Tại Sao Sư Đệ Lại Như Vậy

Chương 2: Diệp Đàn




Chớp mắt đã qua hai ngày, đứa trẻ kia mãi vẫn chưa có tỉnh lại, khi Thanh Tiêu và Thẩm Linh Uyên kiểm tra đan điền của hắn thì đã thấy có dấu hậu chữa trị, điều này làm cho hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thiên Huyền Đan huyền diệu khó giải thích, Thanh Tiêu cũng chỉ nghe qua cũng chưa thấy bao giờ, còn sót lại hơi thở thì vẫn có thể chữa trị đan điền, đây cũng chỉ là suy đoán của y thôi, cũng không dám bảo đảm là vậy.

Cũng may xác thật hữu hiệu.

Có thể giữ được đan điền, liền tương đương với bảo vệ được một mệnh của đứa trẻ này, sau này dùng thiên phú của Linh tộc đi tìm một gốc cây Thiên Huyền Thảo, rồi tấn chức lên Nguyên Anh chữa trị tàn khuyết, thì phải xem tạo hoá của chính hắn thôi.

Có điền kỳ lạ là những tu sĩ mà môn phái phái đi tuần sơn lại không phát hiện ra tung tích của ma vật. Mười bốn năm trước sau khi đại chiến giữa chính và tà kết thúc, ma tộc bị các tu sĩ chính đạo đuổi về vùng Tây Bắc hoang dã. Kiếm Thánh dựng nên một bức tường ngăn cách, hai bên vô pháp liên hệ. Nhưng mà mấy năm trở lại đây đôi khi lại xảy ra việc linh khí của các tu sĩ bị ma vật cắn nuốt, có lẽ là có mấy con cá lọt lưới, không thể loại bỏ hoàn toàn.

Màn trời đêm ánh sao lấp lánh, tuyết đọng kín sân viện toả ánh xanh trong đêm.

Thẩm Linh Uyên nhìn cây Tùng trong viện bị phủ kín tuyết trên cành, vô thức vuốt ve nửa viên ngọc bội treo ở bên hông. Đó là đồ vật duy nhất mà cha mẹ y để lại. Y từ nhỏ không cha không mẹ, được sư phụ đưa về Kiếm Tông sau trận đại chiến chính tà kia. Sư phụ kể lại rằng cha mẹ y cũng bị ma tộc sát hại. Có lẽ là bởi vì đồng bệnh tương liên cho nên đối đứa nhỏ này lại có chút thương tiếc và thân cận.

Đang xuất thần, Thẩm Linh Uyên cảm thấy tay mình bị giật một cái. Hai ngày nay đứa bé kia phải nắm lấy tay y thì mới có thể an ổn một chút, nghĩ rằng hắn lại gặp ác mộng hoặc là thân thể đau đớn, Thẩm Linh Uyên muốn trấn an hắn thì lại thấy hắn mở mắt.

Đó là một đôi mắt vô cơ màu trắng, lúc này lại được mở to, không có một tia thần thái. Hắn không có sưcs nhưng lại mở to hai mắt, hai tay lung tung vung vẩy, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.

Thẩm Linh Uyên bắt được đôi tay hắn, lại gần nghe, chỉ nghe thấy hắn đang không ngừng kêu "Cha, nương".

Thẩm Linh Uyên nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nói: "Không cần sợ, không có việc gì."

Tiểu hài tử bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng quơ quơ tay ra phía trước, rồi sau đó sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đôi tay chậm rãi rũ xuống một cách vô lực.

Thẩm Linh Uyên trong lòng đau xót. Xem ra Thanh Tiêu trưởng lão nói không sai, đứa trẻ này sau khi mất đi Thiên Huyền Đan, hai mắt một lần nữa lại bị mù.

Thẩm Linh Uyên tận lực khiến cho âm thanh của mình trở nên nhu hoà thêm chút: "Nơi này là Kiếm Tông, ta tên là Thẩm Linh Uyên, ngươi tên là gì?"

Đứa bé mở to mắt, vẫn không nhúc nhích.

Vô luận y nói cái gì, đứa trẻ này chỉ yên lặng không đáp. Thẩm Linh Uyên rũ mi, đứng dậy đi tìm Thanh Tiêu trưởng lão, không có chú ý tới sau khi y rút tay ra hô hấp đứa bé đột nhiên trở nên dồn dập, ngón tay khẽ run, tựa hồ như muốn níu lại cái gì.

Thanh Tiêu bước nhanh tới, duỗi tay ấn lên mạch môn của đứa trẻ, xem xét kinh mạch đan điền của hắn. Linh khí trong đan điền của đứa bé này nối lại, theo kinh mạch toàn thân tụ lại vào trong đan điền, lại từ chỗ hổng trong đan điền tán ra bên ngoài, nhưng tốc độ tán ra so với hai ngày trước đã chậm hơn không ít, chỗ tổn hại trong đang điền đang dần hồi phục lại như cũ, ông vỗ tay cười nói: "Ổn rồi!"

Ông tâm tình rất tốt nói: "Đứa trẻ này, ta muốn thu ngươi thành thân truyền đệ tử của ta, ngươi có bằng lòng hay không?"

Một mảnh yên tĩnh.

Thanh Tiêu trừng lớn mắt: "Đây là có ý gì? Ngươi không muốn?"

Thẩm Linh Uyên nhíu mày, ý bảo Thanh Tiêu không cần lớn tiếng la hét ầm ĩ, khuyên giải an ủi nói: "Đứa nhỏ này vừa mới tỉnh, còn mong trưởng lão chớ có nóng vội."

Thanh Tiêu hơi hơi bĩu môi, kiên nhẫn nói: "Được được, ta không nói nữa, ngươi nói chuyện với hắn. Chờ lát nữa còn có chén thuốc ngươi phải bón hắn uống đấy."

Nói xong rồi xoay người rời đi.

Không lâu sau, có đồng tử bưng một chén thuốc vào. Thẩm Linh Uyên đem chén thuốc đi tới mép giường, ngập ngừng đặt tay lên đỉnh đầu hắn, thấy hắn không có kháng cự, liền khẽ vuốt đầu hắn, ôn nhu nói: "Ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện sao?"

Đứa bé không có lên tiếng, lại sờ soạng vươn một bàn tay, nắm được tay áo của y.

Thẩm Linh Uyên cười không ra tiếng, nói: "Nào, uống chút thuốc đi."

Đứa bé chần chờ một chút, gật gật đầu.

Y đỡ đứa bé ngồi dậy, tựa vào người y, cầm lấy chén thuốc thử độ ấm của nó rồi mới đút cho hắn từng muỗng một.

Đứa bé không muốn mở miệng nói chuyện, đối với việc uống thuốc thì không có kháng cự, cái muỗng đưa tới bên miệng hắn, hắn liền ngoan ngoãn há mồm uống thuốc.

Sau khi bón xong, Thẩm Linh Uyên cẩn thận lau khóe miệng của hắn, rồi lấy từ trong lòng một gói giấy dầu nhỏ, nói: "Ngoan lắm, thưởng cho ngươi chút kẹo, ngươi thích cái nào? Hoa quế tô được không?"

Lời nói và động tác của y vô cùng mềm mại và cẩn thận, đứa bẻ mở to đôi mắt vô hồn hơi quay đầu, nhìn về phía Thẩm Linh Uyên.

Thẩm Linh Uyên bị hắn "nhìn" khiến trong lòng càng thêm mềm mại, cầm lấy viên kẹo đút cho hắn.

Sau khi được ăn kẹo thì biểu tình cứng ngắc của đứa bé mới dần dịu đi.

Thẩm Linh Uyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Linh Uyên lớn lên đẹp, tính tình lại mềm ấm dễ thân, nhóm tiểu sư đệ muội mới nhập môn đều thích dính lấy y. Y hay phải dỗ trẻ con nên hay mang theo bên người ít đồ ăn vặt linh tinh, hôm nay vừa lúc có ích.

"Lách tách."

Một giọt nước nước rơi xuống tay đang cầm hoa quế tô của đứa bé. Sau đó từng giọt rơi xuống, những giọt nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt cửa đứa bé, trượt khỏi mu bàn tay rớt xuống giường, thấm ướt ống tay áo của Thẩm Linh Uyên. Một bàn tay của đứa bé còn nắm lấy tay áo y.

"Tên ta là...... Diệp Đàn."

Thẩm Linh Uyên nghe thấy đứa trẻ khụt khịt nói.

"Diệp Đàn......" Thẩm Linh Uyên khẽ vuốt tấm lưng gầy yếu đang run rẩy của Diệp Đàn, ôm hắn vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành, "Ngoan, không sao, không sao đâu."

Diệp Đàn nắm lấy quần áo Thẩm Linh Uyên, không tiếng động khóc thút thít.

Tiếng bước chân vang lên, Thanh Tiêu đẩy cửa tiến vào, Diệp Đàn chấn kinh thân mình run rẩy lại căng chặt như cũ. Thẩm Linh Uyên lại ôm dỗ một lúc mới nhìn về phía Thanh Tiêu.

Thanh Tiêu nghi hoặc mà chớp mắt. Hắn đây là bị coi thành người xấu sao?

Không đúng, kể ra công cứu một mệnh của tiểu tử này, trừ bỏ Thẩm Linh Uyên, chính hắn cũng góp một phần lực nha? Cũng là góp một phần lớn luôn đó? Vì cái gì hắn lại bị chán ghét?

Dựa vào cái gì Thẩm Linh Uyên được tiểu tử kia chào đón nồng nhiệt còn hắn lại bị ghét bỏ!

Cái này...... Thanh Tiêu trưởng lão sắc mặt hồng nhuận thân thể khỏe mạnh, chắc là chưa uống thuốc do chính hắn sắc bao giờ rồi. Những tiểu đệ tử luyện công mà bị thương đau đầu nhức óc đều đến chỗ Thanh Tiêu trưởng lão trị liệu, sau đó uống chén thuốc đắng đến nỗi phải hoài nghi nhân sinh, chỉ ao ước sau này không bao giờ bị thương hay sinh bệnh nữa.

Nhìn thấy Thanh Tiêu trưởng lão liền nhớ tới đầy miệng cay đắng, đương nhiên là thích không nổi rồi.

Mặt khác mấy đứa trẻ đó cũng ồn ào nhốn nháo, Thanh Tiêu trưởng lão cũng không thích cho lắm. Nhưng mà ông muốnDiệp Đàn trở thành thân truyền đệ tử của mình, Thanh Tiêu trưởng lão cảm thấy cần thân cận hơn chút, vì thế vẻ mặt ôn hoà nói: "Bé con, ngươi xem, đây là đan dược ta vừa luyện được, ngươi ăn vào liền khỏi luôn. Thế nào? Lợi hại không? Có muốn bái ta làm thầy không?"close

Diệp Đàn rúc vào trong lồng ngực Thẩm Linh Uyên, không rên một tiếng.

Nhẫn nại mà Thanh Tiêu trưởng lão tích góp được đã tiêu hao hầu như không còn, để lại đan dược, hầm hừ mà dặn dò mỗi ngày một viên, khỏi hẳn mới thôi, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Có vẻ Diệp Đàn rất sợ người lạ, trừ bỏ Thẩm Linh Uyên, mặc kệ là ai trò chuyện với hắn thì hắn đều không đáp. Hắn bị thương nặng mà mắt lại mù, không thể không chăm sóc, Thẩm Linh Uyên bất lực, chỉ có thể ở lại Thanh Tiêu phong dốc lòng chăm sóc.

Qua một tháng điều dưỡng, đan điền Diệp Đàn đã hoàn toàn khép lại, có thể tự tu luyện. Thanh Tiêu nhìn lúc Diệp Đàn đả tọa điều tức, linh thảo linh dược trên đỉnh lây dính linh khí, phẩm chất và tốc độ sinh trưởng tăng lên nhanh chóng, lại tới thúc giục Thẩm Linh Uyên đi hỏi Diệp Đàn có nguyện ý bái ông làm sư phụ hay không, còn ông chỉ đứng một bên chờ đợi.

Diệp Đàn cúi đầu không nói.

Thanh Tiêu gấp đến độ không chịu được nữa: "Ta biết mà! Tiểu tử này rõ ràng là chỉ muốn theo ngươi. Tiểu bạch nhãn lang! Chỉ có Linh Uyên đối tốt với ngươi hay sao? Ta cực cực khổ khổ luyện đan luyện dược vì ai?"

Diệp Đàn mím chặt môi, nghiêng đầu bên khác.

Thanh Tiêu tức khắc càng giận hơn: "Ai da! Một câu cũng không chịu đáp đúng không?"

Thẩm Linh Uyên không muốn bức bách Diệp Đàn, nói với Thanh Tiêu: "Nói không chừng hắn đã có sư môn, không thể bái sư khác được. Ta tìm cơ hội hỏi hắn một chút."

Thanh Tiêu biết Diệp Đàn chỉ nghe lời một mình Thẩm Linh Uyên, vội nói: "Ngươi tốt nhất là nói rõ với hắn đi thôi."

Nói rồi xoay người rời đi.

Phàm là có người ngoài ở đây thì Diệp Đàn nhất quyết không mở miệng, ông vẫn là tránh đi một chút là được. Ai, thu đồ đệ thôi cũng không dễ dàng chút nào.

Thẩm Linh Uyên nhìn theo phía Thanh Tiêu rời đi, quay đầu ôn nhu chăm chú nhìn Diệp Đàn: "Ngươi muốn ở lại Kiếm Tông sao?"

Diệp Đàn mở to đoi mắt mờ mịt nhìn Thẩm Linh Uyên, gật đầu.

Thẩm Linh Uyên lại nói: "Ngươi không thích Thanh Tiêu trưởng lão sao?"

Diệp Đàn chần chờ, lắc đầu.

Thẩm Linh Uyên: "Vậy vì sao không muốn bái ông ấy làm thầy?"

Yên lặng một lát, Diệp Đàn thấp giọng nói: "Ngươi, ngươi...... Ta có thể bái ngươi làm thầy sao?"

"Ta?" Thẩm Linh Uyên choáng váng: "Ngươi muốn bái ta làm thầy?"

Lần này gật đầu không chút chần chờ.

Thẩm Linh Uyên cười: "Ta chưa xuất sư, không thể thu đồ đệ."

Diệp Đàn cúi đầu không nói.

Thẩm Linh Uyên khẽ vuốt đầu Diệp Đàn, nói: "Linh khí của ngươi cùng công pháp Thanh Tiêu trưởng lão tu luyện gầngiống nhau, ông ấy có thể chỉ dạy cho ngươi tốt hơn, giúp ngươi sớm kết anh. Thanh Tiêu trưởng lão là người tốt, không cần lo lắng."

Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Đàn gật đầu nhẹ đến mức khó có thể phát hiện.

Thanh Tiêu vẫn chưa đi xa, chỉ đứng bên cạnh cửa sổ lặng lẽ nhìn xung quanh. Nghe thấy thế vội vàng đi vào, lập tứcmuốn bắt tay vào công việc thu đồ đệ. Thẩm Linh Uyên một bên nhìn bộ dáng Diệp Đàn gục đầu tâm tình kém, nói vớiThanh Tiêu: "Trưởng lão, ngài xem có thể để Diệp Đàn ở cùng ta một đoạn thời gian, ta dẫn hắn thích ứng một chút."

Diệp Đàn ngẩng phắt đầu lên.

Thanh Tiêu còn mong không kịp có người giúp hắn trông đứa trẻ, vội vàng đáp ứng.

Trong khoảng thời gian này Thẩm Linh Uyên kiên nhẫn dò hỏi, biết Diệp Đàn trời sinh mắt mù, ttừ khi hắn có kí ức đến nay, cha mẹ hắn đem theo hắn nhiều năm ở trên núi tìm linh thảo để trị đôi mắt, rất ít khi gặp được người. Sau khi tìm được Thiên Huyền Thảo trong truyền thuyết, một nhà bọn họ liền định cư ở núi Côn Luân, ẩn cư sơn cốc, không cùng người khác tiếp xúc.

Bởi lẽ từ nhỏ sống cách biệt với những người khác, người mà Diệp Đàn thân cận cũng chỉ có cha mẹ. Hiện giờ cha mẹ đều mất rồi, hai mắt cũng mù, nên Diệp Đàn mới bất an và sợ hãi như vậy đi?

Hy vọng sau này có thể đỡ hơn.

Dọn tiến Thương Tiêu phong, Thẩm Linh Uyên bồi Diệp Đàn tới đỉnh Tiểu Dao. Nơi này đã bị Thương Tiêu lập nên kết giới, người khác vô pháp đặt chân. Y mở kết giới ra, nắm tay Diệp Đàn đi vào trong viện.

Khắp viện đều là hoa cỏ khô héo, lá rụng rơi đầy đất. Trong viện chỉ có hai căn trúc gian, trong phòng cũng toàn là chậu cây, linh thảo trong chậu cũng đã chết héo hết cả rồi. Thi thể lúc trước đã không còn, dưới gốc cây mà y phát hiện Diện Đàn ở ngoài sân đã có thêm hai ngôi mộ mới.

Diệp Đàn quỳ gối trước mộ, không nói gì.

Đêm đó, khi bị mổ sống đan điền đào đi Thiên Huyền Đan đau đến khó có thể chịu đựng, nhưng không nhìn thấy chính cha mẹ ruột bị sát hại có lẽ còn thống khổ hơn.

Linh khí của linh thụ sớm muộn gì cũng tiêu tan hết, có lẽ ngay sau đó nghênh đón Diệp Đàn chính là tử vong.

Diệp Đàn đang ngái ngủ thì đột nhiên cảm thấy có một tia linh lực ôn hoà rót vào trong cơ thể, phảng phất như khi đang rơi vào trong vực sâu tối tăm đến vô tận được một đôi tay ôn như đỡ lấy vậy.

Diệp Đàn dùng sức cố níu lấy đôi tay ấy, đột nhiên sinh ra khát vọng.

Thẩm Linh Uyên chờ ở bên cạnh, thấy Diệp Đàn trước sau không có rớt một giọt nước mắt, trong lòng thở dài. Khi y định tiến lên phía trước, liền thấy Diệp Đàn đứng lên, tay vịn lên cây đại thụ trụi lủi. Không đến một khắc, linh khí từ bốn phía dâng trào lên rồi tụ lại vào cái cây to kia. Cây bị linh khí quấn quanh, trên càh cây khô khốc ấy lại một lần nữa có nụ mầm xanh mơn mởn chồi ra, chồi non nhanh chóng sinh trưởng với tốc độ nhanh đến độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, mọc ra lá mới, lá mới lại tiếp tục lớn dần, cuối cùng trở thành một cây xanh tươi mơn mởn, giống như vào giữa hạ.

Cây xanh bừng bừng sức sống cùng với cỏ cây điêu tàn xung quanh và hậu viện ngập tuyết cách đó không xa tạo ra một sự tương phản rõ rệt. Tựa như cuối hạ, giữa thu và sự rét đậm vào mùa đông cùng tồn tại trên cùng một mảnh đất vậy.

Thẩm Linh Uyên hơi kinh ngạc. Từng nghe thượng cổ đại năng trong truyền thuyết hô mưa gọi gió, dời non lấp biển. Nhưng hiện tại linh khí trong thiên địa loãng đi nhiều, tu sĩ hiện giờ chỉ có đủ khả năng hấp thu linh khí dưỡng thân còn đối với thiên nhiên thì chỉ có thể can thiệp trong phạm vi nhỏ. Đây là lần đầu y thấy một kỳ cảnh như vậy.

Diệp Đàn sắc mặt tái nhợt, thở dốc một hơi mới có thể chậm rãi bình phục được hô hấp. Thẩm Linh Uyên vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, quan tâm hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Diệp Đàn vùi đầu vào trong lòng Thẩm Linh Uyên, trong tâm dần dần bình tĩnh, nói: "Sư huynh, ta không sao."

Thẩm Linh Uyên hỏi: "Có cái gì muốn đem theo không?"

Giữa không gian quen thuộc này, Diệp Đàn vững vàng một mình đi vào trong viện trúc, sau khi trở ra thì trong tay cầm cái túi nhỏ.

Thẩm Linh Uyên không hỏi là cái gì, trực tiếp chặn ngang bế Diệp Đàn lên, phong toả kết giới lại, hóa thành một đạo bạch quang, ngự kiếm về Kiếm Tông.