Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!

Chương 38




Giản Lê không biết làm cách nào mà bản thân lại có thể về được đến nhà, khi đó cậu chỉ biết vừa chạy vừa khóc trong cơn mưa mà thôi. Trùng hợp là Thành đang đi chơi cùng Hoài An nhìn thấy cậu nên chở cậu về nhà, suốt chặng đường cả Thành cùng Hoài An liên tục hỏi thăm cậu đã có chuyện gì nhưng cậu chỉ biết khóc và không trả lời họ. (1)

Cậu tự cảm thấy bản thân mình bây giờ thật thảm hại, vốn biết từ trước là Hoài Thanh sẽ chẳng yêu ai ngoài công chính, ấy vậy mà cậu vẫn tin rằng Hoài Thanh thật sự có tình cảm với mình.

Cậu bây giờ cũng không còn khóc nức nở như lúc nãy nữa, đôi mắt giờ đã đỏ hoe và có chút đau do khóc quá nhiều.

Cậu mang cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa, vứt bỏ quần áo trên người đã ướt sũng từ lâu. Giản Lê thẫn thờ ngồi im trong bồn nước ấm, cậu nhớ lại những kí ức vui vẻ khi ở bên Hoài Thanh.

Chẳng nhẽ những quan tâm, lo lắng mà Hoài Thanh dành cho mình toàn bộ là giả dối? Hắn thật sự xem cậu là món đồ chơi, thích thì nâng niu khi chán thì lại vứt bỏ?

Cậu không muốn tin nhưng lại chẳng có cách nào để tin cả, bởi người nói lại chính là Hoài Thanh. Cậu vừa buồn vừa thất vọng, bao kí ức vui vẻ giờ đây liền tan vỡ, cậu thật sự không hiểu nổi Hoài Thanh, rốt cuộc đâu mới là tính cách thật của hắn? (1)

Tim cậu nhói lại, Giản Lê không muốn nghĩ nữa nhưng câu nói đó của Hoài Thanh cứ đọng lại trong tâm trí cậu. Giản Lê cảm thấy bản thân như một trò hề vậy, sớm biết rõ cốt truyện nhưng vẫn ngu muội mà đâm đầu vào Hoài Thanh.

Giản Lê nhanh chóng tắm xong rồi mặc đồ leo lên giường, bây giờ cậu chỉ muốn được nghỉ ngơi mà thôi. Cậu mệt mỏi mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giản Lê có một giấc mơ, trong giấc mơ đó cậu mơ thấy Hoài Thanh hồi còn

nhỏ xíu, khuôn mặt tươi cười tựa như thiên thần sống vậy. Hắn xoè đôi tay nhỏ nhắn đưa tới trước mặt 'Giản Lê' người đầy bùn đất, khóc nấc lên do bị té ngã.



'Giản Lê' khuôn mặt trẻ con non nớt đỏ bừng mà nắm lấy tay Hoài Thanh, Hoài Thanh cẩn thận xoa xoa vết thương bị trầy xước của 'Giản Lê' cười nhẹ nhàng nói :" Không sao nè."

'Giản Lê' nín khóc mà tròn mắt nhìn Hoài Thanh, hắn vẫn vui vẻ cười nói với cậu mà không chê cậu bẩn. Từ đó ngày nào 'Giản Lê' cũng chạy tới nhà Hoài Thanh chơi. Ban đầu hắn rất vui vẻ mà chơi cùng 'Giản Lê, cơ mà dần dần trong ánh mắt của hắn không còn sự nhiệt tình như trước nữa cơ mà vẫn giả bộ vui vẻ mà chơi đùa cùng 'Giản Lê'. Điều đó khiến 'Giản Lê' không hề nhận ra mà càng lún sâu vào... Cậu bám lấy Hoài Thanh cho đến tận khi lớn lên. Cả hai học cùng trường, cùng lớp, chỉ cho đến khi lên đại học mới tách nhau ra một chút cơ mà 'Giản Lê' vẫn dành thời gian bám theo Hoài Thanh cho đến tận khi ra trường. (1)

'Giản Lê và Hoài Thanh đều phải đi nghĩa vụ nên 'Giản Lê' mới không thể bám theo Hoài Thanh nữa bởi họ không cùng một chỗ. Đến khi hoàn thành nghĩa vụ trở về, 'Giản Lê' liền đi tìm Hoài Thanh đầu tiên, cơ mà Hoài Thanh đã chuyển nhà đi từ lâu. (T

Vốn tưởng sẽ không gặp lại Hoài Thanh nữa, ấy vậy mà hắn lại xuất hiện ở công ty, nơi 'Giản Lê làm việc. Nhưng điều mà 'Giản Lê' không ngờ là lần này bên cạnh Hoài Thanh lại xuất hiện một người, người đó không ai khác lại là giám đốc mặt lạnh của cậu. (T

Một người có khuôn mặt khả ái dễ thương, còn một người thân hình cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, ai nhìn vào cũng cảm thấy họ thật đẹp đôi. Nhưng 'Giản Lê' không can tâm, dựa vào đâu mà hắn lại có được Hoài Thanh trong khi cậu đã phải dành cả thời gian dài và tình yêu nhưng lại không được đáp lại chứ.

Tự nhiên 'Giản Lê' xuất hiện một suy nghĩ không nên có, đó là hạ thuốc Hoài Thanh và khiến hắn trở thành người của mình, nếu đã không chiếm được trái tim của Hoài Thanh thì hắn cũng không ngại mà chiếm lấy thân thể của Hoài Thanh.

Nhưng có lẽ ông trời không muốn tốt cho cậu, bản thân còn chưa kịp làm gì Hoài Thanh đã bị Nhật Văn đá ra xa, hắn lườm 'Giản Lê' một cái rồi cho người sử lý cậu. Nhật Văn cẩn thận ôm Hoài Thanh đi, khi đó 'Giản Lê' vô tình bắt gặp ánh mắt của Hoài Thanh, ánh mắt đó không giống như kẻ đang bị chốc thốc tí nào cả, nó rất tỉnh táo, thậm chí còn cong mắt lại cười nhìn về phía cậu đầy châm biến, như thể nhờ cậu mà hắn đã đạt được mục đích vậy.

Giản Lê giật mình tỉnh dậy, cơ thể đã toát hết cả mồ hôi, cậu cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của 'Giản Lê'. Cậu nhớ y nguyên giấc mơ đó, rõ ràng là trong nguyên tác không hề miêu tả Hoài Thanh như vậy, chẳng nhẽ cậu đã nhầm hay đó chỉ đơn giản là giấc mơ do cậu tưởng tượng ra thôi? (D)

Cơ mà giấc mơ đó thật sự quá trân thật, cứ như thể cậu đã trải qua nó vậy. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu tự hỏi bản thân tại sao mình lại xuyên đến đây và tại sao lại là cơ thể của 'Giản Lê', chẳng nhẽ tất cả chỉ là trùng hợp?