Tại Sao Thụ Chính Không Đi Theo Nguyên Tác Vậy!

Chương 30




Giản Lê cuối cùng cũng không chịu được áp lực do ánh mắt của người khác mà kéo Hoài Thanh rời đi. Hoài Thanh cũng rất ngoan ngoãn mà để cậu kéo đi.

Cậu kéo Hoài Thanh tới một góc ở hành lang.

' Này cậu nói vậy là sao chứ."

Hoài Thanh nhanh chóng lấy lại được thế chủ động mà đẩy cậu vào tường :" Chẳng phải đã nói rồi sao, tôi thích cậu. Nếu bây giờ cậu không thích tôi nữa cũng không sao bởi bây giờ tôi sẽ theo đuổi cậu." (

Cậu không biết diễn tả cảm xúc bây giờ như nào nữa, cậu không hiểu nổi Hoài Thanh. Rõ ràng là khi 'Giản Lê' theo đuổi hắn thì hắn lại ngó lơ vậy mà khi cậu tránh xa hắn thì Hoài Thanh lại thích cậu?

Không hiểu sao cậu cảm thấy vô cùng tức giận với lời tỏ tình của Hoài Thanh, cứ như thể đó là sự tức giận của cậu chứ không phải của cơ thể này dành cho hắn vậy.

Cậu bị điên à, khi tôi theo đuổi cậu thì sao. Cậu ngó lơ tôi vậy mà khi tôi buông bỏ..."

Giản Lê còn chưa nói xong thì bị Hoài Thanh chặn lại bằng một nụ hôn sâu, Hoài Thanh trông có vẻ rất chuyên nghiệp trái ngược với cậu. Đây là lần đầu tiên cậu bị cưỡng hôn như vậy, cậu không thở nổi mà cố gắng đẩy Hoài Thanh ra cơ mà không được. Cho đến khi cậu sắp ngất vì mất dưỡng khí thì Hoài Thanh mới nhả ra.

Nụ hôn sâu đến nỗi mà nước mắt cậu ứ ra. Hoài Thanh nhìn cảnh tượng này cảm thấy hài lòng vô cùng.

" Vậy bây giờ anh sẽ theo đuổi ngược lại em."

Giản Lê không biết bằng cách nào mà cậu có thể về được, có vẻ như Linh Lan đã đi vắng nên nhà ngoài người giúp việc ra thì không có ai cả.



Cậu càng nghĩ càng không hiểu nổi Hoài Thanh, hay là do cậu xuyên qua nên xuất hiện hiệu ứng cánh bướm? Giản Lê vẫn không làm sao lí giải được hành động của Hoài Thanh.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, đó là giọng của Linh Lan :" Mở cửa cho mẹ."

Giản Lê nghe thấy giọng của bà thì vục dậy ra mở cửa, cậu nhớ lại ánh mắt rực lửa sáng nay của bà mà có chút rén.

Cậu mở cửa ra thấy được khuôn mặt tức giận của Linh Lan, tuy đã ngoài 40 cơ mà khi tức giận, mặt bà vẫn không có nết nhăn nào.

Sáng mẹ mới kêu là đừng bám...dính líu tới Hoài Thanh cơ mà."

Giản Lê á khẩu mà đứng im nghe Linh Lan trách móc, cơ mà cậu không phải người bám lấy Hoài Thanh mà là hắn bám lấy mới đúng!

Phải hơn 30 phút sau Linh Lan mới thôi mà tha cho cậu, trước khi đi còn dặn dò lần cuối :" Tránh xa Hoài Thanh ra, nghe lời mẹ."

Dù không hiểu sao Linh Lan lại cảnh giác với Hoài Thanh vậy, cơ mà cậu biết bà chắc chắn sẽ không lừa cậu với lại dù sao bây giờ cậu cũng không muốn dính líu tới Hoài Thanh nữa. Còn những việc mà hắn đã giúp cậu, Giản Lê tự hứa sẽ trả đủ.

Có điều là Giản Lê không ngờ được độ mặt dày như vậy, hắn vẫn đến đón cậu như mọi khi. Dù cậu có từ chối thì hắn liền vào tận nhà tự nhiên bế cậu đi, Linh Lan tức muốn xì khói mà không làm được gì. Ai bảo nhà hắn đang là đối tác quan trọng với chồng bà chứ, mà cái ông rồ kia nổi tiếng là chiều con nữa. Với lại chẳng phải con bà là người luôn bám víu lấy Hoài Thanh hay sao, sao nó lại như thế này!

Giản Lê có chống cự nhưng vô ích, cậu cứ vậy bị Hoài Thanh dễ dàng vác lên

xe.

||



Giản Lê tức giận nói :" Cậu làm gì vậy!"

Hoài Thanh thản nhiên mà hỏi lại cậu :" Đón người yêu đi học, có gì sai sao?"

Này, tôi là người yêu của cậu hồi nào chứ!"

Bây giờ."

Chưa bao giờ Giản Lê muốn đánh vào khuôn mặt đẹp trai của Hoài Thanh như bây giờ,sao hắn có thể vô sỉ như vậy chứ.

Từ sau ngày hôm đó, ngày nào Hoài Thanh cũng đều đón cậu đi học, nếu cậu không đồng ý hắn liền bắt em gái ngồi trên xe chờ với hắn muộn học cũng kệ. Hắn gần như bám lấy cậu 24/7 dù cho cậu có tỏ ra không thích thì độ mặt dày của Hoài Thanh vẫn không giảm. Tuy hắn có chút đáng ghét cơ mà trong cả tháng qua ngày nào Hoài Thanh cũng ân cần hỏi han hay mua quà rồi dẫn cậu đi chơi ( bị ép ). Cậu có thể cảm nhận được rằng Hoài Thanh có lẽ thực sự đang theo đuổi cậu.

Tuần đầu cậu còn suốt ngày nghe Linh Lan cằn nhằn, hai ngày sau thì có thêm Giản Trương, ba của nguyên chủ nữa. Cơ mà có vẻ họ cũng thấy được sự trân thành của Hoài Thanh nên cũng dần không còn thành kiến nữa, chưa gì đã hết ngày nghỉ nên Linh Lan cùng Giản Trương phải tạm biệt cậu rồi đi.

Giản Lê cũng đã dần quen với sự xuất hiện của Hoài Thanh, hay như bây giờ hắn đang cùng cậu học bài ở thư viện.

Cậu ngó sang Hoài Thanh đang ngồi bên cạnh, bình thường hắn đã đẹp trai rồi, nay còn đeo kính đọc sách nữa trông vừa cấm dục mà lại quyến rũ.

Hoài Thanh gập quyển sách trên tay, chống cắm rồi quay qua cười với cậu nói.

"Anh đẹp lắm sao?"