Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi - Chương 15: Chương 15




Chỉ chốc lát Nghiêm Chấp thay quần áo khác từ trong phòng đi ra, lần này anh mặc chiếc áo dài tay phía trên còn có logo của đội bọn họ.

Hồ Anh liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra: “Đây chính là nhãn hàng chúng tôi đều biết đặc biệt chế tạo đồng phục cho đội của cậu phải không!”

Nghiêm Chấp “ừ” một tiếng.

Mặc bao tải cũng là nam nhân tuấn tú, mặc cao sang dĩ nhiên càng đẹp.

Tất cả quần áo của Nghiêm Chấp đều rất xa xỉ, vừa nhìn là biết kiểu dáng đắt tiền.

Trong số tám khách mời, quần áo của anh là loại tốt nhất, cũng xa xỉ nhất.

Anh cũng hiểu lãng mạn nhất, là người đầu tiên trong những khách mời mua hoa.

Địch Tinh Thần cảm thấy Nghiêm Chấp chính là nam chủ Hải Đường khoác lên da nam chủ Tấn Giang.

Kiểu đàn ông này, trước một giây có thể mang bạn đến bữa tiệc tối trong giới thượng lưu, ôn nhu thân sĩ, dáng vẻ chính đáng, kiểu lão công nhị thập tứ hiếu kia, một khi về đến cửa nhà, kéo cà vạt, nâng mặt lộ S nói với bạn rằng: “Cởi quần ra, cởi sạch.”

*Nhị thập tứ hiếu 二十四孝: Là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬) vào thời nhà Nguyên. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.

Ừm, rất thích hợp với Hồ Anh.

Chuyện Hồ Anh đứng bên ngoài chờ Nghiêm Chấp thật lâu mọi người đều biết, dẫn đến thái độ của bọn Lâm Thanh Ninh đối với Nghiêm Chấp cũng khắc chế đi rất nhiều.

Hồ Anh chủ động đi lấy cơm cho Nghiêm Chấp.

“Tôi đã ăn một ít ở bên ngoài rồi, bới cho tôi ít cơm thôi.” Nghiêm Chấp nói.

“Hôm nay cậu ra ngoài, VJ cư nhiên không đi cùng cậu?” Hồ Anh nói.

“Tôi đi bàn việc riêng, không muốn để bọn họ đi cùng.” Nghiêm Chấp nói.

“Cậu có khả năng không biết, Hồ Anh sợ cậu bị ướt, một mình ở bên ngoài chờ rất lâu, chắc hơn nửa tiếng đi?” Hoắc Thanh vừa rót rượu cho mọi người vừa cười nói: “Cậu nói khoảng cách từ bãi đậu xe đến cửa có mấy bước, có thể ướt được bao nhiêu.”

Anh nói liền hài hước liếc mắt nhìn Hồ Anh, Hồ Anh nói: “Ai chuyên môn đợi cậu ta chứ, em ngại trong nhà ngột ngạt nên ra ngoài hít thở thôi.”

“Được được được.” Hoắc Thành cười.

Hồ Anh hất cằm, khuôn mặt nhỏ dưới đèn treo càng tinh xảo.

“Đến, trước khi ăn cơm chúng ta cụng một ly đi.” Hoắc Thành giơ ly lên: “Vẫn là cảm ơn Tinh Thần, vất vả rồi.”

Mọi người cùng nhau nâng ly: “Vất vả rồi vất vả rồi.”

“Thực đơn hôm nay do em tự chọn, hi vọng hợp khẩu vị của mọi người.” Địch Tinh Thần nói.

“Vừa nhìn là biết ngon rồi.” Hoắc Thành nói.

“Vậy tôi ăn nhiều đồ ăn một chút, ăn ít cơm đi.” Nghiêm Chấp nói.

“Cơm do Hoắc Thành thổi.” Đoan Nghệ Hoa nói.

“Dưới sự chỉ đạo của Địch ca.”

“Hoắc Thành thậm chí ngay cả nồi cơm cũng không biết dùng.” Đoan Nghệ Hoa nói.

“Ở đây có mình tôi không biết dùng sao?” Hoắc Thành nói.

“Khẳng định không phải.” Địch Tinh Thần chỉ vào mấy người Hồ Anh, Bùi Úc: “Các anh cũng không biết phải không?”

“Tôi ở nhà còn chưa từng nấu cơm, bất quá mọi người có biết người khiến tôi giật mình nhất không biết nấu cơm là ai không?” Hồ Anh nói: “Chính là Hoắc ca.”

“Tại sao?” Hoắc Thành hỏi.

“Không phải anh nói anh xuất thân khổ cực à.”

Hoắc Thành nói: “Tôi xuất thân khổ a.”

“Xuất thân cực khổ cư nhiên đến nồi cơm điện cũng không biết dùng?” Ôn Nặc hỏi.

“Tôi đây là có nguyên nhân.” Hoắc Thành nói: “Tôi đến từ ngôi làng nhỏ trên núi, khi tôi còn đi học, nhà chúng tôi đừng nói dùng nồi cơm điện, chỉ dùng thiết bị điện khi tôi học sơ trung. Quê tôi nấu cơm đều là dùng nồi nấu, mọi người biết loại nồi thổi bằng củi đốt đó.”

Quá khứ bình thường của Hoắc Thành, đối với những đứa con cưng ngậm thìa vàng lớn lên mà nói, nhưng là dĩ vãng cực hiếm lạ.

Hoắc Thành nói đến hoàn cảnh quê hương trước kia của họ, ba mẹ anh đều tàn tật, dựa vào trợ cấp nghèo khó của chính phủ để sinh sống, anh khi đó phải chăn dê, phải đi học, còn phải trồng trọt, lên tiểu học, bọn họ mỗi ngày đều phải đi qua một đỉnh núi, mỗi ngày đi bộ phải mất ba bốn tiếng.

“Vậy chẳng phải mỗi ngày anh đều phải dậy từ rất sớm sao?”

Hoắc Thành gật đầu: “Khi đó chúng tôi phải đọc sách vào sáng sớm, tôi trên cơ bản hơn bốn giờ phải thức dậy, cùng các bạn cùng lớp vượt đỉnh núi, thời điểm đến trường vừa vặn là tờ mờ sáng, buổi chiều tan học chúng tôi lại vượt đỉnh núi đi về, về đến nhà đã là trời tối.”

Nhắc đến những ngày đó, Hoắc Thành uống chén rượu, lắc đầu một cái, nói: “Khổ vô cùng.”

“Vậy anh rất lợi hại a, có thể rời núi đi thi thật không dễ dàng,” Lâm Thanh Ninh nói.

Hoắc Thành thi vào A đại, là trường đại học hàng đầu ở trong nước.

“Tôi cũng là vận khí tốt, thành tích không tồi, tình cờ trường chúng tôi có một chương trình giúp đỡ một kèm một, có một người chú đã giúp đỡ tôi, sau đó khi tôi lên cấp 3, ông ấy nhờ quan hệ quen biết chuyển tôi lên trường huyện, nếu không sẽ không thi nổi, giáo viên kia của chúng tôi không đủ khả năng.” Hoắc Thành nói.

“Chủ yếu vẫn là anh chịu khó.” Địch Tinh Thần nói: “Nếu không có thể trở thành thủ khoa khoa tự nhiên sao?”

“Hoắc ca là thủ khoa kỳ thi đại học?” Ôn Nặc giật mình nói.

Đâu chỉ mình y, bọn Hồ Anh cũng đều khiếp sợ, đôi mắt trong nháy mắt phát sáng.

Luyến tống hàng đầu, cũng không phải một câu nói xạo.

*Nguyên văn - 天花板: Nghĩa chính là trần nhà, nhưng bên cạnh đó còn có nghĩa là hàng đầu, hàng top.

Nam chủ trong cuốn tiểu thuyết thời này khiến người phải phẫn uất.

*Nguyên văn - 人神共愤: Người + thần = tức giận, thịnh nộ. Mô tả sự phẫn nộ của công chúng, sự tức giận + uất sức khiến mọi người trào lên cơn thịnh nộ.

Đại khái do bầu không khí ở đây, không ai chú ý đến vì sao Địch Tinh Thần biết những thứ này. Hoắc Thành cười cười, viền mắt hơi ướt, nói: “Nói thật, khi đó tôi thật sự có thể chịu được cực khổ. Ngày đêm chăm chỉ học hành, nghĩ tôi không thể để người khác thất vọng, tôi phải dựa vào chính bản thân để thay đổi vận mệnh.”

Lời này đối với bọn Lâm Thanh Ninh mà nói, không thể nghi ngờ là có chút chấn động, thành tựu bây giờ của Hoắc Thành tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, dưới tình huống bắt đầu trắc trở nhiều như vậy, Hoắc Thành có thể dựa vào cố gắng của mình từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, những điều này bọn họ đều không thể tưởng tượng.

Bùi Úc nâng ly lên nói: “Vì Hoắc ca uống một ly.”

Hoắc Thành nhếch miệng nở nụ cười, mang theo thương cảm, trên mặt còn có chút tửu sắc, Hoắc Thành như vậy, hoàn toàn bao phủ bởi dáng dấp khác, anh giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

“Vậy bây giờ cậu còn liên hệ với người chú tốt bụng kia không?” Đoan Nghệ Hoa hỏi.

“Có, ngày lễ ngày tết tôi sẽ qua nhà bọn họ chơi. Người như tôi không có ưu điểm gì khác, chính là biết ơn, hiện tại cả nhà chú Triệu và tôi rất thân thiết, con trai và con gái chú đang đi làm ở công ty tôi.”

Đây thật sự là một câu chuyện xưa ấm lòng, người trao đi một tấm lòng vàng, người được trợ giúp đầy lòng mang ơn huệ, ai nghe cũng thấy ấm lòng.

Mọi người lại uống cạn thêm một ly.

Sau đó mỗi người bọn họ kể về quá khứ khi còn học tiểu học, thời điểm Lâm Thanh Ninh nói y và Bùi Úc học cùng trường, mọi người rất giật mình.

“Thì ra hai người không chỉ quen biết, còn là bạn học.” Hồ Anh nói.

“Không đáng uống một ly sao?” Hoắc Thành nói.

Mọi người liền cụng ly.

Có thể là do trời mưa và uống rượu, bầu không khí trên bàn cơm lần này tốt đến kì lạ, sau khi ăn xong mọi người đều không rời chỗ, ngồi vây quanh bàn ăn tiếp tục tán gẫu, Địch Tinh Thần lén lút đứng dậy, đi chuẩn bị hoa quả sau khi ăn. Toàn bộ phòng ăn tràn ngập hương mát và mùi rượu thơm.

Nghiêm Chấp lại gần giúp cậu, Địch Tinh Thần cười hỏi: “Anh uống không nhiều đi?”

Nghiêm Chấp cười lắc đầu, nhưng gương mặt đều là tửu sắc, đỏ ửng.

“Còn cậu?”

Địch Tinh Thần cũng không tốt hơn chỗ nào. Người thì trắng, dễ dàng hiện trên mặt.

Địch Tinh Thần nói: “Em vẫn tốt.”

“Ngày hôm nay Hoắc ca rất cởi mở.” Nghiêm Chấp cười nói.

Địch Tinh Thần nhìn về phía Hoắc Thành, Hoắc Thành đại khái là nghiện thuốc lá, luôn tự chơi cái bật lửa trong tay, anh dửng dưng mà ngồi trên ghế, khí chất tuyệt nhiên khác mấy người Lâm Thanh Ninh, Bùi Úc, sau khi uống rượu, người hoàn toàn buông thả, phạm vi lời nói và hành động lớn hơn so với bình thường, nhưng anh như vậy kỳ thực có một loại mị lực rất đặc biệt, rất có hương vị nam nhân, bọn Hồ Anh nghe rất nghiêm túc.

Chỉ có mình Bùi Úc nằm nhoài trên bàn.

Địch Tinh Thần gọt hoa quả cắt gọn xong, để Nghiêm Chấp bưng ra, bản thân cầm ấm nước đi ra, lúc đi qua phía sau Bùi Úc, vỗ lưng hắn một cái, Bùi Úc cảm giác được động tĩnh, đột nhiên quay đầu lại, tóc mái ngổn ngang, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt ngày thường lạnh lùng sắc nét, lúc này tràn ngập tửu sắc.

Rất dục.