Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi - Chương 6: Chương 6




Địch Tinh Thần hơi sửng sốt.

Không biết còn tưởng cậu là vạn nhân mê thụ nhận vạn ngàn sủng ái.

Chỉ trách nhóm nam chủ đều là người đẹp thiện tâm.

Bất quá rất không tiện, cậu đã có người đưa đi.

"Nghiêm Chấp nói anh ấy sẽ đưa em đi." Địch Tinh Thần nói.

Bùi Úc sững sờ, nhìn về phía Nghiêm Chấp sau lưng cậu.

Nghiêm Chấp nở nụ cười.

Bùi Úc liền trực tiếp lên xe.

"Cảm ơn anh." Địch Tinh Thần ngượng ngùng nói.

Bùi Úc không lên tiếng, lái chiếc xe Maybach của hắn rời đi.

Đoan Nghệ Hoa đứng bên cạnh nói: "Hắn lại còn chủ động muốn đưa cậu đi, ngạc nhiên."

Hoắc Thành nghe vậy cười một tiếng, nói với Địch Tinh Thân: "Vậy tôi không tiễn cậu nữa."

"Ôn Nặc đâu?" Địch Tinh Thần nói.

Ở đây không chỉ có cậu không có xe, còn có Ôn Nặc nữa mà.

"Thanh Ninh đưa cậu ấy đi rồi." Đoan Nghệ Hoa nói.

Chậc, Lâm Thanh Ninh thật là.

Sao không cho Ôn Nặc người ta cơ hội vậy.

Địch Tinh Thần lên xe Nghiêm Chấp, xe Nghiêm Chấp lái chính là chiếc Land Rover màu trắng, bề ngoài rất bá khí.

*Bá khí 霸气: Ngang ngược, thô bạo.

Trong xe vừa được chuẩn bị thêm một cái máu quay, Nghiêm Chấp còn báo cho cậu một tiếng.

Địch Tinh Thần hướng ống kính ra hiệu YES.

"Em gái anh học khoa nào vậy?"

"Con bé học múa hiện đại, cũng học năm hai như cậu." Nghiêm Chấp vừa chuyển hướng lái vừa nói: "Sau này có cơ hội, sẽ giới hiệu hai người với nhau, mọi người có thể cùng ăn cơm."

Địch Tinh Thần cười nói: "Được."

Cậu quay đầu nhìn về phía Nghiêm Chấp, Nghiêm Chấp liền nhìn cậu, lại lộ ra chiêu bài mỉm cười của anh, tựa hồ rất ngượng ngùng, nhưng ánh mắt không chút né tránh mà cười... Loại tương phản cùng mâu thuẫn này lại hợp thành một gương mặt đẹp trai, thật sự rất dễ khiến người rơi vào trong hố.

Chỉ khi lọt hố mới biết người này không phải quân tử, mà là quỷ bước ra từ ngọn lửa cuồng nộ.

Cũng may nam nhân này không có quan hệ gì với mình, cậu chỉ cần im lặng thưởng thức nam sắc là được rồi.

Công cụ hình người đứng trước sắp đẹp vẫn có thể không động.

Nghiêm Chấp chở cậu đến trước cổng lớn Học viện múa trung ương: "Mấy giờ cậu tan học? Tôi có thời gián sẽ đến đón cậu."

Địch Tinh Thần hơi sửng sốt, nói: "Sáu giờ."

Nghiêm Chấp gật đầu nói: "Đi đây."

Địch Tinh Thần đứng ở ven đường, nhìn xe Nghiêm Chấp dần đi xa.

Cậu cảm thấy con người Nghiêm Chấp nhìn rất ôn nhã nội liễm, kỳ thực rất có năng lực khống chế dục vọng, thí dụ như khổng phải anh hỏi cậu mấy giờ tan học, sau câu nghi vấn là một câu trần thuật, cũng không nói "Tôi tới đón cậu", mà là bỏ thâm "'có thời gian", thật giống như rất tùy ý, không cho đối phương cơ hội cự tuyệt, xác định xong liền rời đi, không chậm hơn một giây.

Gọn gàng lưu loát.

Đối xử với cậu cao chiêu như vậy, nếu như anh dùng chiêu này đối phó với bọn Ôn Nặc...

Tung S là YYDS!

Thật ra hôm nay Địch Tinh Thần không có lớp, chủ yếu phối hợp với tổ tiết mục quay một ít tư liệu của cậu ở trường học, quay xong cậu liền đi thư viện, ngồi ngốc đến 6 giờ, cậu nhanh chóng thu dọn sách vở rồi xách balo từ trong trường đi ra, sợ Nghiêm Chấp chờ lâu, năm giờ năm mươi phút cậu đã đến cổng lớn.

Kết quả còn chưa ra khỏi công, cậu đã nhìn thấy chiếc xe Land Rover quen thuộc.

Nghiêm Chấp nằm nhoài trên cửa xe, nhìn về phía cổng trường bọn họ, ánh nắng màu vào chiếu trên đầu anh, mái tóc toàn bộ đều là màu nâu. Màu da anh rất trắng, dong sắc anh mỹ, phối hợp với mắt kính gọng vàng, tựa như nam thần giáng thế.

*Dong sắc anh mỹ 容色英美: Dung mạo, nhan sắc, tài hoa, đẹp.

Địch Tinh Thân vừa chạy về phía anh vừa vẫy vẫy tay.

Nghiêm Chấp liền ngồi ngay ngắn lại.

"Anh tới sớm vậy." Địch Tinh Thần mở cửa xe ngồi vào: "Chờ bao lâu rồi?"

"Chỉ một vài phút."

"Trước em còn nói, vạn nhất lúc anh tới đón, không tìm được em thì làm sao bây giờ, chúng ta đều chưa có phương thức liên lạc của nhau."

"Ngược lại tôi cũng không có chuyện gì làm, tới sớm chút." Nghiêm Chấp nói.

"Kỳ thực em vẫn luôn hiếu kỳ, thời điểm các anh không thi đấu tranh giải sẽ làm gì."

"Bình thường cơ bản chúng tôi sẽ huấn luyện, rất khô khan." Nghiêm Chấp nói: "Gần đây vì phải tham gia chương trình này, cho nên thời gian trống tương đối nhiều."

Nghiêm Chấp là bị công ty đầy tới, vốn dĩ người định ra tham gia chương trình này không phải anh, mà là một vị cấp đại thần khác cùng đội anh, nhưng một tháng trước trong quá trình phát sóng trực tiếp đối phương đột ngột giới thiệu bạn gái, không thể tới chương trình này, vừa vặn tổ tiết mục cũng cảm thấy về mọi mặt Nghiêm Chấp thích hợp loại chương trình này hơn, cho nên yêu cầu công ty bọn họ đề anh ra.

Khoảng cách từ trường bọn họ đến ngôi nhà Hồng Lam có chút xa, liền đụng phải cao điểm buổi tối, thời gian trở lại nhà nhỏ Hồng Lam so với dự tính của cậu thì muộn hơn một chút, xe đậu ở bãi để xe ngoài trời bên cạnh ngôi nhà, từ trên xe bước xuống, Địch Tinh Thần nhìn mấy chiếc siêu xe bên cạnh: "Xem ra mọi người đều đã về."

Còn có người đổi siêu xe.

Cậu đoán là Hồ Anh, lần này thay thành xe thể thao màu xanh lam.

Vị thiếu gia này giống như siêu xe và quần áo, mỗi ngày đều thay đổi khác nhau.

Sau khi hai người tiến vào huyền quan thay giày, Ôn Nặc chạy tới, lúc nhìn thấy hai người đều sửng sốt: "Ôi chao, sao hai người lại cùng về vậy?"

"Nghiêm ca đi đón tôi." Địch Tinh Thần nói.

Bọn Đoan Nghệ Hoa đều ngồi ở phòng khách chơi cờ nhảy, nghe thấy động tĩnh đều nhìn về phía huyền quan.

"Nghiêm Chấp đi đón Tinh Thần?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.

Mọi người lần lượt đứng dậy, chỉ có Bùi Úc vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, cũng không ngẩng đầu một chút.

Địch Tinh Thần vừa tiến lên liền nói: "Thật xin lỗi, em về trễ, mọi người đói bụng không, em lập tức đi làm cơm."

Cậu nói xong xách cặp chạy vào phòng của cậu.

Đoan Nghệ Hoa hỏi Nghiêm Chấp: "Cậu đi đón Tinh Thần?"

Nghiêm Chấp "ừ" một tiếng, nói: "Trùng hợp đi ngang qua."

Hồ Anh nhíu mày, chợt nghe thấy tiếng "lạch cạch", trên bàn cờ có viên cờ lăn xuống dưới đất, nảy lên cộc cộc lăn tới dưới chân Bùi Úc.

Địch Tinh Thần trở về phòng sau đó liền buông cặp sách xuống, cậu vào phòng tắm rửa tay, thời điểm đi ra gặp Bùi Úc đi vào.

"Chào buổi tối." Địch Tinh Thần cười chào hỏi hắn.

Bùi Úc chỉ "ừ" một tiếng, không nhìn cậu.

Địch Tinh Thần một lòng nghĩ phải nhanh đi làm cơm, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Bùi Úc quay đầu nhìn cậu, song liếc mắt nhìn máy quay trong phòng.

Nhân viên công tác: "Có phải hắn đang tức giận không?"

"Vừa nãy lúc chơi cờ nhảy tôi thấy tính khí hắn vẫn tốt mà."

"Sản xuất Chu có nói, người này chính là như vậy, biến ảo không ngừng."

"Vừa rồi hắn chơi trò chơi không phải luôn thắng sao, một đám người quay hắn không quan tâm, hắn tức giận cái gì."

"Tính tình người này thật quái, nhưng đáng tiếc có một khuôn mặt đẹp trai như vậy."

Bùi Úc đương nhiên không nghe được các nhân viên công tác phun tào, một mình hắn nằm trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ một lúc, nghe thấy tiếng náo nhiệt bên ngoài, nghe rõ nhất chính là giọng của Địch Tinh Thần, giọng nói trong trẻo, lộ ra cỗ hoạt bát.

*Phun tào 吐槽: Chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.

Xem ta tâm tình hôm nay rất tốt.

Hoắc Thành là người cuối cùng trở về, vừa về liền thấy đám người vây quanh ở trong phòng bếp, đang xem Địch Tinh Thần nấu ăn.

"Sao đều đứng trong bếp vậy?" Anh cười nói.

"Bọn tôi đang học chút đao pháp của Địch ca." Hồ Anh nói.

*Đao pháp 刀法: Được coi là "lá gan của trăm loại binh khí". Để triển thủ được đao pháp - người cầm đao không chỉ nhuần nguyễn quyền cước cho thân xác khang kiện, mà còn phải luyện tâm đến luyện thần. Tuy nhiên để đắc đạo thiên (chứng ngộ bản thể) đến được trường sinh bất lão thì khó người đạt được.

Hoắc Thành cười cười, nhìn một vòng, hỏi: "Tôi cư nhiên không phải người về cuối? Bùi Úc so với tôi còn trễ hơn."

"Hắn sớm về rồi, đang trong phòng." Ôn Nặc nói.

"Không biết một mình ở trong phòng làm gì." Hồ Anh nói.

Hoắc Thanh về phòng thay bộ quần áo khác, lúc ra thuận tiên sang phòng bên cạnh, đẩy cửa nhìn, chỉ thấy Bùi Úc đang nằm trên ghế sofa.

"Làm gì vậy?" Hoắc Thành hỏi.

Bùi Úc ngồi dậy: "Không làm gì."

"Đừng ở trong phòng một mình kìm nén a, ra ngoài nói chuyện với mọi người đi." Hoắc Thành nói.

Bùi Úc nói: "Ồn ào."

Hoắc Thành cười cười: "Nhiều người mới náo nhiệt. Cậu ra xem kỹ thuật xắt rau của Địch Tinh Thần, hai từ trâu bò tôi nói không thấy mệt."

*Trâu bò 牛逼: Từ lóng bắt nguồn từ phương ngữ Bắc Kinh, có nghĩa là rất giỏi, rất tài năng. Trên mạng, giới trẻ Trung Quốc còn dùng cách viết 牛B để thay thế.

"Ăn cơm thôi." Địch Tinh Thần hô to.

Mọi người dồn dập vây quanh bàn ăn, Địch Tinh Thần cố ý đi sau cùng.

Phải biết mỗi lần ăn cơm chỗ ngồi là cảnh kinh điển trong luyến tống!

Lúc mọi người đang quan sát lẫn nhau, tổ tiết mục đều sẽ quay cận cảnh khuôn mặt mỗi người, mong ngóng tiểu tâm dực dực cái gì nha, ai muốn ngồi cạnh ai, ai muốn ngồi đối diện ai, biên tập cắt nối đều sẽ khiến người hưng phấn giẫm chân.

*Tiểu tâm dực dực 小心翼翼: Cẩn thận từng li từng tí.

A a a a, sắp ám muội chết rồi!

Đoan Nghệ Hoa là người đầu tiên ngồi xuống.

Ôn Nặc vẫn như cũ, một mực chờ người khác chọn chỗ trước.

Hồ Anh trực tiếp hỏi Nghiêm Chấp: "Anh ngồi đâu?"

Nghiêm Chấp đưa mắt nhìn bọn Địch Tinh Thần, vẫn chọn chỗ lúc trưa anh ngồi, sát lề bàn bên trái.

Hồ Anh thì trực tiếp ngồi xuống đối diện anh.

Nghiêm Chấp cầm cốc nước uống một ngụm, quay đầu nhìn Địch Tinh Thần.

Đều là soái ca chân dài, trong phòng ăn nhất thời có chút chật chội, Lâm Thanh Ninh cười nói: "Chúng ta vẫn nên tách Hồng Lam ra ngồi đi?"

"Không cần đâu, tùy tiện ngồi đi." Đoan Nghệ Hoa nói.

Lâm Thanh Ninh ngồi xuống chỗ Địch Tinh Thần ngồi lúc trưa, bên phải Nghiêm Chấp.

Bình thường là người rất điềm đạm trí thức, khó giải thích được có phần công kích nhiều hơn.

Y giống với Nghiêm Chấp, hôm nay cùng đeo mắt kính gọng vàng.

Nghiêm Chấp đặt cốc nước xuống, cổ họng giật giật.

"Bùi Úc!" Địch Tinh Thần gọi: "Ra ăn cơm."

Ôn Nặc ngồi cạnh Đoan Nghệ Hoa.

Hoắc Thành ngồi cạnh Lâm Thanh Ninh, đối diện Ôn Nặc.

Chỉ còn dư lại hai chỗ ngồi, hai vị trí gần gần cửa sổ nhất, một trái một phải đối diện.

Địch tinh Thần mới ngồi xuống cạnh Hoắc Thành.

Cậu muốn dành cơ hội cho Bùi Úc ngồi cạnh Ôn Nặc.

Bùi Úc tới hơi trễ, không còn lựa chọn khác, liền ngồi cạnh Ôn Nặc.

"Có phải anh lại về phòng xem cổ phiếu không?" Đoan Nghệ Hoa hỏi Bùi Úc.

"Cậu ta có điện thoại?" Hoắc Thành nói.

"Các anh không biết, hắn là người duy nhất nhận được đặc quyền ôi chao, tổ tiết mục không có thu điện thoại của hắn." Hồ Anh nói.

"Công việc của anh ấy cần thiết nha." Địch Tinh Thần giải thích.

Bùi Úc mỗi phút đều phải chú ý tin tức, ngân quỹ quốc nội là chính sách thị trường, rất dễ bị ảnh hưởng bởi tin tức rỗng cùng tốt.

"Kỳ thực tôi luôn tò mò về công việc của người quản lý ngân quỹ, quỹ thường mở bán lúc 9 rưỡi, 3h chiều sẽ đóng, vậy thời gian còn lại các anh dùng để làm gì?" Đoan Nghệ Hoa nói.

"Chẳng trách hôm nay hắn về sớm như thế." Ôn Nặc nói.

"Hắn trở về rất sớm?"

Ôn Nặc gật đầu: "Hình như còn chưa tới 5h đã về rồi. Lúc tôi về hắn đã ở nhà."

"Mọi người ăn cơm xong có thể ngồi nói chuyện một chút, đổi lại tôi thật sự rất có hứng thú với công việc của mọi người." Hồ Anh nói.

"Chúng ta phải đoán nghề nghiệp của nhau?" Hoắc Thành hỏi.

"Chúng ta còn phải đoán?" Lâm Thanh Ninh hỏi: "Hay là nói giả vờ không biết."

"Tính chất công việc mỗi người chúng ta có vẻ không giống nhau, có thể tán gẫu một chút." Hồ Anh nói.

"Thịt muối này ăn rất ngon." Bùi Úc bỗng nhiên nói.

"Tôi cũng thấy ăn rất ngon." Đoan Nghệ Hoa cầm giấy ăn, cẩn thận lau khóe miệng: "Trù nghệ của Tinh Thần thật sự rất tuyệt."

*Trù nghệ 厨艺: Tài nấu nướng.

"Nguyện vọng của em chính là có thể mở tiệm cơm trong tương lai." Địch Tinh Thần nói.

"Không phải cậu học vũ đạo sao?" Đoan Nghệ Hoa nói.

Địch Tinh Thần nói: "Nhưng em cảm thấy hứng thú với mỹ thực hơn."

"Tức chết người, làm ngon, ăn cũng nhiều, người vẫn gầy như vậy." Hồ Anh nói.

Bởi vì Bùi Úc ngồi đối diện cậu, cho nên Địch Tinh Thần vừa ngẩng đầu liền đối diện hắn, cậu phát hiện tối nay hình như khẩu vị của Bùi Úc rất tốt.

Bởi vì hắn ăn rất nhiều, rất nhanh đã ăn hết mì ống xào trong đĩa rồi.

Địch Tinh Thần đứng lên đưa tay ra.

Bùi Úc liền đem đĩa trong tay đưa cho cậu.

"Ăn ngon không?" Cậu hỏi.

Bùi Úc nói: "Ăn ngon."

Cậu giúp Bùi Úc lấy thêm một phần, Bùi Úc lại tiêu diệt hết.

Thường thì cậu chỉ làm đủ tám phần ăn, nhưng vì buổi tối bọn Hồ Anh đều chỉ ăn một nửa, cho nên còn dư lại rất nhiều, còn lại trên cơ bản đều bị một mình Bùi Úc ăn hết.

Hoắc Thành uống nước nói: "Hôm nay cậu làm gì vậy, đói bụng thành như vậy."

Mọi người cười nhìn hắn, Bùi Úc nói: "Bởi vì ăn ngon."

Lời này khiến Địch Tinh Thần đặc biệt có cảm giác thành công.

Sau khi cơm nước xong sẽ là khoảng thời gian tám người bọn họ nói chuyện phiếm, bọn Hoắc Thành chủ động bao việc rửa bát, Địch Tinh Thần về phòng của mình đi tắm.

Tắm xong đi ra, Lâm Thanh Ninh nói: "Tổ tiết mục nói tà dương bên ngoài rất đẹp, nói chúng ta ra bờ biển tản bộ một chút."

Địch Tinh Thần liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy ánh vàng hồng đầy trời, đám may dày đặc đều là màu đỏ vàng, dày đến mức tưởng tượng không ra bức tranh sơn dầu.

Hôm nay trời nóng, mọi người đều mặc hết sức mát mẻ, chỉ có mình Nghiêm Chấp là mặc quần dài áo sơ mi, cả người đều cấm dục, giống như bức ảnh trên báo.

Địch Tinh Thần chỉ mặc quần đùi hoa cùng áo phông trắng, thấy mọi người muốn đi bờ biển, liền biết là kiến nghị của tổ tiết mục, hiển nhiên là muốn bọn họ mặc đẹp chút, cậu quay lại thay sang áo sơ mi hoa.

Nhưng trong số bọn họ, hút mắt nhất vẫn là Hồ Anh.

Y mặc áo sơ mi màu đỏ hồng, so với ánh nắng chiều còn xán lạn hơn. Mặc dù cùng là soái ca nhưng đáng chú ý nhất vẫn là y.

Địch Tinh thần không nhịn được vẫn nhìn Hồ Anh, không ngừng cảm khái: "Hồ Anh thật đẹp a."

Hồ Anh sau khi nghe thấy thế quay đầu nhìn, mặt mày càng đắc ý.

Khoảng cách từ chỗ họ đến bờ biển rất gần, đi năm sáu trăm mét đã đến bờ biển, bởi vì phải quay chụp, người của tổ tiết mục còn phải kéo đường cảnh giới, một đám người vây xem lấy điện thoại quay bọn họ.

Địch Tinh Thần hưng phấn nhất, đã sớm chạy ở phía trước, Hoắc Thành đi dạo cùng bọn Hồ Anh, gió biển bao mùi tang nhàn nhạt thổi đến, nước biển màu xanh, bầu trời đỏ chót, rực rỡ tươi đẹp không như nhân gian.

"Các anh nhìn chân Tinh Thần..." Hồ Anh nhìn chằm chằm vào chân Địch Tinh Thần đi phía trước.

Hoắc Thành vốn đang nói chuyện với Ôn Nặc, nghe vậy liền đưa mắt nhìn chân Địch Tinh Thần. Gió biển thổi qua, quần đùi hoa đơn bạc rộng rãi kề sát người Địch Tinh Thần, nhưng đẹp nhất vẫn là cặp chân kia, vừa dài vừa trắng vừa thẳng.

Trước đây thật không chú ý đến tỉ lệ dáng người cậu tốt như vậy, anh cao tới hơn 1m9, Địch Tinh Thân cũng cao 1m8, nhưng anh cảm thấy đôi chân này của Địch Tinh Thần còn dài hơn cả anh.

Đôi chân không có lông, trắng nõn, cho nên khiến Hoắc Thành nảy sinh cảm xúc quái lạ lần đầu xuất hiện, anh vừa đi vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn chân Địch Tinh Thần, tà dương càng ngày càng đỏ, đem cặp chân kia thoa lên một tầng ánh sáng màu mật ong.

Gió biển thổi từng trận, quấn lấy từng đợt sóng, Địch Tinh Thần cời giày, xách theo giày bước vào nước biển: "Không lạnh."

Nghiêm Chấp, Lâm Thanh Ninh cùng Đoan Nghệ Hoa đều chưa đến, Hồ Anh cùng Ôn Nặc cùng cậu chạy đến đạp nước, Hoắc Thành kéo ống quần lên, bỗng nhiên nói với Địch Tinh Thần: "Nhìn lông chân của tôi..."

Địch Tinh Thần nghe vậy nhìn chân anh, cẳng chân Hoắc Thành rắn chắc mạnh mẽ, lông chân so với nam sinh còn nhiều hơn, lông xù, bị sóng biển đánh vào, toàn bộ dính trên chân anh.

Hoắc Thành liền mỉm cười.

Địch Tinh Thần nói: "Em không có lông chân."

Ngữ khí cậu rất tiếc nuối.

Không nghĩ tới Hoắc Thành nói: "Trơn bóng rất dễ nhìn, tôi thích không lông chân."

"Bùi Úc đâu?" Hồ Anh hỏi: "Hắn không đi?"

Địch Tinh Thần giờ mới ý thức tới Bùi Úc không ở đây.

"Anh ấy đi đâu rồi?" Cậu đón gió biển hỏi.

"Hắn nói ăn no, đi chạy bộ tiêu thực." Ôn Nặc cười nói.

Địch Tinh Thần hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, ánh hoàng hôn màu vàng đỏ chiếu lên trên mặt cậu, Hoắc Thành trực tiếp xem mê, sau khi cuộn ống quần lên, cũng chỉ còn lại ý cười ngây ngô, anh tiến lên dùng chân hất nước biển lên người Địch Tinh Thần, Địch Tinh Thân nhảy lên vài nước bỗng lão đảo ngã xuống.

Hoắc Thành bước dài nhảy tới, trực tiếp ôm cậu dậy, trên người Địch Tinh Thần ướt đẫm, còn đang cười, thanh xuân như vậy, tùy ý, cởi mở, cậu vuốt mái tóc ướt đón ánh sáng tà dương, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt chứa đựng hải quang sắc trời.

Hoắc Thành dìu cậu đứng vững, bởi vì không đứng thẳng, hai người gần như ngang nhau, nhưng khung xương rộng gầy không đồng đều, ánh mắt Hoắc Thành từ sau gáy cậu nhìn xuống, áo sơ mi cùng quần đùi ướt đẫm dán sau lưng.

Cậu so với ánh tà chiều đầy trời còn xán lạn hơn, phản phất ánh sáng trên thế gian đều rơi xuống trên người cậu.

Hoắc Thành toét miệng khà khà cười ngây ngô một tiếng, liếm khóe miệng có chút khô.

———————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Trứng màu: Hoắc Thành chuyên chú nhìn Địch Tinh Thần, ống kính cuối cùng cố định hình ảnh cặp chân của bọn họ, một đen một trắng, ca khúc chủ đề vang lên. Cư dân mạng đánh giá: Công thụ rõ ràng.

Chú thích: Bản văn cục đoan vạn nhân mê Tom Sue, toàn bộ nhân viên là mũi tên, không phân công thụ, chỉ là sớm muộn mà thôi! Loại hình bao hàm nhất kiến chung tình, từ sắc sinh yêu, tiến lên dần dần, loại hình nghịch chuyển vả mặt toàn bộ, từng người từng người đều trốn không thoát, cuối cùng là trận đấu đại loạn!

Chỉ theo đuổi tô sảng khoái, không theo đuổi chân thực, vạn nhân mê văn trong sáng nhắc nhở.