Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 365: Ý loạn tình mê




Hắn điên rồi!

Trước mặt nhiều người như vậy, còn có Bạch đại ca.

So với sự ồn ào ban nãy thì lúc này không gian tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người, ánh mắt của bọn họ như dao như điện phóng tới hai người. Mà nói một cách chính xác là phóng tới người nàng.

Khi lưỡi của hắn lọt vào khoang miệng, nàng có thể nếm được vị máu trên đó. Nghĩ tới cảnh chết chóc trước mắt, rồi mùi máu tanh lợm ngập ngụa trong không khí khiến mọi thứ trong bụng nàng trào ngược cổ họng. Nàng muốn đẩy hắn ra.

Thế nhưng cánh tay hắn để bên hông nàng thít lại, nàng bị đau phát giận. Trong nháy mắt nhìn vào mắt hắn, một đôi mắt sâu đen hun hút, nàng có cảm giác như mình bị đánh nhốt nơi đáy vực không thấy ánh sáng… là lạnh, là đau, là mất mát.

Nàng hoảng hốt, nàng đang làm gì thế này? Nàng đang phủ nhận mọi việc hắn làm vì nàng?

Biết là hắn chẳng sợ sự uy hiếp từ phía hoàng tổ mẫu, nhưng đó là trưởng bối của hắn. Riêng việc đem lão ma ma bên cạnh bà ta ra trị tội cũng không phải là chuyện nghĩ là làm được. Hắn sẽ lại mang danh ngỗ nghịch hoàng tổ mẫu, tất bị triều thần bình phẩm, chê trách. Chém giết nhiều người như thế cũng chỉ là hành động bảo hộ nàng. Không phải thích giết chóc mà vì muốn tuyên cáo khiến cho không một ai dám động đến nàng. Trong đám người kia, hơn phân nửa là người của hoàng hậu. Hắn không động tới hoàng hậu nhưng dùng cách này để cảnh cáo nàng ta.

Nếu suy nghĩ cẩn thận thì rất dễ để hiểu được. Mặc kệ hắn sai hay đúng nhưng tất cả mọi việc hắn làm đều là vì nàng! Nếu không có nàng thì hắn cũng không cần phải làm mấy chuyện đó khiến bản thân phải bêu danh, phải hứng chịu công kích.

Vậy nàng sao có thể trốn tránh?

Có lẽ vì sự chần chờ và cái nhìn thấu suốt nỗi đau của nàng, hắn dùng sức che đi mắt nàng, cánh môi đỏ tươi yêu dã tách ra, rời khỏi môi nàng.

Long Phi Ly lạnh lùng cười:

– Trẫm thích nhìn những cảnh thế này, nếu nàng muốn thì cứ đi vào trong!

Nàng ngẩn ra, ống tay áo hắn đã lướt qua người nàng. Ánh mắt nàng lóe lên khi nhìn thấy vệt máu đỏ sậm trên ống tay áo hắn…

– Long Phi Ly! – nàng vội vã, lên tiếng gọi hắn.

Hắn làm như không nghe thấy, bước chân không chút do dự. Bóng dáng màu tuyết trắng kia nhìn thoáng qua cũng đủ cảm nhận một sự cao ngạo, lạnh lẽo.

Hình bóng hắn càng ngày càng xa.

Đám người kinh loạn kia dường như nhìn ra chút manh mối — — hai người họ đang bất hòa.

Nàng thấy hoàng hậu mím chặt môi. Nàng nhìn nàng ta chăm chăm và nàng ta cũng nhìn lại. Hoa phi, Tuệ phi thì nhếch môi cười, vui sướng khi thấy người gặp họa. Bạch đại ca vẫn còn ở phía sau.

Đám người vẫn đông đúc như thế, rồi xác chết, không khí thực khó chịu. Lúc này nàng đột nhiên hoài niệm thứ mùi vị trong miệng hắn, chẳng màng đó cũng là vị máu.

Nàng mặc kệ, nàng không quản.

Hai người lúc nào cũng xảy ra mâu thuẫn, vốn chẳng có mấy thời gian vui vẻ, hòa thuận; nếu có cũng thực ngắn ngủi. Cảm giác xa cách như vậy không phải là thứ nàng có thể chấp nhận.

Hắn đau, nàng cũng đau.

Hắn đi rất nhanh, thoáng cái đã thấy bước lên bậc thang. Phía trước lênh láng màu đỏ khiến nàng run rẩy, không tài nào bước đi nổi.

Nàng cắn môi, cơ thể phối hợp, hai chân cũng dùng sức mà ngã về phía trước. Trong đám người kia có biết bao kẻ mở miệng cười chê.

Chợt nàng sửng sốt nhìn lên, phía xa xa có hình bóng hai người — — là Cát Tường và Như Ý? Sao các nàng cũng đến đây?

Bất giác, nàng cười khổ. Quả nhiên, hắn không hề động tới Như Ý.

Nói không hận Như Ý thì là giả. Nếu lúc đó Như Ý không nhúng tay vào thì người của Phượng Thứu cung sẽ không phải chết. Nhưng ngay chính nàng cũng không biết mình muốn hắn xử trí Như Ý như thế nào?

Sau một trận ầm ĩ, nàng nhìn thấy bóng lưng hắn hơi cứng lại. Nàng ảo não! Vừa rồi lúc ngã sấp xuống nàng cũng kêu thảm một tiếng, nàng ngã rất thật! Hiện tại đứng lên không được, mà có muốn cũng chẳng thể. Là nàng tự tìm! Thế nhưng cảm giác bị người ta cười nhạo chẳng tốt tý nào, hơn nữa, phía trước có Như Ý, phía sau còn Bạch đại ca.

Nàng cúi đầu, nhìn lòng bàn tay bị xước tứa máu, vừa đau vừa rát; trong lòng cũng chua chua cay cay. Nàng thầm mắng một câu đáng đời. Đúng lúc chợt có một cánh tay vòng qua eo nàng:

– Ngã có bị làm sao không?

Giọng nói vừa lạnh vừa cứng, giống như chủ nhân không nguyện ý hỏi câu này. Nàng mừng vui trong bụng, vươn tay nắm lấy áo của người kia. Người kia nhíu mày, ánh nhìn quái dị rơi xuống người nàng một lúc lâu. Cuối cùng hắn vẫn ôm nàng lên.

– Long Phi Ly…

Không có tiếng đáp lại.

Nàng nghiêng đầu, dựa vào ngực hắn, giọng dịu dàng:

– Là ta không đúng.

Hắn vẫn trầm mặc như cũ, chỉ là cái ôm thêm chặt kéo nàng rời đi.

Nàng liếc mắt nhìn sang vẫn còn thấy mơ hồ thân ảnh Bạch đại ca. Tuyền Cơ biết, y cũng chỉ vừa mới rời đi, có lẽ là sau khi nhìn thấy nàng và người kia bình thường trở lại.

Trong lòng mặc dù hơi ảm đạm nhưng vẫn không giấu nổi sự bất an. Dường như hắn cảm nhận được, giọng nói nhàn nhạt:

– Đang suy nghĩ cái gì?!

Tuyền Cơ ngẩn ra, đáp:

– Sau khi trở về ta sẽ nói cho chàng biết ta đang nghĩ cái gì.

Đột nhiên, hắn dừng lại. Tuyền Cơ kinh ngạc, hắn lại tính toán cái gì? Trước thì vì Thúy Nha, Điệp Phong lo lắng, sau thì phải chứng kiến cảnh tượng máu me này … Cảm giác bi ai khi nãy chợt tan biến, nàng vừa giận, vừa buồn cười, bướng bỉnh nói:

– Thả ta xuống dưới.

Khóe môi hắn hạ xuống, cánh tay trên người nàng ngược lại siết chặt hơn.

Tuyền Cơ suy tính một chút rồi đề nghị:

– Nếu chàng muốn biết ta nghĩ gì thì trước hãy thả ta xuống.

Long Phi Ly cười lạnh một tiếng, đáp:

– Tùy nàng!

Hai chân vừa chấm đất, Tuyền Cơ liếc nhìn những người phía sau mình, trong lòng chợt bối rối.

– Sao không nói? – Long Phi Ly vừa mở miệng nói thì ngay lập tức cả người cứng đờ.

Đám người Từ Hi theo hầu hạ Long Phi Ly đã nhiều năm nên biết vị chủ tử trẻ tuổi này vốn hành xử rất cẩn thận, trầm ổn; chưa một lần nhìn thấy bộ dạng mất hồn của hắn. Vậy mà hiện tại, mắt phượng sâu đen đang căng ra, thể hiện rõ sự kinh ngạc, sượng sùng.

Xa xa, phía dưới tán cây, sắc mặt Cát Tường và Như Ý đều thay đổi — — Tuyền Cơ đang hôn Long Phi Ly trước mặt bao nhiêu người!

Truyện convert hay : Mau Xuyên Nhiệm Vụ: Pháo Hôi Tới Nghịch Tập