Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 238-239




238: 〖Aro〗


Cô bạn của tôi liếm mép, chỉ còn chừa lại mỗi lớp vỏ cua khô khốc.

Vậy mà còn “Guaaah” một tiếng vừa thỏa mãn vừa ngáp.

Tôi quay mặt trở lại nơi bộ xương ngồi dưới gốc cây.

Kiểm tra chỉ số của cô nhóc cái đã.

Cua rừng khổng lồ là quái thú hạng D.

So với hạng E chắc cũng nhận được khá nhiều điểm kinh nghiệm.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Chủng loài: Cốt sư sơ cấp (Skull Lowmage)

Trạng thái: Bị nguyền rủa

Cấp độ: 4/13

HP: 9/26

MP: 2/22

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Hở? Tăng lên không nhiều so với tôi dự tính.

Chỉ mỗi 3 cấp thôi sao?

Mặc dù con bé đã rất cố gắng.

Ầy, người xử lý dứt điểm là cô bạn của tôi.

Mộc quái có đóng góp vào bài luyện tập nhiều nhất, ở cuối trận tôi lại còn tham gia, không lạ với số điểm kinh nghiệm được phân chia như vậy.

Ngoài ra bản thân tôi còn được nhân đôi điểm số cũng như hạ mức ngưỡng đủ điều kiện lên cấp.

Đó là lý do tại sao tôi mau ăn chóng lớn như vậy.

Không nên vội vàng.

Tốc độ lên cấp của con bé đã tăng gấp ba lần so với trò diễn tập an toàn mà chúng tôi cùng làm trước kia.

Nhưng vẫn phải cẩn thận.

Tất cả cũng chỉ công cóc nếu như cô nhóc chết.

Ờ thì con bé có sống đâu.

Việc trở thành một cốt sư, tôi không biết tiếp theo cô bé sẽ tiến hóa đến giai đoạn nào.

Chắc sẽ có da thịt lại nhỉ?

Không phải kiểu biến thành cốt sư cấp cao hơn đâu chứ?

Nếu con nhóc cứ mãi lên cấp cho đến sau cùng bị kẹt ở dạng cốt quái lai tạp gì đó thì tôi không biết cách nào để an ủi nữa.

Cô bé cũng ngửa đầu lên nhìn tôi.

Sao vậy?

Bởi ta chăm chú lấy nhóc quá hả?

Không biết do thẹn thùng hay mệt mỏi mà cái mặt đăm chiêu đó tôi không thể diễn tả được.

Sẽ tốt hơn nhiều nếu con bé có biểu cảm gương mặt cũng như nói chuyện bình thường.

Vậy rồi chúng ta có thể mở xóm chợ ngồi tám với nhau cho đỡ chán.

Ah, không chừng nhóc sẽ muốn trở về ngôi làng.

Để cô bé được quay lại cũng là mục tiêu của tôi, sự cô đơn ơi chúng ta gặp nhau nữa rồi.

Lúc ngó ngơ xung quanh, tôi chợt nhớ ra.



「Con gái của Aino tên là Aro. Là một đứa bé đáng yêu, vẫn chưa tròn mười tuổi」

Đó là lời của sư tế Hibi kể lại qua 〖Thần giao cách cảm〗.

Một cô bé chưa đầy mười tuổi.

Khả năng cao bộ xương chính là Aro.

Nhận ra tôi đang chú tâm tới cái gì đó, cô nhóc ngẩng lên.

Cả hai nhìn nhau, tôi đanh mặt lại.

Chỉ có một cách để biết.

Dù có thể truyền đạt cho con bé chỉ bằng vài hành động đơn giản, nhưng một cái tên quả thật rất khó khăn.

Với trường hợp này tôi sẽ sử dụng 〖Hóa nhân thuật〗 để trò chuyện trong nhân dạng.

“Guoh”

Tôi nhắc nhở cô bạn trước cho chắc ăn.

“Guah?”

Cô nàng nghiêng đầu qua một bên ngáo ngơ.

Tôi không cần cô thật sự phải hiểu.

Biểu cảm của cô ta làm tôi không muốn quan tâm nữa.

Tôi đưa chân lên gỡ lấy bọc trứng trên trán cô bạn rồi đặt xuống gốc cây gần đó.

“Guah!? G-gua…”

Cô ta đưa đầu ra như muốn đòi lại.

Đứng yên đi, để tôi kích hoạt 〖Hóa nhân thuật〗.

Với cảm giác nóng ran, cơ thể tôi mềm ra.

Cũng không đau đớn gì nhiều nữa.

Cơ thể đã quen với trạng thái này.

“Gu, gu, gua…”

Lúc nhỏ lại dần, tôi nhét cô bạn vào trong.

Cô ta nhanh chóng biến mất.

Lúc bị nhồi vào người, cô nàng liếc tôi một cách thù ghét, nhưng cũng nhanh chóng lặng ngay sau đó.

Quá trình biến đổi kết thúc, tôi chỉ có mỗi một đầu.

Tôi đưa tay ra quan sát vẻ bề ngoài.

Còn vài nơi có lớp vảy nhạt đây đó, nhưng đúng thật là tay con người.

Từ ban đầu thứ này chỉ như kỹ năng quái quỷ hành hạ tôi đau đớn tột độ mỗi khi sử dụng, giờ đã phát triển rất tốt.

Tôi đưa tay vuốt mái tóc mình để kiểm nghiệm.

Vâng, một cơ thể hoàn mỹ.

Từ khi trở thành một con rồng, cử động của tôi có hơi khô cứng, buồn thật.

So với khi trước, tầm mắt của tôi đã hạ xuống gần hơn với bộ xương.

Con bé nhìn tôi với thái độ thích thú.

Đây là lần đầu cô nhóc thấy tôi biến thành người.

Nhưng ở mặt khác, mộc quái lại vặn người theo cách kỳ lạ, quan sát tôi đủ mọi góc độ.



Theo đánh giá, mộc quái lại trở nên cực kỳ đáng sợ.

Nó to hơn nhiều so với cơ thể tôi.

Khiến tôi phải ngước lên nhìn.

Một trải nghiệm thật thú vị.

Bộ xương đứng dậy rồi đi xung quanh tôi, khẽ chạm vào một số nơi trên cơ thể.

(Trans: bạn nào chưa nghĩ đủ xa thì lúc này main đang khỏa thân nhé…)

Sau khi trải nghiệm thỏa sức, cô nhóc khuỵu xuống đất.

(Trans: +wO, hơi thấp rồi!)

...Con bé buồn sao?

X- Xin lỗi.

Tôi không có ý khoe mẽ.

S- Sau khi tiến hóa thêm cỡ hai hay vài lần nữa là nhóc cũng sẽ có nhân dạng ngay ấy mà!

Chắc chắn… Có lẽ sẽ…

Ê mà này, đây đâu phải chuyện tôi định nói.

“A, a, a… a, aa, a”

Ooh! Tôi có thể phát âm bình thường!

Nghe thấy tôi thử giọng, cô nhóc quay lên.

“Aro, cái tên Aro, nhóc có quen không?”

Bộ xương nghiêng ngả đầu sang hai bên.

Không khác gì cái máy đếm nhịp.

...Con bé không biết ư?

Do có 〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 1〗 nên cô nhóc có thể hiểu tôi nói gì.

Nhưng khả năng cô trẻ này nhớ lại được chuyện quá khứ vẫn chưa rõ ràng nên tôi không thể vội đưa ra kết luận.

Sau này tiến hóa lên chút nữa tôi sẽ hỏi lại.

À phải, tôi cũng nghe qua tên của người mẹ rồi mà.

Umm… là…

“Aino? Có cảm thấy thân thuộc không?”

Nghe được câu hỏi của tôi, cô bé bỗng khựng lại.

Dáng đứng run run.

Xương hàm mấp máy lên ba lần.

Đứa trẻ đang nhắc lại lời của tôi.

Cô nhóc quay đi rồi gục đầu xuống.

Tôi đến ngồi bên cạnh và vuốt lên phần xương sọ tái mét, thô cứng và lạnh lẽo của con bé.

“...Anh hiểu rồi, nhóc quả thật là Aro.”

Không có sự hồi đáp.

Nhưng có thể thấy xương hàm cử động.

Đừng lo, bộ xươ… ờ, là Aro.

Tôi chắc chắn sẽ giúp nhóc lấy lại hình hài con người mà.


239: Lũ Nhện Non


“Gaaaaaaaaaah!”
Tôi bừng tỉnh với một tiếng ngáp sảng khoái, chớp mắt rồi duỗi cổ.

Ánh sáng chiếu rọi vào bên trong lối vào mập mờ.

Vẫn còn khá sớm.

Tôi muốn được nướng thêm hơn hai giờ nữa cơ.

Nhưng thôi.

Sau khi kiểm tra bên ngoài tôi quay trở lại với Aro ở ngôi đền.

Biểu cảm của con nhóc vẫn khó đọc hơn bao giờ hết, nó khua tay chân loạn xạ.

Nhìn tôi với cặp mắt trống rỗng, cử chỉ như đang nhắc tôi nhìn lại người bạn của mình.

“Gaah! GaaaaAH! GaaaaAAH!”
Cô ta gào lên như bị điên, vung lắc đầu qua lại.

Dính trên trán vẫn là bọc trứng nhưng đã rách bung.

Đeo bám đầy trên mặt là tám con nhện có kích thước cỡ nắm tay con người.

“Gaaaaaah!”
Ồ, chúng nở rồi.

Bao phủ bởi lớp lông nhung xanh lá, giống màu trên chân người mẹ quá cố của chúng.

Đám con của bà ra đời rồi này.

Tôi nhìn về góc nơi nhện mẹ an nghỉ.

! Đáng lẽ nên mang đi chôn cất sớm hơn.

Dù sao cũng phải giữ cho đền thờ sạch sẽ gọn gàng.

“Gaaaah! Gaaaah!”
Tất nhiên, hãy kiểm tra chủng loài trước đã.

Tôi chỉ tập trung vào một con nhện trên gương mặt hoảng loạn của cô bạn.

【〖Araenie non〗: Quái thú hạng E】
【Một phân loài thuộc nhện lông】
【Tiềm năng của chúng rất đa dạng, nhưng do có vô số kẻ thù mà chỉ vài cá thể sống sót được cho tới khi trưởng thành】
【Dù có hơi nặng mùi nhưng hương vị tuyệt hảo không ngờ】
Nhện mẹ cũng là Araenie nếu tôi nhớ không lầm.

Nhiều thiên địch hử.

Khỏi cần phải lo nhé, người mà mấy đứa bám trên mặt sẽ là vú nuôi chăm sóc cho đủ lông đủ cẳng.

“GaaaaaAH, AaaaAAAaah!”
! Tôi nghĩ đã tới lúc nên giúp đỡ cô ta.

Khẽ tán nhẹ vào mặt người bạn.

Lũ nhện con rơi xuống đất.

Một số còn bị lật ngược, một số đã nhanh nhảu leo lên khắp đền thờ.

Cô bạn run lẩy bẩy nằm dài trên đất.

“Guua…”
Cô ấy nhìn tôi rêи ɾỉ.

Dòng lệ chứa chan trên mắt.

…Ai bảo đặt bọc trứng lên đầu làm gì, tôi biết chắc sẽ xảy ra chuyện này mà.

Dù đã nhiều lần ngăn cản.

Sột soạt, sột soạt.

Tôi tưởng là tiếng lũ nhện kêu, ai ngờ do chúng cọ lông với nhau.

Tiếng chà xát âm ỉ khắp trong đền thờ tạo thêm không khí ma quái.

Nếu ai mà muốn vào đây để đi săn quái, dù con trưởng thành chỉ hạng D, cũng sẽ sợ chết khϊếp.

Loài Araenie vốn lành tính mà.

Tôi nghe thấy tiếng lách cách của bộ xương.

Cẩn thận để không va phải đầu vào trần nhà, tôi trông thấy Aro bị vây quanh bởi lũ nhện.

Con bé xoay đầu khắp nơi nhìn chúng dần dần tiến lại.

Tôi tưởng chúng sẽ dừng, cho tới khi tất cả túm tụm.

Tiếng chân trở nên dồn dập.

Tôi vội vươn đầu ra cho Aro leo lên, trước khi lũ nhện kịp bám tới.

Chúng nhanh chóng mất hứng thú với con bé rồi tản ra khám phá khắp ngôi đền.

Thật vô tư quá mà.

Tôi thấy sự rung động trên đầu mình.

Aro đang hoảng sợ!
Tôi sẽ để cô bé có thời gian bình tĩnh đã.

Quản lý đám nhóc của cô lại đi.

Hoặc tiếc rằng khi phải thông báo chúng ta phải tống cổ chúng ra ngoài.

“Gaa…”

Qua cảm xúc tan nát vừa rồi, cô ta trở nên vâng lời hơn hẳn.

Nè, người muốn nuôi dưỡng chúng là cô chứ ai, nhớ nhé?
Hãy lấy tinh thần lại rồi dạy bảo một cách đúng đắn.

Cô nàng đảo qua chỗ khác né ánh nhìn của tôi.

C- Con k-! !
Quả thật mà nói chúng tôi không biết liệu có kiểm soát được tình huống này hay không.

Chúng đều toàn hạng E, nhưng rồi dần dần cũng sẽ phát triển to lớn lên mà?
Quái thú sinh trưởng nhanh khủng khϊếp, lỡ mà loay hoay khi chúng lên hạng B thì tôi bị gϊếŧ mất.

Chắc chắn khi chúng có ý định làm loạn thì tôi không tài nào thắng nổi.

Thay vì phiền hà chăm sóc, thả chúng về tự nhiên sẽ đỡ thấy phiền phức hơn.

Đơn giản do quái thú không phải sinh vật có thể nuôi như pet.

Lúc còn mãi suy nghĩ nên làm thế nào, tôi thấy lũ nhện non vây xung quanh xác nhện mẹ.

Ban đầu chỉ có một con, đến hai, rồi lại ba.

Trong thoáng chốc cả tám con đã có đủ.

! Ơ? Chúng làm gì vậy?
Không giống như đang tưởng niệm người mẹ quá cố của mình.

Chúng lại nhanh chóng tản ra.

Cái xác biến mất.

Chỉ còn sót ít lông tơ xanh.

! C- Chúng tới để ăn thịt.

Dù không lạ đối với loài nhện, nhưng!
Tôi hiểu là chúng mới nở nên cần nguồn dinh dưỡng, mà!
Với cái bụng no căng, lũ nhện non thư thả chui vào một góc của ngôi đền rồi đi ngủ.

Vô tư vãi lol.

Rồi sao đây?
Có nên giữ lại không?
Tôi quay qua cô bạn.

Cô ấy rụt rè vươn đầu lại gần đám nhện.

“Gaa…”
Và như thể đã quyết, cô ta thở một hơi dài, trở lại với tôi.

「Giữ! Tôi, lo!」
T- Thật hả?
Mới trước đó không phải cô kinh hãi chúng lắm sao?
「Okay! Bình thường!」
! T- Thôi được, còn tôi sẽ xem xét một thời gian nữa mới quyết định.

Aro cũng run sợ không kém.

Bỏ lại đám nhện, tôi bước ra ngoài.

Phát hiện thấy tôi, cái cây mọc ở trước ngôi đền mở mắt, bật gốc rồi di chuyển.

Đó là mộc quái.

Xem ra chúng có thể tự dưỡng thương bằng cách bén rễ xuống đất.

! Một con tà long, bộ xương, bầy nhện rồi mộc quái.

Thật sống động, hay đúng hơn là tôi sắp thành lập một ma quốc mất rồi.

(Trans: parody ai đó hử?)
Bây giờ nhiệm vụ là cày cấp cho Aro và thu thập thức ăn.

Nhưng về vấn đề lương thực thì tôi nghĩ mình sắp nhận thêm cống phẩm nữa.

Chỉ còn một điều tôi đang quan tâm.

Chuyện gì sẽ xảy ra với con Manticore sau khi nó bỏ chạy nhỉ?
Tôi nghĩ nó có thể quay lại tấn công ngôi làng bất kỳ lúc nào, cho nên tôi muốn nhanh kết thúc trận chiến này lại.

Ngoài ra cái câu 「Theo hướng đi đó… có thể chúng ta đã rất may mắn」 của sư tế cũng khiến tôi thắc mắc.

Chắc chắn lối đi ấy có vấn đề.

Lúc đi lấy điểm kinh nghiệm và thức ăn, tôi sẽ tranh thủ điều tra luôn.

.