Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 46: Chạy trốn giữa ban ngày




Nàng càng nghe lại càng thấy ớn lạnh, “Tôi không hiểu, chỉ vì thế mà Thái hậu muốn giết nàng ta sao?”

“Cháu gái Thái hậu là Hoa Mẫn cũng gả cho hoàng đế làm phi, cô cho là tại sao? Đương nhiên đây cũng chỉ là một trong số những nguyên nhân. Cục diện chính trị của Tây Lãnh quốc khá phức tạp, cô tự mình nhìn đi.”

Đã vậy sao còn đưa tôi đến nơi này chứ? Chu Thất cắn răng oán thầm trong lòng.

Nhưng cũng rất nhanh lại nghĩ tới một vấn đề khác, “Nhưng hẳn Thái hậu cũng không thể vô duyên vô cớ ban chết cho nàng ta chứ? Hơn nữa, nếu nói như vậy, hẳn là hoàng đế rất yêu thích vị phi tử này, sao lại không cứu …”

Một giọng nói bén nhọn ngắt lời nàng, “Dựa vào tội danh hạ độc Thái hậu, về phần hoàng đế, hiện đang ở hành cung Thu Sơn. Cô tự lo lấy thân đi.”

“Hạ độc” nàng còn đang lẩm bẩm tự nói, lại bỗng nhiên bừng tỉnh, “Cái gì? Gã hoàng đế kia hiện không ở trong cung …”

Trong khoảng không đã hoàn toàn lặng tiếng.

Nàng trừng to mắt, “Anh đâu …?”

Lúc này, bên ngoài của có tiếng động lớn, dường như có rất nhiều người đang đi tới đây.

Nàng giật mình, vội túm lấy váy dài vọt nhanh tới bên song cửa sổ, dùng tay khoét một lỗ nhỏ trên giấy cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài là một đình viện, có rất nhiều cây cối cùng hoa lá đang đua nhau khoe sắc, trông thật đẹp. Nhưng hiện tại đừng nói là hoa nở, mà ngay cả cỏ tiên nàng cũng chẳng có tâm tình nào để nhìn. Vừa rồi nhìn thấy trong đình viện kia có rất nhiều nam nữ, đoán đó hẳn là thái giám và cung nữ.

Ngay trước đình viện là một khuôn cửa vòm đang đóng, nhưng cũng rất nhanh cánh cửa đỏ được mở ra, có nhuyễn kiệu tiến vào. Rất nhiều cung nữ, thị vệ đi theo hộ tống, mà nhuyễn kiệu kia buông một lớp rèm mỏng khiến nàng không nhìn rõ ai đang ngồi bên trong, thầm đoán có lẽ nào lại là lão Thái hậu yêu quái kia không? Càng nghĩ lại càng sợ hãi, thầm lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.

Nàng thấp giọng gọi người kia mấy tiếng nhưng không ai đáp lời. Nhớ lại mấy tình tiết trong các tiểu thuyết xuyên không, nàng thấy nếu không phải sung sướng hạnh phúc thì cũng không đến nỗi vừa sống lại đã phải chết như này. Mẹ nó chứ, anh nói cứu tôi mà giờ lại … Nhất quyết không thể ngồi đây chờ chết được!

Gần đây này toàn gặp những chuyện quái dị, nhất thời cảm thấy choáng váng nhưng từ nhỏ đã phải trải qua biết bao chuyện vui buồn đều có, Chu Thất nhanh chóng bình tĩnh, quan sát đánh giá khắp căn phòng, thấy ở phía khác có một ô cửa sổ, trong lòng dần tính toán. Bước nhanh lại phía cửa sổ, đẩy hé cánh cửa, cầu trời phù hộ, sống chết quyết định chính ở thời khắc này đây. Cắn răng nhìn ra bên ngoài thấy hành lang gấp khúc, quang cảnh khác hoàn toàn so với bên kia. Căn phòng này hình như nằm chính giữa đình viện, còn đây là phía sân sau. Cách đó không xa chỉ có bóng dáng của một cung nữ.

Phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ.

Nàng lập tức đẩy cửa, khẽ nhảy qua. Cung nữ kia đang đi tới nhìn thấy thế liền giật mình, “Niên phi nương …”

Giọng nói nhỏ dần rồi im bặt, Chu Thất vội đỡ cung nữ đã hôn mê đặt xuống đất rồi túm vạt váy chạy như điên. Chân chạy va phải sỏi đá cũng bỏ mặc. Cũng may trước đây trong trường có học qua nhu đạo, bằng không …

Qua khỏi hành lang gấp khúc, có một cửa nhỏ. Không chút suy nghĩ nàng liền đẩy cửa bước ra.

Truyện convert hay : Danh Môn Phu Nhân: Sủng Thê Thành Nghiện