Chương 538
“Câm miệng!”Tiêu Mặc Ngôn trừng mắt nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sự bưởng bỉnh và một tia kiên định.
Bảo Ngọc vươn tay lên, cầm thật chặt tay anh: “Coi như em cầu xin anh một lần cuối cùng, rời khỏi nơi này, rời đi đi.”
Tiêu Mặc Ngôn cắn răng, nhẫn tâm bỏ tay cô ra, đứng dậy đối mặt với khuôn mặt vẫn đang mỉm cười của Tiêu Tuyệt: “Thạch, đưa tất cả mọi người rời khỏi đây.”
“Cậu Tiêu!”
“Đây là mệnh lệnh của tôi.” Cổ tay Tiêu Mặc Ngôn khẽ nhúc nhích, một con dao găm dọc theo chiều cánh tay xuất hiện, muốn vươn đến gọt đi bãi cỏ Nam Cực trong tầng hầm.
Thạch bình tĩnh nhìn anh, lập tức, cắn răng một cái: “Đi tìm vũ khí!”
Ông Hình không chịu đi, Thạch cùng Nghê Thư mỗi người một bên giữ cánh tay của ông ta, sau đó liền đem ông Hình ‘nhấc’ ra ngoài.
Anh ta để Đinh Khiêm và Tiểu Cường canh giữ ở đầu bậc thang, còn mình thì tự dẫn người đến đối phó.
Anh ta và chị Điềm đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của loại cỏ Nam Cực này, phải biết rằng, những thứ này sẽ không ngoan ngoãn ở trong hầm rượu, dựa vào tốc độ sinh trưởng của bọn chúng, chỉ trong vài giờ nữa, sẽ chiếm lĩnh toàn bộ giáo đường. Nhất là khi gặp được nước, sự tăng trưởng của loại cây này có thể dùng từ kinh khủng để hình dung. Hơn nữa chỗ này lại gần hồ, một khi tiếp xúc được với nước hồ, trừ khi là thiêu hủy toàn bộ nơi này và khu rừng, nếu không bọn chúng có khả năng có thể hủy đi cả một thành phố lớn.
May mắn là trời không mưa, sự tăng trưởng của nó vẫn có thể khống chế!
Chỉ cần hành động của bọn họ đủ nhanh.
Bảo Ngọc bị nhốt ở dưới mặt đất, thấy Tiêu Mặc Ngôn vì không cho cỏ Nam Cực tới gần cô mà không ngừng vung dao găm lên chém, ngay cả Tiêu Tuyệt cũng không quan tâm được, nếu như anh ta lợi dụng lúc này để đánh lén, Tiêu Mặc Ngôn hoàn toàn không có đường lui.
Bảo Ngọc chống hai tay lên bức tưởng ẩm ướt, ngực phập phồng kịch liệt.
Cô không muốn lúc mình đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận kết cục, còn nhìn thấy anh phải liều mạng vì mình như vậy. Đột nhiên cô thấy căm giận bản thân, nếu như cô không xuất hiện ở kiếp này, anh sẽ không đứng trước sự lựa chọn sống chết như vậy.
Nhưng cô biết, cho dù bây giờ khuyên anh rời đi, đã là điều không thể.
Tiêu Mặc Ngôn, đã định trước một kiếp này, em vẫn là thiếu nợ anh…
Tiêu Tuyệt giống như một pho tượng điêu khắc, đứng im lặng tại chỗ như một trinh nữ, tùy ý thưởng thức dáng vẻ Tiêu Mặc Ngôn đang quyết đấu với với những xúc giác của cái cây đáng sợ kia. Ánh mắt đạm mạc xa cách, gống như người này đối với anh ta chỉ là một cái râu ria, thậm chí không bằng. Loại xa lạ đó, thậm chí ngay cả huyết thống cũng không thể bù đắp được.
Giờ phút này, hầm rượu đã bị cỏ Nam Cực chiếm hơn một nửa, một lát nữa có lẽ tất cả sẽ bị chìm trong mà xanh lá.
“Cậu Tiêu!” Đinh Khiêm đang canh giữ ở cửa vội vàng lao xuống: “Trời mưa! Trời mưa!”
Động tác của Tiêu Mặc Ngôn hơi ngưng lại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Tiêu Tuyệt, anh ta hào phóng cười một tiếng động: “Gần đây chất lượng không khí rất kém, tôi chỉ bỏ ra một chút tiền, giúp đỡ các ban ngành liên quan cho chút mưa nhân tạo mà thôi.”
Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn thay đổi, thậm chí không quay đầu lại, lập tức chém đứt các xúc giác của cây thực vật đang quấn lên mắt cá chân của anh.
Tiêu Tuyệt… anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.