Thường Tận ngồi trên chính điện, tì tay vào cằm, mắt nhìn lơ đãng về phía xa, trông có vẻ như đang nhập tâm suy nghĩ gì đó. Tử Khiết từ ngoài bước tới, đi cạnh bên là Dạ Khuyết.
- Đã lâu không gặp. – Thường Tận chuyển ánh nhìn về phía Dạ Khuyết, chủ động bắt chuyện.
Dạ Khuyết chắp tay cúi đầu hành lễ.
- Bái kiến Ma tôn.
- Miễn lễ.- Thường Tận vẫy tay ra hiệu – Nói đi, ngươi muốn được ban thưởng gì?
Dạ Khuyết đứng thẳng dậy, bắt đầu đi thẳng vào vấn đề:
- Chẳng giấu gì Ma tôn, lần này ta tới đây để xin người một ân huệ, cũng là để trao cho người một ân huệ.
Thường Tận một chân gác lên ghế, chậm rãi tì khuỷu tay lên đầu gối rồi hỏi ngược lại Dạ Khuyết:
- Ân huệ mà ngươi muốn dâng cho ta… chính là thuốc giải của Phật tố sao?
- Không phải.
Thường Tận nhếch mày, tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Vậy thì là thứ gì chứ?
- Thuốc giải chỉ cốt để cứu người. Vì chỉ có khi người tỉnh dậy, mới có thể trao cho ta một ân huệ, mà ân huệ đó, cũng chính là để giúp bản thân người.
- Có gì cứ nói thẳng.
Dạ Khuyết lấy trong vạt áo ra một chiếc hộp thủy tinh nhỏ:
- Trong này… là nguyên thần của mẫu thân người.
- Ngươi nói cái gì? – Thường Tận nheo mắt, mi tâm chau lại.
- Ta và Minh Nguyệt trước kia từng có một mối giao tình. Sau khi nàng ấy chết, ta đã thu thập nguyên thần của nàng ấy, đựng trong chiếc lọ thủy tinh này. Ta cũng đã tìm được một thân thể hoàn thiện, có thể giúp nàng ấy hồi sinh, chỉ cần…
- Chỉ cần có Hồng linh thạch của ta? – Thường Tận nói.
- Đúng vậy – Dạ Khuyết đáp – Chỉ cần người dùng sức mạnh hồng linh thạch để đưa nguyên thần vào nhập thể, Minh Nguyệt sẽ có cơ hội sống lại.
Thường Tận có nằm mơ cũng không thể ngờ được, có một ngày nàng sẽ có cơ hội hồi sinh mẫu thân mình. Tuy rằng cơ hội đã gần kề trước mắt, nàng vẫn không thể vội vàng quyết định. Quả thực trong lòng Thường Tận có chút đắn đo. Bởi lẽ nàng không biết động cơ thực sự của Dạ Khuyết là gì.
- Để thu thập nguyên thần này… xem ra ngươi đã tốn không ít tâm sức. Huống hồ… muốn nuôi dưỡng nó cũng cần phải dùng chính máu tim của ngươi.
- Ta và nàng ấy từng có ân tình… vì vậy nên chút tâm sức này cũng chẳng đáng là bao.
- Thôi được – Thường Tận nhanh chóng đồng ý, mặc dù vẫn có chút khúc mắc trong lòng – Cứ quyết định vậy đi. Ngày mai ngươi mang thân thể đến đây, chúng ta sẽ cùng thi pháp.
- Tuân lệnh.
…
Dạ Khuyết đi rồi, Thường Tận càng trở nên thâm trầm hơn. Nàng im lặng chẳng nói gì, cứ nhìn về xa xăm. Tử Khiết tiến lại gần, khẽ vuốt tóc nàng và hỏi:
- Nàng đang nghĩ gì vậy? Cảm thấy có gì không ổn ư.
Thường Tận hướng ánh mắt về phía chàng, nhẹ nhàng đáp:
- Quả thật như vậy. Ta cảm thấy tên Dạ Khuyết này có gì đó đáng ngờ.
- Sao lại nghĩ vậy?
- Cho dù là ân tình gì đi nữa, cũng có đáng hi sinh nhiều như vậy vì một người đã chết hay không?
Tử Khiết khẽ mỉm cười, tay ngừng nghịch tóc Thường Tận. Chàng nói:
- Nếu như… ta nói là nếu như… mặc dù ta không thích cái nếu như này lắm… nếu có một cách để cứu sống Thuấn Minh, nàng có nguyện ý làm không?
- Ta… - Thường Tận chợt khựng lại.
Quả thật nếu có thể cứu Thuấn Minh, nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào. Một người đã vì nàng mà không màng tính mạng, thì một chút hi sinh cũng chẳng thấm vào đâu. Vậy nên nếu thực sự giữa Dạ Khuyết và mẹ nàng có mối ân tình gì đó đủ sâu nặng, hắn cũng có thể thực lòng muốn bà hồi sinh.
Nhưng nếu lỡ như Dạ Khuyết chỉ đang lợi dụng nàng thì phải làm thế nào? Nếu như tất cả chỉ là một cái bẫy? Hồi sinh một người, nàng phải mở lồng ngực, rút ngũ linh thạch ra, sau đó tách Hồng linh thạch ra khỏi những linh thạch còn lại, rồi mới truyền linh lực từ Hồng linh thạch sang nguyên thần để nhập nó vào xác.
Đây cũng là lúc mà vật chủ của ngũ linh thạch yếu đuối nhất. Nếu có người ý đồ muốn đoạt ngũ linh thạch, thì không có cơ hội nào tốt hơn. Vì vậy mà Thường Tận mới có chút lưỡng lự trước khi đồng ý đề nghị của Dạ Khuyết, dù bản thân rất muốn cứu mẹ mình.
Nàng nói với Tử Khiết:
- Ngày mai khi ta thi pháp, cần chàng bảo vệ tuyệt đối, không được xảy ra sai sót gì. Chàng cũng đi thông báo với Ninh Tư giúp ta. Dù sao có nhiều người cũng tốt hơn.
- Ừm, ta biết rồi.
…
Trên Thiên giới ngay lúc này, Thiên đế đang bày tiệc khoản đãi quân thần từ khắp ngũ giới tụ họp. Ai nấy đều tò mò không biết là bữa tiệc này được tổ chức với mục đích gì. Họ đơn giản chỉ nhận được một cái thiếp mời, gói trong giấy cói, và đính một chiếc lông vũ màu trắng tinh khôi.
Mở thiếp mời ra, họ chỉ nhìn thấy vỏn vẹn một dòng chữ:
“Giờ Thiên Cang ngày rằm tháng tới, tại Quỳ Hoa điện, quần thần tề tựu, đại sự thông cáo.”
Sau khi mọi người tập hợp đông đủ rồi, Thiên đế cùng Thiên hậu tiến vào điện, bước lên bảo tọa. Thiên đế ban ngồi cho mọi người, rồi ôn tồn nói:
- Hôm nay mời các người tới đây, là để báo một chuyện mừng. Con gái của Thủy thần, Trịnh Bích Ngọc và con trai của ta, Hoa Tử Khiết sẽ thành thân với nhau. Hôm nay chính là lễ đính hôn của hai người.
- Chúc mừng Thiên đế. – Quần thần đồng thanh.
Tuy có chút hơi đột ngột, nhưng chúng thần tiên vẫn hiểu được nguyên nhân sâu xa trong chuyện này. Thiên đế chẳng qua chỉ là muốn tăng cường thế lực. Mà gần đây, Thủy thần cũng khá được lòng dân, lại có thêm nhiều chiến công hiển hách, nên Thiên đế muốn lôi kéo ông ta về phía mình, cũng là chuyện dễ hiểu.
Hơn nữa, bữa tiệc này lại thiếu vắng đi một nhân vật quan trọng, đó là Tử Khiết, duy chỉ Bích Ngọc có mặt, khiến người ta không khỏi dị nghị. Nếu hai người là lưỡng tình tương duyệt, thì cớ sao thái tử lại không xuất hiện trong bữa tiệc định thân của mình. Vì vậy nên họ càng chắc chắn rằng hôn ước này chỉ là một vụ giao dịch.
Thực chất trong toàn ngũ giới này, không ai thực sự biết tung tích của thái tử Thiên tộc nơi đâu. Trong khi đó, Tử Khiết lại không hay biết gì về kế hoạch tiếp theo của phụ vương mình. Ngay cả việc hệ trong như định thân, chàng cũng không được thông báo.
Điều đó cũng chẳng có gì khó hiểu, kể từ khi Tử Khiết chống lại mệnh lệnh của Thiên đế, ra tay cứu Thường Tận từ cơn đại hồng thủy, Thiên đế đã chẳng còn nói cho chàng biết bất cứ điều gì trong kế hoạch của mình nữa.
Sau khi tiệc tàn, tất cả mọi người đều rời đi hết, duy chỉ có Thủy thần lưu lại. Ông ta cùng với Thiên đế bàn chuyện cơ mật, ngay cả Thiên hậu cũng chẳng được tham dự.
- Ngươi nói tin đó có xác thực không? – Thiên đế hỏi.
- Thần đã kiểm chứng lại rồi, đích thực là như vậy. Ngày mai Thường Tận sẽ thi pháp hồi sinh mạng sống cho mẫu thân ả. Lúc đó nàng ta sẽ trở nên vô cùng yếu đuối. Nhân cơ hội này, chúng ta hoán đổi thái tử, để cho con rối mà thần tạo ra trà trộn vào ở bên cạnh Thường Tận, chờ đúng thời cơ liền ra tay động thủ.
Thiên đế gật gù:
- Kế hoạch rất hoàn hảo. Nhưng… ngươi định làm thế nào để hoán đổi Tử Khiết?
- Cái này… thì cần phải có người giúp rồi.
- Sao cơ? Ta cũng cần phải ra tay?
- Đúng vậy. Thái tử Tử Khiết dù sao cũng thân thủ bất phàm, huống hồ thân phận tôn quý, chúng ta không dám làm liều. Chỉ xin Thiên đế xuống Ma giới một chuyến, lén đem người đi. Sau đó, con rối của thần với diện mạo y hệt thái tử sẽ được đưa vào Ma thực điện, nhằm đánh lừa Thường Tận. Chỉ có điều… việc này cần phải làm ngay hôm nay, không được chậm trễ.
Thiên đế đập mạnh tay lên ghế, tỏ vẻ tức giận:
- Hừm, chuyện quan trọng thế này mà bây giờ mới nói với ta? Được rồi, nếu vậy ta sẽ lập tức đi bây giờ.
Nói rồi Thiên đế biến thân đi mất, phi hành một chuyến đến Ma giới. Ông cố ý xuất hiện trước mặt Tử Khiết lúc không có ai bên cạnh. Vừa nhìn thấy ông, Tử Khiết vội vàng đuổi theo. Đến nơi không có người qua lại, chàng gọi to:
- Phụ thân! Sao người lại đến đây?
Thiên đế đứng lại, chắp tay sau lưng rồi khoan thai nói:
- Ta đến là có việc cần nói với con.
Tử Khiết từ từ tiến lại gần:
- Nếu như người định gây khó khăn cho Thường Tận thì con quyết sẽ…
Chưa đợi chàng nói hết câu, Thiên đế đã phẩy tay một cái khiến chàng ngất xỉu tại chỗ. Sau đó chàng bị đưa về Thiên cung, giam giữ trong Ninh Dương điện, bố trí mười lớp quân tinh nhuệ canh phòng.
Đồng thời, Thủy thần đã chuẩn bị một con rối hoàn hảo, có dáng vẻ y hệt thái tử, để thay thế vị trí của chàng. Con rối trở về Ma thực điện, ở bên cạnh Thường Tận như mọi ngày.
Vừa về đến cửa, Thường Tận đã vui vẻ chạy đến báo tin:
- Tử Khiết, ta có chuyện vui muốn nói cho chàng biết.
- Là chuyện gì?
- Ta đã có thai rồi! – Thường Tận hào hứng kể - Lúc nãy Dạ Khuyết bắt mạch cho ta, nói đã có thai được hai tuần rồi.
- Vậy sao? Tốt quá rồi. – Con rối tỏ vẻ vui mừng gượng gạo – Nếu vậy thì ngày mai lúc thi pháp phải cẩn thận một chút.
- Ta biết rồi! – Thường Tận sà đến ôm chặt lấy Tử Khiết – Ta nhất định sẽ cẩn thận. Có chàng ở bên cạnh bảo vệ, ta chẳng lo gì nữa.
Con rối dang tay ôm lại nàng, ánh mắt tỏa ra đầy sát khí. Thường Tận nằm gọn trong vòng tay hắn, khóe mắt cong lên đầy rạng rỡ. Nàng không hề hay biết những hiểm nguy đang gần kề.
Trong khi đó, tại Ninh Dương điện, Tử Khiết đã tỉnh lại và liên tục tìm cách thoát ra ngoài. Mặc cho chàng gào thét khản cả họng, những binh lính bên ngoài cũng mặc kệ. Họ đã được giao nhiệm vụ phải giữ chân chàng trong điện bằng mọi giá.
Tử Khiết thậm chí còn chẳng ra nổi bên ngoài để đối đầu với đám thiên binh. Chỉ riêng kết giới mà Thiên đế giăng trước cửa phòng đã làm khó chàng rồi. Tử Khiết vận hết chín mươi phần trăm công lực mà vẫn chưa phá được.
Nhiều giờ trôi qua, mồ hôi rơi lã chã trên gương mặt mặt chàng, thấm ướt hết cả y phục, vậy nhưng lớp kết giới kia một chút cũng không suy chuyển. Thậm chí cơ thể chàng cũng sắp không chịu được nữa. Từ trong lồng ngực chàng, một luồng chất lỏng đỏ tươi mặn chát trào ngược ra miệng.
Tử Khiết ho một cái thật mạnh rồi ôm ngực, cảm giác đau nhói lan khắp cơ thể chàng. Thế nhưng chàng vẫn chưa bỏ cuộc. Tử Khiết lau vết máu ở miệng rồi tiếp tục vận công. Bên trong phòng chẳng mấy chốc đã loạn như vừa trải qua một cơn bão, nhưng kết giới vẫn không hề có dấu hiệu xước xát gì.