Tại Sao Anh Lại Trở Về?

Chương 1: Gặp lại nhau




- Chào các bạn nhận vật chính tên Hoàng Lưu Nguyệt năm nay đã được 19 mùa xuân rồi. Lưu Nguyệt đang chuẩn nhập học tại trường cao đẳng Sao Mai. Vì một vài lí do cá nhân nên nhập học trễ một năm khiến cho bản thân cảm thấy khá xấu hổ vì không cùng tuổi với các bạn trong lớp kế toán. Nhưng các bạn không xem Lưu Nguyệt là người lớn tuổi hơn, mọi người rất hòa đồng cũng cảm thấy bớt lo lắng. Nhưng có 1 điều đã không ngờ đến bản thân Lưu Nguyệt cũng không thể tin vào mắt mình nữa. Lưu Nguyệt tự hỏi lòng mình: Lưu Nguyệt đây có phải mơ không mau tỉnh lại đi. Khi tôi nhìn vào trong lớp hình bóng của một chàng trai rất quen thuộc làm cho trái tim Lưu Nguyệt đập liên tục không ngừng. Dù không mún thừa nhận nhưng người đó đang ở ngồi ở giữa dãy cuối chính là Vũ Bạch Lương . Anh chàng có tóc đen, đôi mắt to, môi vừa không được mỏng nhưng rất hoạt bát rất dễ hòa đồng và da vẻ trắng tinh. Anh chàng đã từng học với Lưu Nguyệt hồi cấp 1, chúng tôi cùng tuổi với nhau vừa là bạn bè cũng vừa là đối thủ của nhau trong những cuộc thi vẽ tranh. Tuy chỉ làm bạn được 3 năm nhưng đó là khoảng thời gian Lưu Nguyệt không bao giờ quên được.Chợt hồi tưởng được 1 lúc thì tiếng chuông cho tiết học bắt đâu Lưu Nguyệt nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.- Tiếng chuông vang lên khi buổi học kết thúc, Lưu Nguyệt dự định tiến lại gần bắt chuyện với anh chàng nhưng các cô nàng trong lớp đã vây quanh chật kín. Lưu Nguyệt đã khá tức giận nên đã bỏ về. Trước khi về Lưu Nguyệt đã làm quen được ba người bạn tên là Nguyễn Thị Ly, Lê Kiều Oanh và Trần Bích Thảo 3 cô gái có 3 tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng lúc tám chuyện lại rất vui vẻ. Khi về đến nhà, Lưu Nguyệt đã suy nghĩ rất nhiều thứ kể cả chuyện Vũ Bạch Lương có thể không nhớ đến mình. Tâm trạng Lưu Nguyệt rối bời vừa vui vừa buồn cứ lẫn lộn mãi.Sau 1 tháng kể từ lúc nhập học Lưu Nguyệt gần như tìm mọi cách để bắt chuyện với anh chàng nhưng không lúc nào có thể đến gần được. Lúc đó có 1 thằng bạn trong lớp tên Nguyễn Hưng Phong đến nói chuyện với nhóm chúng tôi. Tuy nhiên anh bạn Phong này lúc nào cũng đi theo bạn Ly và bạn Oanh. Lưu Nguyệt nghĩ chắc anh chàng say nắng 2 nhỏ bạn của mình nên đã giúp bạn Phong 1 tay châm thêm dầu vào lửa để xem ai là người anh bạn này có ý ngỏ lời. Nhưng tác dụng là dội ngược thực tế 2 cô nàng đã có bồ hết rồi, Lưu Nguyệt thấy tội nghiệp cho bạn Phong mà lại không thể nói ra được.

- Vào ngày nọ, Lưu Nguyệt đến trường sớm hơn 30 phút để trực nhật thì thấy 1 ngày trong lớp của mình. Lưu Nguyệt đã rất ngạc nhiên thấy 1 bóng người trong lớp đang quét sàn giúp mình. Lưu Nguyệt gọi tên của người đó: Vũ Bạch Lương, anh chàng dẵ quay lại nhìn và nở nụ cười giống như lúc trước. Bạch Lương nói: Lưu Nguyệt đến sớm vậy ^^, mình đến trực thay cho Hưng Phong cu cậu thức sớm không được nên đã nhờ mình. Lưu Nguyệt trả lời: hôm nay đến lượt mình và Hưng Phong trực nhật, mình đến sớm làm cho kịp nhưng mà xem ra mình khỏe được 1 chút rồi. Lưu Nguyệt lấy khăn quay mặt lại để lau bản, 1 mặt không biết ứng xử thế nào mặt khác không chắc Bạch Lương còn nhớ mình không. Lưu Nguyệt cảm giác tình trạng nan giải này không biết kéo dài bao lâu thì Bạch Lương lên tiếng: Lưu Nguyệt vẫn như vậy không thay đổi chút nào hết lạnh lùng hay nổi giận và còn cột tóc đuôi gà nữa. Nghe xong Lưu Nguyệt quay lại nhìn Bạch Lương với đôi mắt tròn xoe và hỏi: Bạn vẫn còn nhớ mình sao?.Bạch Lương miển cười trả lời: Sao lại không nhớ chứ Lưu Nguyệt là đối thủ nặng kí trong môn hội họa mà. Lưu Nguyệt hỏi thêm 1 câu: Vây sao lúc nhập học Bạch Lương im lặng lại không lên tiếng mình cứ nghĩ bạn không hề nhớ mình chử. Anh chàng vẫn thản nhiên trả lời: Khi bạn bước vào lớp mình cũng đã ngạc nhiên lắm, mình có ý định bắt chuyện nhưng thấy bạn không thèm nhìn mình dù chỉ 1 chút mình cứ nghĩ bạn không nhớ đến mình nữa nên mình cũng hơi sợ hãi.

- Khi nghe câu trả lời của Bạch Lương, Lưu Nguyệt đã rất vui và cười rất nhiều: Mình với bạn có cùng tâm trạng như nhau đấy. Bạch Lương tỏ vẻ ngạc nhiên và nói: vậy chúng ta đồng cảnh ngộ rồi, dù hơi muộn nhưng mình rất vui được gặp lại nhau. Lưu Nguyệt: Mình cũng vậy