Chương 140 : Bữa tiệc (2)
Thứ ánh sáng hoa lệ cùng điệu nhạc du dương vang lên khi Bạch Thiên Dương vừa bước vào ngôi biệt thự sang trọng này.
Các đồ trang trí thực sự xa hoa,đến mức chỉ một cái cốc hay một tấm rèm của cũng đáng giá vài tháng lương của một công nhân bình thường trước đây.
Những người đến đây từ trước đang cố gắng tiếp cận tụm năm tụm ba làm quen với nhau như để tăng thêm mối quan hệ.
Mọi thứ diễn ra như thể việc này thường xuyên xảy ra vậy.
Lúc này Bạch Thiên Dương mới hiểu một điều thì ra phần lớn nhưng tên nhà giàu hay gia đình có chức quyền quen biết nhau qua những bữa tiệc như thế này.
Đàn ông với những bộ vest sang trọng cầm trong tay ly rượu vang đỏ hết sức tao nhã,đôi khi họ nhìn vào những người khác mà mỉm cười.
Những người phụ nữ với những bộ đầm mang nhiều màu sắc khác nhau,tất cả những người phụ nữ này đều mang một vẻ đẹp gì đó rất khác lạ.
Có vẻ thứ khí chất này được sinh ra đối với những người có cuộc sống sung sướng từ nhỏ.
Tại thời điểm khi bữa tiệc chưa diễn ra,những người xuất hiện ở đây phần lớn là những người trẻ tuổi,có thể họ đi cùng với gia đình của mình.
Những nhân vật chính của bữa tiệc vẫn hoàn toàn chưa xuất hiện.
Ngay cả bố mẹ của Châu Giai Kỳ cũng được những người đứng bên ngoài mời sang một căn phòng riêng biệt.
Bạch Thiên Dương cũng không quá ngạc nhiên khi mà chính phủ xử lý mọi việc như vậy,thứ duy nhất mà anh ta không thích ứng kịp chính là cái không khí này.
Những bữa tiệc này hoàn toàn không phù hợp vơi anh ấy,với Hoàng Thiên hay Lý Bân thì khác.
Họ hòa mình vào dòng nhạc du dương thưởng thức những lý rượu ngon đắt đỏ.
Mấy người Tử Hàn Tuyết cùng với Châu Giai Kỳ,Mạn Nhu,Viên đứng cạnh nhau nói chuyện gì đó.
Tổ hợp mấy cô gái xinh đẹp tuyệt trần này thu hút rất nhiều ánh mắt từ khắp mọi nơi,những tên công tử đẹp trai không thể ngừng nhìn về phía họ.
Có một vài người trong số đó có ý định tiến lại gần làm quen nhưng đã bị sự thờ ơ lạnh lùng của họ làm xấu hổ và lùi lại.
Khác hoàn toàn với những người khác,Bạch Thiên Dương chọn cho mình một nơi ít ai để ý nhất mà ngồi xuống.
Một tên nhân viên bưng ra một lý Rượu cho anh ấy.
Bạch Thiên Dương không phải là người giỏi uống rượu nhưng trong những hoàn cảnh như thế này một ly rượu như thế này cũng không quá tệ.
Hương rượu nồng nặc kích thích từng vị giác trong khoang miệng của Bạch Thiên Dương.
""Không khí này quả thật không dành cho mình!""Bạch Thiên Dương thầm suy nghĩ.
Thế nhưng lâu rồi anh ấy không được chứng kiến cái cảnh mọi người tụ tập với nhau như thế này mà không có một chút lo lắng gì.
Bạch Thiên Dương cứ ngồi đó quan sát tất cả mọi thứ,ly rượu trong tay anh cũng càng ngày càng ít dần nhưng anh ấy vẫn chẳng có cảm giác gì.
Có vẻ như đối với một người tiến hóa thì rượu không còn là thứ gì đó quá lớn đối với họ.
Chẳng biết lúc nào một mùi hương ngọt ngào nhưng cũng có phần quen thuộc len lỏi trong mũi anh ấy.
Người Phụ nữ đáng ra phải ở ngoài kia lại đang ngồi bên cạnh anh ấy lúc này,người phụ ấy không ai khác chính là Tử Hàn Tuyết.
Cô ấy ngồi cạnh anh ta mà không nói một lời nào,khuôn mặt của cô ấy hiện rõ sự không thích thú hay quan tâm đến bữa tiệc này cho lắm.
Có thể Tử Hàn Tuyết cũng giống như anh ta vậy,vốn dĩ chỗ ngồi của Bạch Thiên Dương không có ai để ý hay bén bảng lại cả.
Nhưng từ khi Tử Hàn Tuyết xuất hiện thì mọi thứ biến mất,sắc đẹp của cô ấy quá lớn khiến bất cứ nơi nào cô ấy đi qua đều là tâm điểm.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó không được tự nhiên của Bạch Thiên Dương khiến Tử Hàn Tuyết không khỏi áy náy.
Chính cô ấy đã gây nên chuyên này,cô ấy bất ngờ nghiêng về phía của Bạch Thiên Dương nói nhỏ vào tai anh ấy
Tử Hàn Tuyết"Tôi xin lỗi vì đã làm anh khó chịu!"
Bạch Thiên Dương cũng ngay lập tức trả lời cô ấy"Không sao đáng lẽ tôi lên hạnh phúc khi được một cô gái xinh đẹp như này để ý đến!"
Những tiếng thì thầm mà chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy khiến những tên đàn ông kia cũng phải ghen ghét.
Không thể không nói Tử Hàn Tuyết đã mang lại cho anh ấy rất nhiều kẻ thù.
......................
Về Phía Hoàng Thiên cùng Lý Bân hai người bọn họ uống hết ly rượu này cho đến ly rượu khác.
Chủ đề của cuộc trò chuyện phần lớn là những quý cô xinh đẹp ngoài kia.
Cũng đúng thôi khi không có nhiều cơ hội mà các cô gái lại tập trung nhiều như thế này.
Có một vài cô gái cố ý đến đây làm quen với hai người họ nhưng nhanh chóng bị Hoàng Thiên từ chối.
Anh ta từ chối không phải vì chê hay không thích sắc đẹp của họ là bởi vì có một đôi mắt vẫn quan sát anh ta từ đầu đến cuối.
Đúng vậy Mạn Nhu liên tục nhìn chằm chằm khiến Hoàng Thiên mặc dù rất muốn nhưng vẫn phải từ chối những cô gái kia.
Hoàng Thiên"tôi nói này lão Bân tại sao Mạn Nhu suốt ngày để ý đến tôi vậy!Có ấy bị điên hay sao!"
Lý Bân chỉ nhìn anh ta mà mỉm cười"Đúng là người trẻ tuổi càng ngày càng đầu đất!"
Rõ ràng ai cũng thấy Mạn Nhu có tình cảm đặc biệt với tên này nhưng hắn ta lại như một tên đần vậy.
Ngay khi Hoàng Thiên cùng với Ly Bân đang trò chuyện thì có một giọng nói vừa quen thuộc cũng như xa lạ vang lên cắt ngang.
"Hoàng Thiên,có phải là cậu không!"
Vừa lên tiếng là một người phụ nữ sắc xảo nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp,mặc dù chưa đến trình độ của Tử Hàn Tuyết nhưng đây cũng là một mỹ nhân hiến thấy.
Hoàng Thiên không khỏi sững người khi nhìn thấy thân ảnh này
Hoàng Thiên"Nhã Tinh lâu rồi không gặp!"
Anh ta nói trong bộ dạng hơi ngượng nghịu,thú thật Hoàng Thiên không muốn gặp người phụ nữ này bây giờ hay nói cách khác là không muốn gặp lại.
Chỉ đến khi nghe Hoàng Thiên gọi tên cô ta thì Nhã Tinh mới biết mình không nhìn nhầm người.
Ngay lập tức cô ấy nhìn ra xung quanh như thể tìm kiếm thứ gì đó,cô ta có vẻ hơi thất vọng khi không tìm thấy thứ mình muốn.
Nhã Tinh"tại sao cậu lại ở đây?"
Một dấu hỏi lớn xuất hiện trên đầu người phụ nữ này,Hoàng Thiên trước đây mà cô ta biết đáng lẽ ra không có bối cảnh gì mới phải.
Chưa kể để được xuất hiện trong bữa tiệc này hoàn toàn không phải là những người bình thường,việc xuất hiện của người bạn lâu năm này khiến cô ta hơi bất ngờ.
Hoàng Thiên cũng không khỏi nhíu mày khi nghe cô ta hỏi như vậy,anh ấy biết người phụ nữ này đang tò mò điều gì.
Hoàng Thiên"quen biết quen biết thôi!"
Tất cả những câu trả lời của anh ta đều cụt ngủn như kiểu không muốn người phụ nữ này ở lại đây lâu.
Lúc này Mạn Nhu đã từ từ đi về phía của Hoàng Thiên khi thấy sự xuất hiện của người phụ nữ xa lạ kia.
Mạn Nhu tiến lại đứng sát bên Hoàng Thiên như thể đánh dấu chủ quyền với anh ta vậy.
Mạn Nhu"Hoàng Thiên!Đây là bạn của anh sao!"
Hoàng Thiên cũng miễn cưỡng gật đầu khi thấy Mạn Nhu hỏi như vậy.
Mạn Nhu"Xin chào tôi là Mạn Nhu,bạn của Hoàng Thiên!"Cô ấy vừa nói vừa nhìn thẳng và Nhã Tinh
Nhận thấy người phụ nữ này chào hỏi chính là mình thì Nhã Tinh cũng nhanh chóng mỉm cười đáp lại.
Nhã Tình"Tôi tên Nhã Tinh,rất vui khi được làm quen với cô!"
Từng mọi cử chỉ của Nhã Tinh đều cho thấy cô ta la một quý tộc thực sự
Mạn Nhu"À đúng rồi nếu như là bạn của Hoàng Thiên chắc cô cũng biết Bạch Thiên Dương đúng không!"
Nghe Mạn Nhu nói như vậy khiến Hoàng Thiên không khỏi nhéo nhẹ vào tay của cô ta.
(Mọi người đề cử và tặng kẹo cho mình để có thêm động lực ra chương đều đặn và thường xuyên hơn nhé)