Khi mọi người tập trung đầy đủ lớp trưởng Duy Khiêm đã đề nghị đến 1 quán karaoke có thể gọi thức ăn nước uống mọi người liền đồng ý trước khi đi mấy bạn gái trong lớp quay ánh mắt toàn bộ về phía anh chàng Vũ Bạch Lương đương nhiên chỉ có Lưu Nguyệt không nhìn. Trong lúc đến địa điểm những chiếc xe chạy sát nhau với chiếc của Bạch Lương chủ yếu là bắt chuyện nhưng bị Bạch Lương từ chối để anh chàng chú tâm chạy xe cho an toàn. Khi đến nơi các bạn gái đều giành chỗ ngồi kế bên Bạch Lương làm cho mấy anh chàng trong lớp rất ghen tị. Còn Lưu Nguyệt ngồi cùng Trần Diệu Ngân và Dương Cẩm Hà, cô nàng khi ngồi xuống liền bắt đầu câu chuyện với Trần Diệu Ngân vì đã rất lâu không gặp 2 nàng tâm sự rất nhiều đến nỗi quên gọi nước uống. Dương Cẩm Hà thậy vậy đã gọi dùm 2 ly nước cho 2 nàng. Trong lúc đó Bạch Lương ngồi đối diện Lưu Nguyệt rất muốn nói chuyện nhưng bị mấy bạn gái hỏi tới tấp làm anh chàng khá khó chịu không biết phải làm sao chỉ biết ngồi nhìn phía đối diện xem có ai giúp mình được không? Thật không may mắn là không ai giúp được Bạch Lương vì đa số đều chăm chú với câu chuyện của mình trừ Dương Cẩm Hà. Anh chàng Dương Cẩm Hà này vừa muốn giúp vừa không muốn giúp nếu giúp cho Bạch Lương có lẽ sẽ làm cho Lưu Nguyệt không vui còn không giúp thì thấy tội nghiệp cho thằng bạn của mình. Dương Cẩm Hà khó xử nhưng cuối cùng cũng đứng dậy đi đến chỗ Bạch Lương diện cớ để cho 2 cô bạn đi khỏi. Bạch Lương rất cảm động được thằng bạn thân cứu nguy.Buổi họp lớp bắt đầu với những cuộc nói chuyện mỏng cùng với thức ăn, nước uống vừa mới được dọn lên. Trong lúc đó,Trần Diệu Ngân thì thầm với Lưu Nguyệt- Lưu Nguyệt, hình như mình thấy Cẩm Hà có ý với bạn thì phải
- Hả? Làm sao có thể được mình chỉ xem Cẩm Hà như 1 anh trai bình thường mà thôi
- Nhưng mình vẫn cảm giác ánh mắt của Cẩm Hà nhìn Lưu Nguyệt không giống như 1 người em gái
- Tại Diệu Ngân quá nhạy cảm thôi, mà khoan đã có phải Diệu Ngân có ý gì đó với anh trai của mình không nhỉ?
Trần Diệu Ngân nghe câu hỏi của Lưu Nguyệt bổng nhiên lúng túng
- Không có chỉ là........
- Chỉ là sao?
- Chỉ là thấy hiếu kì nên hỏi Lưu Nguyệt
Lưu Nguyệt nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Trần Diệu Ngân cố ý châm chọc
- Thì ra là hiếu kì vậy thì tiếc quá
- Tại sao lại tiếc
- Nguyệt thấy anh hai với Diệu Ngân hơi hợp nhau định làm bà mai se duyên
Trần Diệu Ngân đỏ mặt không thể trả lời câu nói của Lưu Nguyệt liền chuyển đề tài
- Lưu Nguyệt còn thích Bạch Lương không?
Nghe câu đó xong mặt cô nàng từ nụ cười rất tươi chuyển sang chế độ lạnh lùng trong chớp mắt. Trần Diệu Ngân nhìn thấy sắc mặt Lưu Nguyệt thay đổi đột ngột cảm giác hơi sợ
- Nếu mình nói mình không còn thích Bạch Lương thì Diệu Ngân có tin không!
Trần Diệu Ngân suy nghĩ hồi lâu trả lời
- Mình nói thật, mình không tin Lưu Nguyệt không còn cảm giác với Lưu Nguyệt
- Tại sao?
- Theo mình thấy Lưu Nguyệt vẫn còn thích anh chàng đó. Lưu Nguyệt càng lạnh lùng chứng tỏ càng để ý đến Bạch Lương
Lưu Nguyệt cười nhẹ nhàng nhìn Trần Diệu Ngân
- Mình nghĩ cứ để tự nhiên là ổn nhưng mình sợ sẽ nhận được như lần trước nên mình không muốn hy vọng gì hết cũng không nghĩ người ta sẽ thích mình
- Vậy thôi chúng ta chuyển chủ đề nhé
- Ok
Phía bên Bạch Lương, hai anh chàng cũng ngồi tâm sự với nhau
- Cám ơn ông giải vây dùm tui
- Không cần khách sáo đâu
- Thế nào rồi dạo này quan hệ của ông với Lưu Nguyệt có tiến triển chứ
- Có thì cùng có nhưng mà tui vẫn cảm thấy như vậy
- Xem ra Lưu Nguyệt cởi mở với ông hơn rồi nhỉ, chúc mừng
- Ông chọc tui đó hả Cẩm Hà?
- Không tui thật lòng chúc mừng ông
- Đến tận bây giờ tui cũng không hiểu tại sao Lưu Nguyệt lại lạnh lùng với tui nữa
- Có khi nào ông làm gì quá đáng với Lưu Nguyệt không?
- Tui cũng có nghĩ đến nhưng nghĩ rồi vẫn không nhớ, có khi nào tại mặt tôi quá đẹp trai không?
Dương Cẩm Hà muốn té xỉu với câu trả lời của Bạch Lương
- Thôi đi ông, đào hoa quá cũng là cái tội đó.
- Mà tui lúc nãy nãy để ý được Diệu Ngân và Lưu Nguyệt nhìn về phía ông đó
- Ồh vậy à
- Có khi nào Diệu Ngân có ý với ông không?
- Cái này thì tui chịu mà sao ông chắc là Diệu Ngân có ý với tui có thể là Lưu Nguyệt thì sao?
Bạch Lương liền phản ứng ngay tức khắc
- Không thể nào là Lưu Nguyệt.
- Vì sao? không lẽ ông nghĩ tôi với Lưu Nguyệt là 2 anh em thật chứ. Nên nhớ chúng tôi chỉ kết nghĩa thôi nếu 2 chúng tôi có ý với nhau cũng không có sao hết à
Bạch Lương đông cứng vì lời nói của Dương Cẩm Hà, anh chàng không biết nói gì hơn chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Nguyệt. Dương Cẩm Hà tuy không có ý gì nhưng không hiểu tại sao lúc nãy kiềm chế không được lại nói ra câu đó, khi suy nghĩ lại có thể như vậy cũng tốt nếu sau này có gì cũng dễ nói chuyện. Anh chàng Cẩm Hà lẳng lặng tuyên chiến với Bạch Lương tuy không công khai nhưng sau này ắc hẳn không thể biết trước được
Giữa buổi họp lớp, lớp trưởng Duy Khiêm tuyên bố lý do có tiệc họp lớp cùng với phát biểu cảm giác của tất cả mọi người tham gia. Lưu Nguyệt được lên phát biểu đầu tiên sau khi lớp trưởng. Lưu Nguyệt khá khó khăn vì rất ít khi phát biểu cảm nghĩ bị 2 bạn gái trong lớp châm chọc, cô nàng tức tối đi lên cầm micro nở nụ cười dịu dàng nhìn mọi người và nói
- Mình rất vui khi được tham gia buổi họp lớp lần này có thể được gặp lại mọi người cũng đồng nghĩa với kì tích. Thời của chúng ta chưa có điện thoại bàn chỉ biết 1 vài địa chỉ nhà của nhau rồi sau đó nhiều người đã chuyển nhà ở, tìm kiếm cũng rất khó khăn. Lưu Nguyệt đã từng ước mơ có 1 buổi họp lớp thế này, hôm nay ước mơ đã trở thành sự thật mình rất vui và xúc động. Tuy không có mặt đầy đủ mọi người nhưng bấy nhiêu đây cũng đủ đối với Lưu Nguyệt. Mình hy vọng sẽ có nhiều buổi đi chơi này hơn để chúng ta có thể trở lại như lúc xưa vậy vui vẻ với nhau.
Lời nói của Lưu Nguyệt đã làm mọi người xúc động và lần lượt lên nói về cảm nghĩ của mình rồi bắt đầu những bài hát sôi động cho đến những bài nhẹ nhàng.Trong lúc mọi người không để ý, Lưu Nguyệt đã đi sang phòng kế bên ngồi hít thở 1 chút thư giãn nhìn thấy Bạch Lương đang ngồi xuống. Lưu Nguyệt định đứng lên bị Bạch Lương nắm chặt cánh tay khiến cho cô nàng không đứng lên được. Bạch Lương nhìn Lưu Nguyệt và nói
- Hồi nãy bài phát biểu của Nguyệt rất hay và xúc động khiến mình muốn nghe lại lần nữa
- Mình chỉ nói cảm xúc của mình thôi không có gì đặc biệt đâu
- Nhưng mà Lưu Nguyệt khi phát biểu đã thể hiện bằng ánh mắt rất dịu dàng mà từ đó đến giờ mình chưa được nhìn thấy
- Bạch Lương ý bạn là mình đã khắc khe với bạn sao?
- Đúng vậy nhưng ánh mắt lúc nãy rất khác nó rất đặc biệt không giống bình thường
Lưu Nguyệt cảm thấy hơi ớn lạnh, cô nàng nghĩ: không lẽ lúc mình phát biểu đã không kiếm chế được sao?
- Bạn nói vậy là có ý gì
- Lúc Lưu Nguyệt phát biểu hình như muốn gửi những lời này với 1 người nào đó chứ không hẳn là nói chung lớp mình
Lưu Nguyệt giật mình suy nghĩ tại sao anh chàng Bạch Lương này tinh ý quá vậy. Lưu Nguyệt im lặng không nói gì thêm. Bạch Lương nhìn phản ứng của Lưu Nguyệt có chút khác bình thường, anh chàng nghĩ có lẽ đoán trúng tâm
- Lưu Nguyệt nếu ánh mắt bạn khi nhìn mình cũng dịu dàng như thế thì tốt quá rồi
- Nếu chỉ là bạn bè thì mình không chắc sẽ có ánh mắt như Bạch Lương thấy
- Không chắc hẳn không phải bạn bình thường nhỉ? Có khi nào có tình cảm đặc biệt không?
Lưu Nguyệt tránh né trả lời liền đứng lên kéo Bạch Lương cũng đứng theo. Bạch Lương bất ngờ thấy Lưu Nguyệt muốn đi khỏi nắm chặt tay cô nàng kéo nàng quay lại nhìn mình. Vô tình Lưu Nguyệt mất thăng bằng ngã vào lòng và ôm eo của Bạch Lương vì sợ ngã. Bạch Lương ngơ ngẩn khi thấy Lưu Nguyệt tựa người vào mình, anh chàng có cảm giác rất lưu luyến không muốn dừng lại. Lưu Nguyệt tựa người vào Bạch Lương rất cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng toàn cơ thể run nhẹ rồi. Lưu Nguyệt cố gắng đẫy Bạch Lương ra rồi chay về phòng hát của lớp vì trong phòng chỉ có ánh đèn hơi mờ nên không nhìn rõ gương mặt của Lưu Nguyệt đang rất xấu hổ và đỏ như trứng gà. Bạch Lương chưa kịp hoàn hồn bị Lưu Nguyệt đẩy ra phát hiện bản thân anh chàng có cảm giác rất đặc biệt và anh chàng đưa ra 1 quyết định khi có cơ hội sẽ nói với Lưu Nguyệt.
Vài tiếng sau đó buổi họp lớp kết thúc