Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 529






Chương 534

Tiêu Mặc Ngôn nheo mắt, lại giơ súng lên, giọng nói lạnh nhạt dịu dàng hơn mấy phần: “Có một thứ gọi là định mệnh, trước kia tôi không tin, nhưng bây giờ…không thể cưỡng lại được.”

“Không!”

Giọng nói của Bảo Ngọc bất lực, vang vọng khắp căn hầm rượu trống trải.

Tiêu Mặc Ngôn mở hai mắt ra, đem súng lục ném về cho Tiêu Tuyệt.

“Ha ha!” Tiêu Tuyệt nhận lấy, đem khẩu súng ước lượng trong tay: “Định mệnh, tôi không có thứ đồ vật xa xỉ như vậy, tôi chỉ biết là, người có thể thay đổi tôi, chỉ có cô ấy.” Nói xong, anh ta giương mắt nhìn vào người đối diện, giống như đang soi gương.

Mỉm cười, anh ta nói: “Còn thừa lại hai viên, anh cho rằng sẽ chuyển tới chỗ của ai?”

Sắc mặt Tiêu Mặc Ngôn không thay đổi, bình tĩnh nhìn anh ta: “Chuyển tới ai đó không phải là vấn đề của tôi, vì tôi và cô ấy có vô số kiếp sau!”

Tiêu Tuyệt mắt híp mắt lại, cười lạnh, bỗng nhiên giơ súng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Tôi không tin!”

Vừa mới nói xong, dứt khoát nổ súng.

Súng rỗng.

Ngay lúc đó, bầu không khí đều ngưng tụ lại.

Bảo Ngọc ngồi sụp xuống đất, ngây người ngẩng đầu lên, trong mắt là sự hoảng sợ thất thần.

Không, không phải như vậy, không đúng, không nên có kết quả như vậy! Một lần nữa cô quay lại đây, không phải muốn nhìn thấy kết quả như vậy…



Nụ cười trên mặt Tiêu Tuyệt đang khuếch tán, vuốt vuốt khẩu súng trong tay, lại giơ lên, nhắm vào Tiêu Mặc Ngôn: “Nhát súng tay, là tôi tiễn anh, hay tự anh đến?”

Không có gì dễ chịu và vui vẻ hơn so với việc tận mắt thấy người này biến mất.

“Đưa cho ai, vậy cũng phải qua chúng tôi trước đã.”

Tiếng bước chân trên cầu thang đã phá vỡ bầu không khí đang ngưng tụ trong hầm rượu.

Nhìn thấy có người xuống từ phía trên, Tiêu Tuyệt vẫn luôn nở nụ cười, mà Tiêu Mặc Ngôn cũng không quay đầu lại, giống như mọi chuyện đều được anh nắm giữ, có một loại bày mưu tính kế ngang ngược, lại không thể nào bị lay động.

Có vẻ như không hề chân thực.

Xác định đó là giọng của chị Điềm, Bảo Ngọc vội ngẩng đầu lên: “Chị Điềm! Chị Điềm!”

“Bảo Ngọc, đừng sợ, là chị đây!” Chị Điềm dẫn theo Đinh Khiêm và Nghê Thư đi xuống: “Cậu Tiêu, phía trên đều xử lý tốt rồi.” Nói xong súng của mấy người trong tay hết thảy đều nhằm vào người Tiêu Tuyệt, chị ta cười lạnh: “Tiêu Tuyệt, tôi xem viên đạn của anh làm sao đấu với những thứ này của bọn tôi.”

Tiêu Tuyệt nhíu mày, súng trong tay lại quay một vòng, nắm chặt lại lần nữa.

Từ từ, anh ta đem khẩu súng chĩa về phía Bảo Ngọc đang ở trong hầm, mọi người giật mình, lại tới gần một bước nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bảo Ngọc ngẩng đầu nhìn vào họng súng tối om kia, không biết tại sao cô lại cảm thấy không hề sợ hãi.

Nếu như viên đạn kia nhất định phải dính máu mới được, vậy là cô thì có là gì?

Cuộc sống của một đời người, chung quy cũng về với cát bụi, cô có thể cùng Tiêu Mặc Ngôn có nhiều hồi ức như vậy, rất đáng giá, cô không còn oán hận gì nữa.

“Những thứ tôi cần chỉ là một viên đạn này.” Tiêu Tuyệt mỉm cười, ánh mắt dần thay đổi nhìn thẳng vào mặt Tiêu Mặc Ngôn, khiêu khích nhếch miệng, giống như nói cho đối phương biết, người thắng cuối cùng là anh ta.