Chương 541
Ngay khi mọi người đang lo lắng đến phát điên, giọng nói của Tiểu Cường từ xa truyền tới: “Thạch, súng phun lửa!”
Mấy người nghe xong, tinh thần chấn động, Thạch lập tức để chị Điềm và Nghê Thư đứng ở đó, anh ta và Đinh Khiêm đón lấy…
“Bảo Ngọc, kiên trì một chút! Kiên trì một chút…” Tiêu Mặc Ngôn thật vất vả tìm tới một cái móc sắt dùng để đóng đinh, móc một đầu vào lan can, dùng sức cạy ra.
Bảo Ngọc cắn răng, sắc mặt căng ra, những xúc tu quấn ở bên hông cô bắt đầu thay đổi nhanh hơn, siết chặt khiến cô không thở nổi. Lòng bàn tay nắm chặt lấy lan can cũng mài ra máu tươi, chảy dọc theo cánh tay của cô xuống.
Thấy khe hở trên đỉnh đầu dần ở ra, đôi mắt xinh đẹp của cô chứa đầy nước mắt.
Một mảng dịu dàng.
“Tiêu Mặc Ngôn…” Cô nhẹ giọng mở miệng, nhìn anh chăm chút, giống như khắc lại khuôn mặt hoàn mỹ của anh.
“Đừng vì em mà làm chuyện ngu ngốc…em không thích…” Từng câu từng chữ của cô, cô muốn anh vĩnh viễn ghi trong lòng.
Động tác Tiêu Mặc Ngôn ngừng lại, nhìn chằm chằm cô, không ngừng lắc đầu: “Không… Không…”
Thứ bên eo quấn lấy chặt hơn.
Sau đó lại một dây leo khác bò lên ngực của cô.
Không khí trong phổi nhanh chóng bị ép sạch, nơi đó giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, Bảo Ngọc chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, máu tươi từ từ chảy ra từ khóe miệng, sau đó là nước mắt, lỗ tai…
“Không!” Tiêu Mặc Ngôn ném móc sắt xuống, ngay lúc cô thả tay ra thì bắt được cổ tay cô: “Bảo Ngọc, đừng, đừng mà…”
Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng, thờ ơ, bị thay thế bởi sự hoảng loạn, giọng của anh run rẩy, giữ chặt lấy cô trong tuyệt vọng.
Bảo Ngọc há miệng th ở dốc, muốn nói gì đó nhưng không thở nổi, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, chỉ nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu trong ánh mắt xót xa.
Buông tay đi, Tiêu Mặc Ngôn.
Buông tay…
Xuyên qua cặp mắt kia, Tiêu Mặc Ngôn đọc hiểu được, cũng hoảng loạn, tay nắm càng chặt hơn: “Bảo Ngọc, đừng tàn nhẫn như vậy, em đã hứa với anh rồi mà!”
Lúc anh ngã xuống, xúc tua của Cỏ Nam Cực từ bốn phía xung quanh giống như những con thú hung mãnh ngửi thấy được mùi máu tươi, giương nanh mua vuốt lao về phía anh, quấn chặt lấy hai chân, hai tay anh rồi kéo về phía góc sáng sủa. Nhưng anh vẫn kiên trì nắm chặt, ánh mắt cầu xin, không muốn buông cô ra, lẽ nào cô không biết sao? Cái mà cô từ bỏ không phải là sinh mạng của bản thân mà là anh.
Nước mắt màu đỏ chảy ra từ khóe mắt cô.
Tay chậm rãi rút khỏi lòng bàn tay anh, nở một nụ cười ấm áp cuối cùng, cô bị xúc tua kéo xuống dưới tầng hầm tối tăm…
“Bảo Ngọc!!”
Tiêu Mặc Ngôn đưa tay ra muốn bắt lấy, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô biến mất ở ngay trước mắt.
Khuôn mặt tái nhợt của anh nhanh chóng biến thành một mảnh tro tàn, giống như sự biến mất của cô cũng lấy đi linh hồn của anh.