Chương 11 : Cây biến dị không rõ tác dụng
Bạch Thiên Dương kéo thân thể đau nhức của mình đến gần cái xác của con thây ma để tìm kiếm xem có món đồ nào rơi ra lúc anh tiêu diệt nó không .
Nhận ra không có thứ gì ở đây khiến anh không khỏi thở dài tiếc nuối.
Ngay khi chuẩn bị quay người rời đi Tử Hàn Tuyết không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Bạch Thiên Dương và đưa cho anh ba quả cầu kho báu.
Anh ngỡ ngàng khi nhìn những quả cầu trên tay hai xanh lam và một xanh lúc, anh đoán Tử Hàn Tuyết đã nhặt nhưng thứ này khi anh b·ất t·ỉnh.
Đây là một trong những lần ít ỏi anh nhìn ai đó với ánh mắt biết ơn.
Nhận thấy nét mặt tò mò của Tử Hàn Tuyết khi nhìn vào những quả cầu trên tay Anh không ngần ngại mà lần lượt mở ba quả cầu
[Nhẫn rực cháy (hạng ma thuật) : một chiếc nhẫn chứa sức mạnh sức mạnh của ngon lủa ma thuật .
Mỗi ngày bạn có thể phóng ra một ngọn lửa có thể t·ấn c·ông hoặc phòng thủ + 10 mana khi trang bị]
[Ice sword 'kiếm băng' (hạng ma thuật) :
Một thanh kiếm mang sức mạnh của băng giá làm chậm khả năng di chuyển của kẻ thù khi đánh trúng hiệu ứng sẽ càng mạnh khi đánh trúng càng nhiều.
+10 sức Mạnh + 10 mana khi trang bị ].
[Áo khoác đen (hạng hiếm) : một chiếc áo khoác chùm đầu màu đen khi trang bị tăng khả năng ẩn nấp khi không di chuyển +10 thể lực]
Nhìn 3 món đồ dưới đất,thu hút sự chú ý của anh là chiếc áo màu đen kia nó đặc biệt phù hợp với anh khi đi săn một mình.
Anh có thể dễ dàng tránh nẽ những kẻ thù đặc biệt mạnh mẽ khi gặp phải với 10 thể lực cũng giúp anh cải thiên một chút chỉ số.
Chiếc áo đủ mạnh mẽ để đước xếp vào hạng ma thuật,nhưng không hiểu sao nó chỉ được đanh giá hạng hiếm
Mặc dù chỉ có thể sử dụng kỹ năng của chiếc nhẫn một làn một ngày nhưng nó đặc biệt hứa ích cho những tình huông khẩn cấp.
lớp phong thủ bằng lủa cũng làm tăng khả năng sông sót của anh lên.
Bạch Thiên Dương không do dự trang bị ngay hai trang bị mà mình có được.
Chiếc áo màu đen chùm đầu khiến anh không khác gì hình tượng của những tên sát thủ trong phim.
Cuối cũng thanh kiếm màu xanh dương dài hơn một mét với hai lưỡi kiếm sắc nhọn.
Cùng với những hoa văn hình bông tuyết làm bất cứ ai khi nhìn vào cũng cảm thấy lạnh thấu xương.
Bạch Thiên Dương không có ý định đổi v·ũ k·hí của mình mặc dù thứ anh đang cầm trên tay là báu vật hạng ma thuật.
Nhìn về phía Tử Hàn Tuyết anh ném thanh kiếm về phía cô.
Mặc dù chưa thấy cô ây sử dụng v·ũ k·hí bao giờ nhưng cô đã từng đạt giải nhất trong cuộc thi kiếm thuật toàn quốc.
Hơn nữa nó còn đặc biệt phù hợp với ngoại hình và tính cách lạnh như băng ấy.
Thấy ánh mắt khó hiểu của Tử Hàn Tuyết,Bạch Thiên Dương nói .
"Hãy coi như nó là một món quà vì đã cứu tôi một mạng.Nếu không muốn cô có thể đưa cho ai tùy thích.
Tuy nhiến tôi vẫn nợ cô một mạng và không muốn phải mang ơn người khác tôi sẽ đáp ứng với cô một yêu cầu và tất nhiên nó ở trong phạm vi cho phép của tôi"
Từ Hàn Tuyết đưa thanh kiếm trả lại nhưng Bạch Thiên Dương đứng lên và rời đi " Cô cũng có thể vứt nó đi".
Anh rời khỏi ban công và đi xuống ngôi nhà để lại một mình Tử Hàn Tuyết vẫn con đang không hết ngạc nhiên cô đành nhận thanh kiếm và thốt lên thì thầm
"tên ngạo mạn".
"Hắt xì " có ai đó đang nói xấu mình sao.
Bạch Thiên Dương nhớ đến ánh mắt con thây ma nhìn anh và nhìn vào một góc của khu vườn,anh rất muốn đến xem ở đó có gì.
Bạch Thiên Dương không muốn bị mật bị lộ khi Tử Hàn Tuyết còn đang ở gần dù gì cô cũng là người lạ đối với anh.
Nhìn mình trong tấm gương trước mặt.
Anh không còn nhận ra mình,toàn thân đều là máu,một trong số chúng bắt đầu bong ra khi đã khô.
Vào phòng tắm tẩy rửa những vết bẩn bám quanh mình.
Mọi thứ đều diễn ra khó khăn mỗi khi củ động những cơn đau lại kéo đến khiến việc tắm rửa của anh mất nhiều thời gian hơn.
Khi ra khỏi phòng tắm trời đã bắt đầu sáng.
Bạch Thiên Dương nhìn quanh để xác nhận Tử Hàn Tuyết đã rời đi và lại lên tầng thượng một lần nữa. Đi theo về phía mà con thây ma đã nhìn
"Đây là cái gì ?"
Anh bối rối tự hỏi khi nhìn cái cây trước mặt.
Đây là một loại cây nhỏ,đủ nhỏ để anh có thể bỏ vào túi quần một cách dễ dàng.
Những chiếc là có màu xanh tự nhiên.Xen lẫn những chiếc là ba quả nhỏ màu xanh.
Anh có thể cảm nhận được năng lượng đang phát ra từ nó.Nhìn vào mắt thường cũng có thể thấy nó chưa chín đó là lý do con thây ma ở đây và canh trừng.
Nó không muốn ai phát hiện ra điều này.
"Đây chắc là một loại thức vật đột biến"
Khi tất cả mọi sinh vật đang thay đổi không có lý do gì những thực vật này lại không thay đổi.
Nó công bằng với tất cả những gì có sức sống
Anh nhìn cái cây nhỏ với vẻ trầm tư.Hiện tại,anh chắc chắn đến 80% cây đột biến nhỏ bé có hình dạng kỳ lại kia là một món đồ tốt.
Lý do này xuất phát từ việc không có lý do gì một Thây ma mạnh mẽ lại ở đây bảo vệ một thứ nếu nó có thể gây hại cho mình.
Có lẽ,thây ma tiến hóa không muốn nhứng tây ma khácphát hiện ra sự tồn tại của loại thực vật nhỏ bé này.
Đây là báu vật đối với nó và lo lắng cái cây có thể sẽ bị lấy mất.
Nhưng có một vấn đề xảy ra với loại cây nhỏ bé này.
Trong khi Bạch Thiên Dương có thể chắc chắn 80% công dụng của nó.Tuy nhiến với 20%...đố là điều anh lo lắng lúc này có thể những suy đoán của anh là sai.
20% còn lại ngăn cản sự ham muốn của Bạch Thiên Dương lúc này.Anh sẽ cần phải kiểm tra trước khi ăn loại quả không xác định kia.
Sẽ thật buồn cười khi c·hết vì ăn một loại quả lạ thây vì c·hết trong khi đang chiến đấu.
Anh cẩn thân đào cái cây nhỏ này lên bỏ vào một hộp nhỏ anh vừa tìm được.
Anh cần chăm sóc ngườ bạn nhỏ này đến khi quả của nó chín.anh hẹ nhang bỏ vào ba lo của mình.
Làm xong tất cả mọi việc Bạch Thiên Dương đứng dậy và đi về phía tòa nhà trung tâm.
Sáng nay anh có hẹn với Tử Hàn Tuyết nhưng với tình trạng cơ thể của anh lúc này việc mọa hiểm đi do thám là điều không thể.
Anh cần báo cho Tử Hàn Tuyết biết.Vừa đến nới anh đã thấy cô ấy đang đợi mình chưa kịp mở miệng Tử Hàn Tuyết đã nói trước .
"tôi sẽ đi một mình trước khi anh phục hồi hoàn toàn"
Nói xong cô quay đầu và thực hiện nhiệm vụ của mình.Bạch Thiên Dương cũng chỉ biết cười trừ trước tính cách của cô.
Định trở lại căn phòng của mình một tiếng gọi làm anh phải dừng lại.
"Bạch Thiên Dương".
Nhìn về hướng tiếng nói phát ra một khuôn mặt quen thuộc hiện lên,cô giảng viên mà anh đã cứu "Lý Vinh Vinh".
Anh không nghĩ sẽ gặp cô trong tình trạng này.
Nhận thấy sự di chuyển khó khăn của Bạch Thiên Dương cô đến gần và đỡ anh.
"Những v·ết t·hương này là sao? chẳng phải hôm qua mọi thứ vẫn ổn sao".
Bạch Thiên Dương né tránh câu hỏi của cô gái mà chỉ ậm ừ cho qua.
Cô nhìn anh như đang suy nghĩ điều gì đó .
"Tôi có thể giúp anh chữa khỏi v·ết t·hương của mình,nhưng có một điều kiện".Anh Thiên Dương nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
"Hãy đưa tôi đến chỗ ở của anh.Tôi sẽ giải thích những gì vừa nói".
Mặc dù không tin những gì Lý Vinh Vinh vừa nói những vẫn cho cô đi theo.Với sự giúp đỡ của Lý Vinh Vinh việc di chuyển anh đã đỡ được phần nào.
Chẳng mấy chốc anh đã đến nơi mà anh sẽ ở tạm thời trong thời gian này . Đúng vậy đây chính là nơi anh ở tối qua.