ấn c·ông b·ằng lủa của con bọ này.
Nhiệm vụ của cô là khi thấy nó sử dụng lại chiêu thức đó một lần nữa hãy dùng kỹ năng của cái vòng mà tôi đã đưa cho cô.
Cô hiểu ý tôi nói chứ."
-Lý Vinh Vinh"Anh yên tâm hãy cứ để tôi"
Khuôn mắt của cô ấy bỗng chốc trở lên căng thẳng và kèm theo chút sợ hãi.
Mỗi khi Bạch Thiên Dương di chuyển cô đều dãn ra một khoảng cách an toàn.
Còn về Bạch Thiên Dương sau khi căn dặn Lý Vinh Vinh,điều cần làm lúc này chỉ cần đợi thời cơ đến.
Đúng với những gì mà Bạch Thiên Dương suy đoán.Sau khi rời khỏi tầm đánh của con bọ,những cái xúc tu không còn tác dụng gì nữa.
Không thể để như vậy cuối cùng con bọ cũng bắt buộc phải sự dụng kỹ năng tầm xa duy nhất của mình.
Máu vẫn không ngừng chảy ra qua những v·ết t·hương trên người của con bọ voi khiến nó càng ngày càng yếu.
Con bọ có ý định kết thúc trận chiến này với một đòn cuối cùng.
Trên người nó ngon lửa xung quanh chợt trở lên ít đi rất nhiều,cùng với đó là một của cầu lừa to lớn đang hình thành.
Nhận thấy lửa bên người của con bọ càng ngày càng ít đi.Bạch Thiên Dương Nhìn về vị trí mà con bọ này lúc nãy bảo vệ.
Quả nhiên khi ngọn lửa rút đi hiện lên là một quả cầu nhỏ màu xanh gắn chặt trên đầu của con bọ.
không nghi ngờ gì nữa đây chắc chắn là điểm yếu của nó.
Ngon lửa càng lúc càng trở lên to hơn.
"Vụt tttt".
Một âm thanh xé gió phát ra quả cầu nhằm thằng về phía của Bạch Thiên Dương.
Bạch Thiên Dương hét lên"Ngay lúc này!"
Nhận thấy tín hiệu của Bạch Thiên Dương,Lý Vinh Vinh ngay lập tức kích hoạt trang bị của mình.
Một cơn lốc nhỏ được hình thành bắn thẳng về phía của Bạch Thiên Dương.
Ngay khi q·uả c·ầu l·ửa đến gần,đột nhiên một cơn lốc nhắm thẳng về phía của Bạch Thiên Dương.
Với sức gió mạnh mẽ đã đẩy bật Bạch Thiên Dương lên cao né ra tầm t·ấn c·ông của q·uả c·ầu l·ửa.
Ngay lập tức với thanh Black Sword trên tay.Anh dùng lượng mana ít ỏi còn lại của mình bọc vào thanh kiếm nhắm thẳng vị trí .
Bạch Thiên Dương nhằm thẳng vào viên ngọc nhỏ màu xanh kia.
ngay lúc chuẩn bị tới gần con bọ đột nhiên dùng trước sừng dài của mình nhắn thẳng về phía của Bạch Thiên Dương.
Chứng kiến hết thay.Anh tính toán tất cả nhưng lại bỏ qua cái sừng của con bọ.
Nếu cú tiếp tục người của anh chắn chắn sẽ bị cái sừng ấy đâm thủng.
Hạ quyết tâm Bạch Thiên Dương rống lên một cách giận giữ với khuôn mặt tràn đầy sát ý
"Mày c·hết chắc rồi con chó!"
"Bụp"
Cơ thể của Bạch Thiên Dương b·ị đ·âm thủng cũng với đó là nỗi đau bất chợt ập đến.
Anh cố chịu đựng dùng hết sức mạnh của mình đâm thẳng thanh kiếm phá nát viên ngọc màu xanh của con bọ.
Một tiếng thét to lớn của con bọ vang lên nó dường như mất hết sức sống sau cú đâm,nó từ từ chậm lại và cuối cùng ngã gục xuống mặt đất.
""Cuối cùng cũng kết thúc!"" Bạch Thiên Dương nghĩ khi vẫn b·ị đ·âm bởi chiếc sừng.
Nhận thấy con bọ đ·ã c·hết Lý Vinh Vinh vội vàng chạy đến bên cạnh của Bạch Thiên Dương.
Cô từ từ gỡ anh ra khỏi chiếc sừng.Bạch Thiên Dương nhăn mặt cố găng chịu đựng cơn đau.
Khi vừa ra máu từ chỗ b·ị đ·âm không ngừng chảy ra liên tục.
Cô ấy ôm anh sang một bên và kích hoạt kỹ năng trị thương của mình.
Mười phút sau,khi máu đã bắt đầu ngừng chảy cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đang định tiếp tục thì Bạch Thiên Dương đã ngăn cô lại.Anh ghé sát vào tai của Lý Vinh Vinh và thì thầm.
Khi nghe Bạch Thiên Dương nói cô ấy lập tức tức giận quát lên mắng anh.
"Tên khốn sắp c·hết đến nới rồi mà còn quan tâm đến nó!"
Bạch Thiên Dương mỉn cười và nói"Tôi không sao mau lên !"
Nói xong anh đưa thanh kiếm đang cầm trong tay và đưa cho cô ấy.