Tử Khiết bước vội về phòng rồi đóng sầm cửa lại. Trái tim chàng vẫn chưa ngưng đập dồn dập liên hồi. Chàng đưa tay lên ngực trái, điều chỉnh hơi thở lại và tự vấn bản thân:
“Ta điên rồi! Sao tự dưng lại giúp nàng ta? Ta quả là điên rồi mới có loại cảm xúc này. Không được! Đây là cảm xúc sai trái! Nên nhớ nàng ta là đại ma đầu giết người không gớm tay. Ta phải mau quên nó đi.”, rồi lại tự trấn an bản thân, “Đúng rồi. Chỉ là một suy nghĩ nhất thời. Sẽ rất nhanh thôi ta sẽ không còn cảm giác đó nữa. Chỉ cần không nghĩ đến nữa.”
Chàng vừa đi lại trong phòng vừa lẩm nhẩm: “Không nghĩ đến nữa… Không nghĩ đến nữa… Không nghĩ đến nữa…”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến chàng giật thót. Chàng thở một hơi dài rồi chậm rãi đi ngoài, vẻ mặt trở lại điềm đạm như thể không có chuyện gì. Người ở phía sau cánh cửa chính là Bích Ngọc, nàng ta còn mang theo một chiếc khay với vài món điểm tâm.
- Nàng đến có chuyện gì không? – Tử Khiết lạnh lùng hỏi.
- Tử Khiết, ta có làm một ít bánh ngọt mà chàng thích này. – Bích Ngọc đáp – Mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, chắc chàng rất hao tâm tổn sức. Ta vì lo lắng cho chàng nên mới mang đồ ăn đến. Chàng mau dùng thử đi.
Nói rồi tiến người ra phía trước định bước vào phòng. Thế nhưng Tử Khiết đã vội đưa tay cản lại:
- Nàng đưa bánh cho ta là được rồi. Mau về nghỉ ngơi trước đi. Ta có một số việc cần giải quyết, không tiện nói chuyện với nàng.
- Ta… - Bích Ngọc cảm thấy uất nghẹn không nói nên lời.
Nhưng sau đó nàng ta cũng đành phải tuân theo, đưa khay bánh cho chàng rồi ôm một bụng tức rời khỏi, trên đường về cũng không quên cằn nhằn với tì nữ Hà Vân:
- Ta thử nhiều cách như vậy, tại sao vẫn không hề có hiệu quả? Từ lúc thành thân đến giờ, chưa từng có lần nào chàng ấy chủ động đối xử ân cần với ta. Ta tự cảm thấy nhan sắc của mình cũng không hề tầm thường, vậy mà tại sao chàng lại không động lòng?
Hà Vân thấy chủ tử của mình tức giận như vậy cũng chỉ biết nói mấy lời xoa dịu:
- Thiên đế trước giờ không hề vồ vập nhưng cũng đối xử với người không tệ. Cách nói chuyện với người cũng vô cùng dịu dàng, chưa từng to tiếng. Người không nhận thấy sao?
Bích Ngọc lắc đầu:
- Dịu dàng thì sao chứ? Ngươi không nhìn thấy sự xa cách trong ánh mắt của chàng sao? Chàng nói chuyện với ta lúc nào cũng là thái độ khách sáo. Nhưng cái mà ta cần lại là sự gần gũi gắn bó.
- Thiên hậu, người yên tâm. Người cố gắng nhiều như vậy, nhất định sẽ có ngày Thiên đế động lòng. Người cần phải cho ngài ấy thêm chút thời gian.
- Thời gian… liệu có ích sao? – Bích Ngọc tuyệt vọng nói – Ta cố gắng lâu như vậy, cũng chẳng thấy có dấu hiệu nào. Ngay cả kết tinh tình yêu của ta và chàng ấy, cũng là dùng kế mới có được. Thời gian… phải bao lâu mới đủ? Để khiến chàng yêu ta?
Đến đây, Hà Vân cũng chẳng biết phải an ủi thế nào nữa. Thực ra nàng ta cũng hiểu rõ, Thiên đế không hề có cảm tình gì với Thiên hậu. Nhưng trước giờ nàng ta cũng không nỡ nói ra sự thật tổn thương đó với chủ tử của mình, chỉ đành giấu kín trong lòng.
Hà Vân đi theo Bích Ngọc từ nhỏ. Hai người cùng nhau vui vẻ mà lớn lên. Vì vậy Hà Vân hiểu rõ Bích Ngọc đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức để được ở bên Tử Khiết.
Lần đầu Bích Ngọc gặp Tử Khiết là vào sinh thần năm trăm tuổi của mình. Tử Khiết khi ấy vẫn là một thanh niên phong trần, gặp ai cũng tán tỉnh. Ánh mắt tinh nghịch khi ấy của chàng khiến cho Bích Ngọc vừa gặp là đã mê mẩn.
Tử Khiết véo má nàng một cái, nàng đã nhớ cả đời không quên. Nàng lúc ấy không hề biết, Tử Khiết thật ra đối với ai cũng tùy tiện như vậy. Chàng trêu hoa ghẹo nguyệt vốn đã thành thói, vì vậy mới liếc mắt đưa tình với nàng.
Trong khi nàng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, chưa từng gặp người nào vô lễ đến vậy. Trong mắt nàng, Tử Khiết khi ấy thật anh tuấn, thật hoạt bát, cũng thật sống động. Từ giây phút ấy, nàng quyết định cả đời này sẽ chỉ có một người trong lòng là chàng. Nàng cũng quyết tâm phải trở thành thê tử của chàng.
Bích Ngọc luôn tận dụng mọi cơ hội lên Thiên cung để được gặp chàng. Mỗi lần như vậy, nàng ta cũng tốn không ít tâm sức để trang hoàng cho bản thân lộng lẫy nhất có thể. Vậy nhưng dù nàng có xinh đẹp kiêu sa đến đâu, cũng chưa từng lọt vào mắt xanh của chàng. Đối với chàng mà nói, Bích Ngọc cũng như trăm ngàn những đóa hoa xinh đẹp khác, chỉ là để ngắm cho vui chứ ngoài ra không có công dụng gì khác.
Bích Ngọc cũng thường bám lấy chàng không buông. Tử Khiết đi đâu nàng ta liền theo đến đó. Tử Khiết bỗng dưng có thêm một cái đuôi nhỏ cũng không phiền gì, vốn xung quanh chàng đã có cả trăm ngàn thiếu nữ bao vây, nguyện đi cùng chàng đến cùng trời cuối đất, nay chỉ thêm một cái cũng chẳng có gì khác biệt.
Bích Ngọc tuy không nhận được sự quan tâm của chàng nhưng vẫn không từ bỏ. Nàng về năn nỉ cha giúp mình. Thủy thần vốn yêu thương con gái nên không nỡ nhìn nàng mất ăn mất ngủ mong nhớ một nam tử. Huống hồ danh phận của nam tử đó cũng không hề tầm thường, nếu kết thông gia cũng không có lỗ gì.
Vậy nên Thủy thần mới đích thân đến gặp Thiên đế lúc bấy giờ để thương lượng về mối hôn sự giữa hai người. Hắn đề nghị dâng tặng Thiên đế một đội quân tinh nhuệ của Thủy giới cộng với sự trung thành của bản thân để đổi lấy một mối nhân duyên tốt đẹp cho con gái.
Thỏa thuận được thông qua, hôn lễ được cử hành. Bích Ngọc tưởng chừng đã đạt được ước nguyện của mình. Thế nhưng biến cố xảy ra ngay trong ngày cưới, khiến cho Ngũ giới đảo lộn, hôn lễ còn chưa được làm xong, tính mạng Tử Khiết lại ngàn cân treo sợi tóc.
Chuyện đến nước ấy, nếu nói Thường Tận là người mà Bích Ngọc hận nhất thì cũng không phải là không có lý. Một người vừa cướp đi trái tim của người nàng yêu, vừa cướp đi cả ánh hào quang giả tạo của nàng, hỏi sao nàng lại không hận?
Bởi vậy Bích Ngọc mới cho rằng, chỉ cần Tử Khiết không còn nhớ Thường Tận là ai, chỉ cần Thường Tận chết đi, thì hạnh phúc của nàng sẽ sớm viên mãn. Dự định ấp ủ bấy lâu cuối cùng cũng có ngày sắp thực hiện được. Đó chính là ngày Thường Tận bị đưa lên đoạn đầu đài, bêu đầu thị chúng.
Chỉ có điều, dù cho Thường Tận không còn đe dọa được đến địa vị của nàng, thì nàng vẫn không có được trái tim người mình yêu. Thế nhưng nàng sẽ mãi mãi không hiểu được điều đó. Tình yêu và sự đố kỵ đã che mờ mắt nàng. Nàng không thể hiểu được một đạo lý: rằng tình yêu không thể cưỡng cầu.
…
Đêm khuya tĩnh lặng, những người đi tuần cũng thưa bớt. Toàn bộ Thiên cung cũng như chìm vào giấc ngủ sâu.
Một, hai, ba. Từng tên lính canh nhẹ nhàng ngã xuống, chìm vào giấc mộng khi một ngọn gió nhẹ thoảng qua. Ngọn gió tiếp tục len qua khe cửa, đi vào bên trong Thiên lao.
Một gian, hai gian, ba gian phòng. Cơn gió lướt qua từng phòng giam để tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Cuối cùng nó cũng tìm được người nó cần gặp ở gian phòng cuối cùng: Tối nhất, sâu nhất, lạnh lẽo nhất. Nó vờn quanh mái tóc đen mượt mà không cần chải của Thường Tận. Nó vuốt ve gò má nàng, sau đó nó đáp xuống mặt tuyết lạnh buốt.
Nó dần dần hiện thân là một nam nhân tuấn tú. Người đó khẽ lay hai vai nàng. Thường Tận mở mắt ra, mơ hồ nhận thấy một bóng dáng quen thuộc.
- Quang Đại… - Nàng khẽ gọi – Sao ngươi lại tới đây?
- Ta không đến chẳng lẽ để ngươi chôn thây ở đây sao? – Quang Đại đáp, giọng dửng dưng nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.
- Sao ngươi vào được đây? Nếu bị lính canh phát hiện…
Quang Đại cười khẩy, ngắt lời nàng:
- Ngươi quên rằng ta đã sống ở Thiên cung này từ thuở khai thiên lập địa sao? Từ khi mấy kẻ vắt mũi chưa sạch kia còn chưa ra đời. Nơi này ta nắm rõ như lòng bàn tay. Cho dù có người phát giác, cũng chẳng làm khó được ta.
- Nhưng mà… nếu ngươi có ý định cứu ta thì hãy từ bỏ đi. Ta đã quyết định rồi.
- Ngươi nói sao? – Quang Đại sửng sốt – Hóa ra ngươi muốn ở đây chờ chết?
- Ta nghĩ kỹ rồi. Chỉ cần ta chết, ân oán bao lâu nay đều sẽ được hóa giải. Như vậy mọi người có thể sống bình yên rồi.
- Ngươi điên rồi sao? Ngươi nghĩ mạng sống của ngươi có giá trị đến thế ư? Ngươi chết đi liền có thể giải cứu thế giới? Ta tưởng ta đã hiểu rõ về ngươi, nhưng hôm nay sự nông cạn này khiến ta phải đổi ý! – Quang Đại bức xúc thốt lên.
- Ta đã không còn khống chế được bản thân. Quang Đại, ta đã giết rất nhiều người. Ngay cả Bình An cũng nhìn thấy. Nó hận ta, tất cả mọi người đều hận ta. Bây giờ nếu ta trốn chạy thì có ích gì? Bọn họ biết điểm yếu của ta, bọn họ sẽ không để các người được yên, bọn họ sẽ không để Ma giới được yên. Chỉ cần ta chết đi, mọi chuyện sẽ được giải quyết, cũng không có ai khác bị đưa vào vòng nguy hiểm.
- Nông cạn! Quá nông cạn rồi! – Quang Đại nói – Thường Tận à, ta hiểu ngươi hơn ai hết. Ta tin rằng ngươi sẽ không bao giờ làm những chuyện thiên thương hại lý như vậy. Ta có thể tin ngươi? Tại sao ngươi không thể tin chính mình? Nếu như tất cả chỉ là một cái bẫy thì sao? Bọn họ muốn nhắm vào ngươi, còn ngươi lại dễ dàng từ bỏ, như vậy chẳng phải hời cho họ quá còn gì?
- Quang Đại… - Thường Tận sửng sốt - Ngươi nguyện ý tin ta sao? Cho dù ta giải thích như thế nào, người khác cũng không tin ta. Vậy mà… ngươi lại nói ta vô tội trong khi ta chẳng hề biện giải gì với ngươi.
- Phải. Ta tin ngươi vô tội. Vì vậy, cho dù thế nào, ta cũng phải đưa ngươi ra khỏi đây.