Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!

Chương 33




Vốn cậu chỉ định giả vờ ngủ thôi, ai mà ngờ liền ngủ quên luôn. Giản Lê khó khăn tỉnh dậy, cậu có cảm giác như cái gì đó nằng nặng đang đè lên bụng mình, cậu quay người lại thì phát hiện đó là Hoài Thanh. Đã vậy hắn còn ôm cậu ngủ nữa, Giản Lê khó khăn lắm mới thoát ra được thì bị Hoài Thanh ôm chặt lại.

Giọng Hoài Thanh mang chút lười nhác :" Ngủ tiếp đi."

Cậu tất nhiên là không chịu rồi, tư thế như này làm cậu xấu hổ gần chết mà không ngừng cựa quậy, ấy vậy mà cậu lại vô tình đụng trúng cái gì đó. Giản Lê có thể cảm nhận được qua lớp khăn tắm là một cái gì đó hơi cưng cứng, to to đang cọ vào mông cậu.

Đù má, đừng nói là cái đó nha. Nhưng mà cái này cũng to quá rồi đi.

Hoài Thanh lấy tay ôm chặt người cậu lại :" Đừng lộn xộn"

Giản Lê :" Mình buồn đi vệ sinh"

Hoài Thanh :" Nhịn đi."

Giản Lê nghe hắn nói vậy thì tức giận đạp một cái, hắn cũng không còn ôm chặt cậu nữa mà thả cậu đi. Giản Lê sau khi được thả ra thì nhanh chóng rời đi như thể đang chạy trốn chạy khỏi Hoài Thanh vậy.

Hoài Thanh sớm đã tỉnh ngủ, sau khi Giản Lê rời đi hắn cũng nhanh chóng rời giường. Hắn rất tự nhiên mà mở cửa vào nhà vệ sinh, nơi mà Giản Lê đang ở bên trong.

Giản Lê thấy Hoài Thanh đi vào nhanh chóng kéo vội khoá quần lên nói :" Cậu... sao cậu lại vào đây.

Hửm, con trai với nhau mà em ngại cái gì."

Nói rồi Hoài Thanh liền đi vệ sinh trước mặt cậu, Giản Lê xấu hổ quay đi nhưng vẫn lén nhìn cái thứ kia. (1

Mẹ kiếp, sao mà to dữ thần. Cái này đè công chính còn được chứ nói gì bị đè.



Giản Lê cũng không nhìn nữa mà rời đi, khi đi còn lịch sự đóng cửa giúp Hoài Thanh. Cậu tử nhủ với bản thân rằng kích cỡ của cậu đủ dùng, to quá bạn đời sẽ bị đau và có trải nghiệm không tốt...

Giản Lê mở điện thoại ra, phát hiện đã 8 giờ sáng. Cơ mà nay cậu không có lịch học sáng nên cũng không vội mà tự đi pha sữa cho mình uống.

Hoài Thanh sau khi vệ sinh cá nhân xong thì đi ra, hắn thấy cậu đang nhâm nhi cốc sữa trên tay cứ như hình ảnh mấy con mèo con liếm từng giọt sữa vậy.

Hoài Thanh nhẹ nhàng đi đến phía sau Giản Lê, hắn kề cổ lên vai cậu :" Hửm, không có của anh à."

Giản Lê giật mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh :" Trong bếp có."

Hoài Thanh có vẻ không hài lòng với câu trả lời của cậu lắm, hắn giật lấy cốc sữa trên tay cậu rồi uống ực cái hết.

Giản Lê nhìn ly sữa trống trơn thì tức giận trừng mắt với Hoài Thanh, cơ mà cậu cũng không nói gì. Ai bảo hắn đã có công cứu cậu chứ, cái này cho qua được.

" Anh không thích uống sữa lắm, cơ mà sữa của em vị cũng không tệ."

Cậu xấu hổ mà cúi gằm mặt xuống, điều này khiến Hoài Thanh có thể nhìn rõ cái cổ đang đỏ ửng của cậu. Hắn cảm thấy tâm trạng hôm nay khá tốt nên không trêu cậu nữa.

Vì cả tháng nay ngày nào Hoài Thanh cũng dính lấy cậu nên Giản Lê biết hôm nay hắn cũng không có tiết buổi sáng nên cả hai ngồi chơi game với nhau.

Giản Lê chán nản mà ném máy chơi game ra xa.

Hoài Thanh :" Sao vậy, em có ném nó đi thì vẫn không thắng được anh đâu."



Giản Lê :" Bộ cậu không thể nhường mình một lần à."

Bỗng nhiên Hoài Thanh dí sát lại gần người khiến cho cậu phải lùi về sau một chút, hai người bây giờ gần tới nỗi mà Giản Lê có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Hoài Thanh.

' Vậy làm người yêu anh đi."

Nếu như bình thường Hoài Thanh nói vậy cậu đã có thể thẳng thừng từ chối rồi, cơ mà không hiểu sao bây giờ lời nói trước cửa miệng lại không thể nào phát ra được.

Hoài Thanh dù sao cũng không vội, hắn hài lòng với sự thay đổi thái độ của Giản Lê đối với mình. Hắn cũng không làm khó cậu nữa mà đứng dậy :" Đi ăn trưa thôi." Nói rồi hắn còn chỉ vài đồng hồ treo trên tường.

Ấy vậy mà đã 11 giờ, cậu không ngờ là mình và Hoài Thanh lại chơi game lâu đến vậy.

Hoài Thanh lái xe đưa cả hai đến một nhà hàng cách đó không xa, đi khoảng hơn 10 phút là tới nơi.

Đây là lần đầu tiên cậu vào nhà hàng hải sản này, dù có đi qua nhiều lần nhưng Giản Lê chưa ghé vào lần nào.

Hoài Thanh cẩn thận vẽ xương cá ra rồi đưa trước miệng cậu nói :" A nào."

Giản Lê nhìn xung quanh phát hiện có người đang nhìn :" Mình tự ăn được."

Mặc cho Giản Lê từ chối, tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, như thể nếu cậu không ăn hắn sẽ giữ nguyên tư thế này vậy.

Cậu cũng không còn cách nào khác với độ mặt dày của Hoài Thanh mà há miệng ăn. Không khí hai người bây giờ trông ái muội vô cùng, nhìn kiểu gì cũng giống như một cặp đôi đang yêu nhau.

Cách đó không xa, một người đang đứng đó cắn móng tay tức giận nhìn hai người bọn họ. Cuối cùng người đó cũng không nhìn nổi nữa mà lặng lẽ rời đi.