*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Viễn Hàng dùng sức đạp lên cửa tắm, la hét “Mày nhanh lên cái coi! Tao còn phải tắm nữa!”
Lăng Mặc vẫn tiếp tục tắm, sau khi lau khô người và mặc quần áo rồi mới thong thả đi ra.
Lý Viễn Hằng hung ác trừng Lăng Mặc.
Lúc này mẹ của Lý Viễn Hàng, cũng chính là dì của Lăng Mặc, Trần Lỵ, cười nói với y “Trời mưa lớn vậy, có lạnh không? Cơm chín rồi đấy, con mau ra ăn trước đi, để làm bài tập rồi đi ngủ sớm!”
Lăng Mặc không nói gì ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn là cà chiên cùng với khoai tây hầm dư lại của ngày hôm qua, nhưng trên bếp đang hầm một nồi đất nhỏ, nghe mùi là thịt kho tàu.
Để y ăn trước là không muốn y dành ăn thịt với con trai của bà ta.
Lăng Mặc không nói gì, ăn hết phần cơm và thức ăn của mình.
Trần Lỵ gắp hai miếng xương sườn vào dĩa rồi bưng đến đặt trước mặt Lăng Mặc, dịu dàng vỗ nhẹ lên vai Lăng Mặc, trên mặt lộ ra nụ cười mẹ hiền. (ọe…)
Lăng Mặc không nói gì, cũng không ăn hai miếng xương kia, cũng vì do Trần Lỵ có tâm chọn lựa nên toàn là xương, chả có tí thịt nào.
“Lần sau Lăng Mặc con cho Viễn Hàng tắm trước nha. Thân thể của nó không được tốt, hễ mà bị lạnh là sốt liền. Con là anh mà! Làm anh thì nên nhường nhịn em nó nha!”
Dáng vẻ hiền dịu nói như đúng rồi, mà cái tên Lý Viễn Hàng kia thì tham ăn tục uống, nếu nói về thân thể, rốt cuộc còn chưa biết ai khỏe hơn ai đâu.
Lăng Mặc nghiêng mặt nhìn Trần Lỵ, đôi mắt kia rất lạnh, khóe môi cong lên nở nụ cười như có như không.
Giống như đang giễu cợt bà ta, cũng tỏ vẻ không thèm quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.
Trần Lỵ bỗng khó hiểu khẩn trương lên, nhưng sực nhớ ra chỉ là một đứa con nít, nó biết cái gì chứ, cho dù có hiểu thì làm gì được bà ta!
Mãi cho đến sau này, Trần Lỵ mới hiểu ra nụ cười nhạt đó của Lăng Mặc chính là đại biểu cho ‘ý đồ xấu’ của y, y sẽ giống như một vị khán giả đứng bên ngoài xem hài kịch, đợi đến khi thiên thời, địa lợi, nhân hòa, y sẽ tiện tay tóm một vài người trong vở hài kịch đó ra, chơi đùa bọn họ đến khi mặt mũi sưng bầm.
“Thưa dì, con ăn xong rồi, con đi làm bài tập đây.” Lăng Mặc cầm chén đũa vào phòng bếp rửa sạch rồi trở về phòng mình.
Nói tới chuyện của cha mẹ Lăng Mặc, Khúc Quân nhất định sẽ cầm một bọc hạt hướng dương, vừa cắn vừa phun vỏ hạt lên đầy mặt hai vợ chồng Trần Lỵ.
Cha mẹ của Lăng Mặc khi còn sống là nghiên cứu viên của sở nghiên cứu bí mật nào đó, trên đường từ sở nghiên cứu về nhà thì xảy ra chuyện. Cha của Lăng Mặc tử vong tại chỗ, còn người mẹ Trần Viện của y cũng thương nặng và được đưa vào bệnh viện.
Trước đó, dì Trần Lỵ và chồng của bà ta chỉ học tới trung học, sau đó luyện thi cấp tốc vào cao đẳng, cũng không có học liên thông lên đại học, cho nên rất khó tìm việc làm. Chồng của Trần Lỵ cũng là dựa vào quan hệ em rể chị vợ với Trần Viện mới có thể vào làm trong một nhà xưởng, nhưng vì có mâu thuẫn với quản lý nhà xưởng mà đánh người ta gãy chân, đối phương liền đâm đơn kiện, Trần Lỵ không thể không bán nhà, sau đó gửi con của mình tới ở nhờ nhà của Trần Viện.
Trần Viện và chồng thường xuyên đầu tắt mặt tối ở sở nghiên cứu, cho nên có Trần Lỵ giúp đỡ quán xuyến nhà cửa, tiện thể chăm sóc con trai Lăng Mặc của họ cũng tốt. Nhưng không ngờ nửa năm sau liền xảy ra chuyện.
Thời điểm Trần Viện hấp hối trong bệnh viện, bà giao con mình cho Trần Lỵ chăm sóc, nói di ngôn xong liền trút hơi thở cuối cùng.
Cha mẹ của Lăng Mặc đều là học giả chỉ chuyên tâm nghiên cứu, cho nên tâm tư đơn thuần không hiểu lòng người. Bà chưa từng nghĩ rằng em gái từ nhỏ đến lớn sống dưới cái bóng của mình không hề biết ơn nghĩa, ngược lại vợ chồng bà mới được chôn cất không quá một tháng, Trần Lỵ liền mượn cớ con trai Lý Viễn Hàng của mình ở chung phòng với Lăng Mặc sẽ ảnh hưởng đến việc học tập, kêu Lăng Mặc nhường lại phòng của mình cho em họ, còn y thì đến ở phòng để tài liệu của cha mẹ mình, sau đó lại mượn cớ vợ chồng bà ta làm việc không nhiều tiền bằng cha mẹ Lăng Mặc, nuôi nấng Lăng Mặc quá áp lực, đi khắp nơi khóc lóc kể lể đủ điều, khiến đồng nghiệp của cha mẹ Lăng Mặc động lòng thương xót giúp vợ chồng bà ta tìm được công việc làm lương cao hơn trước.
Mấy loại người này đúng là không ra gì, Trần Lỵ thế mà lại có tiềm năng làm ảnh hậu, Khúc Quân cảm thấy bà ta không đi vào sô bít thì quả là đáng tiếc, Trần Lỵ còn chạy khắp xóm để kể lể nào là mình luôn luôn quan tâm nuôi dưỡng Lăng Mặc, đã thế còn cực khổ đi làm kiếm tiền nuôi y, không nghĩ tới khi bị bệnh, Lăng Mặc lại giữ khư khư tiền của cha mẹ mình, giả vờ không liên quan gì đến mình, cộng thêm tính tình trầm mặc ít nói của Lăng Mặc, cho nên hàng xóm láng giềng coi y là bạch nhãn lang vô ơn bội nghĩa.
Khúc Quân hỏi Lăng Mặc: Bà dì Trần Lỵ bạch nhãn lang kia của anh bị bệnh gì vậy?
Lăng Mặc trả lời: Nghe nói là bị thoái vị đĩa đệm.
Khúc Quân vui vẻ cắn hạt hướng dương: Đây không phải là bị bệnh đau lưng, mà là trong lòng có bệnh— vô đạo đức gây ra đó. Tiểu gia đây cho bà ta hai cú đạp, anh có tin đĩa đệm của bà ta bay luôn không?
Lăng Mặc cười nhìn Khúc Quân dương dương đắc ý. Bởi vì Lăng Mặc chỉ cười như thế với cậu. Nhưng thực tế, mỗi lần mà Lăng Mặc nở nụ cười đó với cậu thì chính là ‘lòng mang ý xấu’, đây chính là kinh nghiệm xương máu sau nhiều lần bị đè được Khúc Quân dùng hết chỉ số thông minh của mình đúc kết ra.
Như đã nói qua, sau khi Trần Lỵ giả bộ bị thoái vị đĩa đệm, sở trưởng Cố, cấp trên của cha mẹ Lăng Mặc tới nhà thăm y, Trần Lỵ và sở trưởng Cố nói Lăng Mặc còn nhỏ tuổi, chưa biết cách chi tiêu hợp lý, sẽ phung phí bậy bạ tiền tiết kiệm của cha mẹ, với lại con nít cầm nhiều tiền quá cũng không tốt, nên giao cho người giám hộ giữ giùm. Sở trưởng Cố liên tục khuyên răn Lăng Mặc đưa sổ tiết kiệm và giấy tờ bất động sản của cha mẹ cho dì ruột giữ, hơn nữa yêu cầu Trần Lỵ phải ghi chép rõ ràng ra những khoản chi tiêu trong sinh hoạt của Lăng Mặc, cho đến khi Lăng Mặc lên đại học thì trả lại sổ tiết kiệm và giấy tờ cho y. Lúc đó Trần Lỵ còn làm bộ làm tịch kiên quyết kí giấy bảo đảm.
Lăng Mặc giao sổ tiết kiệm cho Trần Lỵ ngay trước mặt sở trưởng Cố, Trần Lỵ nhìn con số trên đó liền muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Sau nửa tháng Lăng Mặc được ăn uống đàng hoàng, được Trần Lỵ cung phụng như thiếu gia, nhưng ngay sau đó, vị cấp trên họ Cố kia của cha mẹ Lăng Mặc liền trúng gió bại liệt, nghe nói cả đời đều không hồi phục lại được. Không có người làm chứng, vợ chồng Trần Lỵ liền không thèm kiêng kị gì nữa.
Nghe đến đây, Khúc Quân tức giận đến nổ phổi: Anh không biết cầm tiền đưa cho bọn họ chả khác gì quăng bánh bao thịt cho chó ăn có đi không có về à?
Lăng Mặc chỉ trả lời một câu: Chỉ có em ngu ngốc mới đặt hết trứng gà vào chung một cái giỏ.
Khúc Quân ngoẹo đầu khó hiểu: Là sao?
Lăng Mặc đáp: Anh còn một cuốn sổ tiết kiệm, đủ nuôi em cả đời.
Khúc Quân: ….
Tất nhiên, đây là chuyện về sau.
Lúc này, Trần Lỵ nhìn cửa phòng đóng chặt của Lăng Mặc, bà ta tựa hồ nghĩ tới gì đó liền hừ lạnh “Mẹ nào con nấy, tình tình y chang nhau, giả bộ thanh cao cho ai xem!”
Lăng Mặc mở cửa sổ, bên ngoài vẫn còn mưa, y nhìn thao quần áo bị mưa thấm ướt của mình, rồi trở về bàn học, chuẩn bị làm cho xong bài bài tập ngày hôm nay.
Đến khi Trần Lỵ đi ngủ, Lăng Mặc mới bưng thao quần áo kia ra giặt lại.
Trần Lỵ nghe hàng xóm nói giặt đồ bằng máy giặt tốn nước hơn giặt tay nhiều, sau đó liền cố ý nói với Lăng Mặc là da của Lý Viễn Hàng rất nhạy cảm, nếu giặt chung quần áo với người khác sẽ bị nổi mẩn đỏ, từ đó về sau Lăng Mặc liền tự mình giặt quần áo.
Từ mười giờ đến mười một giờ đêm, bên ngoài trời vẫn còn mưa, Lăng Mặc đành phải bưng quần áo vào phơi trong phòng nhỏ của mình.
Chẳng qua khi y vừa mới mở cửa phòng thì thấy Lý Viễn Hàng đang lén lén lút lút, mà bìa sách của y thì bị tháo ra ném xuống đất.
“Mày đang làm gì đấy?” Lăng Mặc đặt thao quần áo xuống, lạnh lùng nhìn cậu ta.
Lý Viễn Hàng đang cầm cuốn bài tập đại số của Lăng Mặc trong tay.
“Tao… Tao quên chép một đề toán, muốn đi tìm mày hỏi, nhưng thấy mày đi giặt quần áo rồi, tao không muốn lãng phí thời gian liền tự mình xem chút.”
Lý Viễn Hàng bị y nhìn đến chột dạ.
“Không hỏi tự lấy là trộm.” Ánh mắt của Lăng Mặc lạnh lẽo.
“Trộm cái gì chứ! Tao là em họ của mày đó! Tao chỉ vô xem đề toán thôi mà! Bộ biết làm toán là giỏi lắm sao!”
“Mày không phải là nhìn bài giải đi?” Lăng Mặc đi tới vươn tay chặn Lý Viễn Hàng lại.
“Muốn gì?”
“Phiền mày trả cuốn bài tập toán lại cho tao, tao chưa nói cho mày xem.” Lăng Mặc đáp.
Lý Viễn Hàng trợn mắt “Mày không cho tao xem là không tao thể xem được à? Mày cũng không thử nhìn trong cái nhà này là ai đang nuôi mày, là ai cho mày cơm ăn áo mặc!”
Cậu ta còn dùng sức đâm mạnh tay vào ngực Lăng Mặc.
Bất thình lình, Lăng Mặc bấu chặt cánh tay của cậu ta, rồi bẻ ngược ra sau lưng, Lý Viễn Hàng rú thảm thiết như lợn bị thọc huyết.
“Mẹ— Mẹ— Mau tới cứu con! Lăng Mặc muốn giết người!”
Lăng Mặc cúi đầu nói khẽ bên tai Lý Viễn Hàng “Mày nhất định phải chép bài tập của tao à? Ngày mai sẽ đặc sắc lắm đây.”
Giọng nói của y hơn nhướn cao, đó là sự giễu cợt lạnh lẽo,
Trần Lỵ phóng như bay từ trên giường xuống, vọt vào phòng nhỏ của Lăng Mặc, nhìn thấy con trai bà ta bị Lăng Mặc chỉa đầu gối đè cả người nằm rạp lên mặt đất, nước mắt nước mũi sắp tuôn rơi, bà ta chợt tát một cái lên mặt Lăng Mặc.
Lý Viễn Hàng thuận thế đứng dậy đấm một cú vào hốc mắt Lăng Mặc.
“Lăng Mặc, con làm gì đó!” Trần Lỵ réo lên.
Bà ta nhịn đã lâu lắm rồi, mỗi ngày đều phải nhìn cái bản mặt giống như đúc chị mình của Lăng Mặc lắc lư trước mắt, trong lòng thầm nguyền rủa trăm lần, hy vọng một ngày nào đó nó biến khuất mắt mình, thậm chí hôm nay trời mưa, bà ta luôn hy vọng Lăng Mặc gặp chuyện không may gì đó, tốt nhất là đi luôn khỏi trở lại.
Bà ta có thể chịu đựng, nhưng mà nó lại dám động tay động chân với con trai bà ta.
Lăng Mặc che mắt đứng dậy, hất cằm nói “Nó trộm bài tập của con, muốn copy bài.”
Trần Lỵ nhất thời nghẹn họng.
“Con không có! Chẳng qua con thấy nó giặt quần áo nên không dám làm phiền, vì thế mới tự mình đi vào nhìn chút! Không có đề toàn thì sao mà làm bài được! Ai ngờ nó cứ khăng khăng là con muốn copy bài của nó! Chẳng lẽ lúc giáo viên viết đề toàn lên bảng, cả lớp đều copy của giáo viên à!” Lý Viễn Hàng rống giọng ồn ào.
Trần Lỵ hít sâu một hơi, lấy tay Lăng Mặc ra thì thấy hốc mắt của y bị ứ máu.
Bà ta lộ ra vẻ mặt đau lòng, vội đi lấy khăn lông áp lên hốc mắt của y.
“Tiểu Mặc à, không phải là dì thiên vị, cũng tại con làm lớn chuyện lên. Viễn Hàng là em trai con, cho dù nó sai chỗ nào thì con cũng đâu cần đánh nó? Hơn nữa chỉ là đi nhìn cách giải bài của con thôi mà, tại sao con lại nói em nó copy bài của con chứ? Làm thế là tổn thương tình cảm anh em lắm đấy, còn tổn thương lòng tự ái của Viễn Hàng nữa. Sau này đừng làm như vậy nữa!”
Lăng Mặc lạnh nhạt nhìn Trần Lỵ, trên môi nở nụ cười nhạt khiến bà ta khó hiểu và không thích “Nếu Lý Viễn Hàng thích quơ nắm đấm như vậy, thì ngay mai nó sẽ nhận lại nắm đấm còn mạnh hơn thế nhiều.”
Trần Lỵ theo bản năng nuốt nước miếng, cười khan “Đứa nhóc này, con nói gì vậy… Giờ không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi!”
Nói xong, Trần Lỵ liền kéo Lý Viễn Hàng đi ra.
Đến khi Lăng Mặc đóng cửa lại, Lý Viễn Hàng không phục nhặng xị lên “Mẹ— Sao mẹ lại tùy tiện tha cho nó vậy? Nó đánh con kìa!”
Trần Lỵ vỗ vào gáy con mình “Không chỉ nó đánh con, mẹ cũng muốn đánh con nữa đấy! Sao con lại ngu ngốc vậy hả! Có đánh thì đánh lên người nó, chứ sao lại đánh lên mặt? Bộ con không sợ người khác nói con ăn hiếp nó à?”
“Chẳng phải mẹ cũng tát nó đấy sao?”
“Con còn nói nữa, chỉ tại con làm ầm ĩ lên! Con copy bài tập nó còn không ngại mất mặt, đã thế còn hét toáng lên, muốn cho cả cái xóm này biết sao!”
Lý Viễn Hàng hừ một tiếng, trong tay cậu ta còn cầm cuốn bài tập Lăng Mặc.
Cậu ta copy bài của Lăng Mặc xong, tiện tay xé nát cuốn bài tập của y, rồi còn cố ý vứt trong thùng rác ở phòng khách, cốt là để cho Lăng Mặc nhìn thấy vào sáng mai.
“Mày hẳn là biết làm thế sẽ phải chịu hậu quả gì.”
Lăng Mặc nằm ở trên giường nghe tiếng bước chân của Lý Viễn Hàng đi xa, không quan tâm cong khóe môi, ánh mắt nhìn lên trần nhà mang theo sự gian xảo.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lăng Mặc đi ra thì đã nhìn thấy Trần Lỵ vội vội vàng vàng lấy bánh bao vừa mới hấp ra rồi nhét vào trong hộp cơm của Lý Viễn Hàng.
“Tiểu Mặc ơi! Dì xin lỗi nha! Hôm nay dì ngủ quên nên không kịp làm bữa sáng! Con lấy đỡ miếng bánh quy trong tủ bếp ra ăn đi nha!”
Nói xong liền kéo Lý Viễn Hàng hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi cửa.
Lăng Mặc nhếch môi cười khẽ.
Miếng bánh quy kia để trong tủ bếp đã bị khóa, Trần Lỵ diễn trò này là để trừng phạt y đêm qua đánh con trai cưng của bà ta.
Lăng Mặc đeo cặp lên, thong thả đi ra khỏi nhà.
Mặc dù bầu trời hôm nay có chút u ám, nhưng khóe môi của Lăng Mặc lại nhếch cao hơn bao giờ hết.
Sáng sớm tới trường, Khúc Quân thở dài, Lương Như lại nhét hai cái bánh bao nhân măng non và thịt bò vào hộp cơm trưa của cậu, mặc dù với sức ăn như trâu của thân thể hiện tại này hoàn toàn có thể ăn nổi, nhưng cậu không muốn mập lên nữa đâu.
Quan trọng hơn là, bài tập đại số của cậu chỉ mới làm được một nửa, nửa còn lại liên quan đến hàm số nghịch đảo… Thật là khó, cậu không biết làm.
Ngồi trước mặt Khúc Quân cách hai cái bàn là Lý Viễn Hàng hôm nay đi học sớm.
Cậu ta vừa ăn bánh bao mẹ làm vừa rung đùi nom đắc ý lắm.
“Ê, Lý Viễn Hàng, mày làm xong bài tập đại số ngày hôm qua rồi à?” Một đứa con trai cùng lớp từ phia sau chạy đến vỗ bả vai của Lý Viễn Hàng.
“Làm xong rồi.” Trên mặt Lý Viễn Hàng tỏ vẻ đắc ý, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Lừa người hả? Hai đề toán hàm số cuối cùng chắc chắn sẽ có nhiều đứa không biết làm, mày làm được chắc?”
“Tao cũng đâu có biết làm, mà mày quên ai đang ở nhà của tao à?”
“Mày nói xạo hơi bị lố đấy! Ai mà không biết thằng Lăng Mặc đó mềm cứng đéo ăn, đừng hòng mơ tưởng được nó cho chép bài! Cho dù nó ở nhà mày cũng vậy!”
Khúc Quân nghe tới khúc này liền tươi rói như hoa.
“Thằng béo chết tiệt kia, mày cười cái gì đấy?” Lý Viễn Hàng xoa miếng giấy lót bánh bao, ném về phía Khúc Quân.
Khúc Quân muốn né tránh nhưng thân thể không theo kịp suy nghĩ của não, vẫn là bị ném trúng.
“Bởi vì tụi bây nói Lăng Mặc ở nhà Lý Viễn Hàng a, đúng là mắc cười thiệt!” Khúc Quân tiếp tục híp mắt cười.
“Có gì mắc cười mậy!” Lý Viễn Hàng hỏi lại.
“Bởi vì căn nhà mà Lý Viễn Hàng ở chẳng phải là nhà của cha mẹ Lăng Mặc để lại cho cậu ấy sao? Cho nên hẳn phải nói là cả nhà mày ở nhà của Lăng Mặc, chứ không phải Lăng Mặc ở nhà của mày!” Khúc Quân tiếp tục híp mắt cười.
Khuôn mặt bây giờ của Khúc Quân tròn vo núc ních đầy thịt, cười lên trông rất giống một cái bánh bao bị vò nhăn nhúm.
Lý Viễn Hàng vỗ bàn đứng dậy, định đập Khúc Quân một trận, cậu thì lại nghĩ ai sợ ai chứ, cả người da dày thịt béo như anh đây cóc sợ bị đánh đâu.
Mấy học sinh phía sau kéo Lý Viễn Hàng lại.
“Đừng để ý tới thằng béo chết bầm đó! Trong đầu nó toàn là bã đậu! Thích pha chuyện cười nhàm chán, mày đi so đo với nó chả khác gì tự mình hạ thấp mình!”
Lúc này, Lăng Mặc thong thả đi vào, hốc mắt trái của y còn vết bầm ứ máu nhàn nhạt.
Lý Viễn Hàng vừa mới bị Khúc Quân làm mất mặt, cố ý nói với giọng điệu không lớn không nhỏ cho mấy đứa phía sau “Cái thằng Lăng Mặc mặt đơ đó bảo vệ bài tập như bảo vệ trân bảo ngàn năm hiếm có! Ông đây chỉ cần tung một cú đấm là nó liền ngoan ngoãn giao bài tập ra đấy!”
“Mày lợi hại quá đi! Lăng Mặc mà liếc tụi tao một cái là cứ như bị quăng vào hầm băng í!”
“Tụi bây sợ nó cái gì! Nó ở nhà của tao, ăn của nhà tao, nếu nó dám đắc tội tao thì đừng hòng mong sống yên ổn! Sáng nay nó còn không có bữa sáng mà ăn nữa đấy!”
“Viễn Hàng, cho bọn này mượn bài tập chép với! Nếu không tụi tao sẽ bị giáo viên cạo đầu!”
“Sau giờ học tao đãi mày ăn bánh cay!”
Món bánh cay đặc sản của vùng Giang Nam.
“Tao đãi mày ăn mì căn!”
Mì căn là thành phần đạm của bột lúa mì, thường dùng làm thực phẩm chay.
“Lấy đi.” Lý Viễn Hàng ném cuốn bài tập đại số cho đám bạn “Chép lẹ lẹ nha, nhớ canh chừng giáo viên vào lớp!”
“Biết, biết!”
Lý Viễn Hàng giống như là trung tâm hào quang của cả lớp, còn không quên liếc Khúc Quân một cái, ý nói mày có muốn chép tao cũng đếch cho mày chép.
Khúc Quân lén nhìn Lăng Mặc, mặc dù trên mặt y đang bị thương những trông vẻ mặt vẫn đạm mạc như cũ, tựa như Lý Viễn Hàng nói những điều với Lăng Mặc mới nãy đều như gió thoảng qua tai.
“Này, Mạc Tiểu Bắc, tao chép xong rồi nè, có muốn mượn của tao chép không?”
Trần Kiều giơ cuốn bài tập của mình nhìn Khúc Quân nói.
Nhóc con, mi đang trông chờ anh đây cầu xin mi à?
Anh đây dù có cầu mi thì mi cũng không cho đâu, mi tưởng anh đây ngu lắm chắc!
Hơn nữa Lăng Mặc còn ngồi ở đây, nếu anh đây chép bài của mi thì Lăng Mặc sẽ xem thường anh đây cả đời, chứ đừng nói đến lấy được tín nhiệm của y.
“Không cần. Chép cũng như không chép. Nếu tao chép thì giáo viên sẽ nghi ngờ. Đã không biết làm mà còn bị kêu lên bảng giải bài!”
Khúc Quân rất nghiêm túc lắc đầu.
“Mày cứ giả vờ đi!”
“Được rồi được rồi! Bắt đầu tiết học!”
Cả lớp liền rối rít lấy sách giáo khoa ra, Khúc Quân thở dài một cái, không biết hôm nay cậu sẽ kiên trì tới lúc nào cho đến khi du hồn lên ngồi phi cơ đây?
Tiết học đầu tiên kết thúc, các bạn nữ chạy ra hành lang chơi nhảy dây, Lý Viễn Hàng thích kề cận Sở Ngưng liền đi theo cô nàng, đám bạn đi theo cậu ta cũng đến hành lang chăng dây thun cho các bạn nữ nhảy.
Trong phòng học còn lưa thưa vài học sinh.
Lăng Mặc ngồi ở chỗ của mình, lấy sách giáo khoa đại số ra, vừa chống cằm vừa nhìn.
Vẻ mặt của y mang theo nét đạm bạc ung dung.
Khúc Quân nhớ đến hồi sáng Lý Viễn Hàng có nói Lăng Mặc không ăn sáng, vì vậy cậu liền lấy hộp cơm từ trong cặp của mình ra, rồi đi tới trước mặt Lăng Mặc, đặt nó lên bàn y.
“Gì đây?” Lăng Mặc đẩy hộp cơm ra, suýt chút nữa là rơi xuống, nhưng Khúc Quân kịp nhanh tay giữ lại.
“Chẳng phải là cậu chưa ăn sáng sao? Trong đây có hai cái bánh bao hấp nhân thịt bò và măng non đấy, cậu ăn thử một miếng đi?”
Khúc Quân biết người như Lăng Mặc có niềm kiêu hãnh của riêng mình, không chấp nhận việc nhận bố thí từ người khác.
“Tôi không đói bụng.” Lăng Mặc lại đẩy hộp cơm ra.
Khúc Quân thầm thở dài trong lòng.
Cho nên mới nói cậu rất không thích thời kỳ nổi loạn của đám thanh thiếu niên, lòng tự ái thì có thể làm được gì chứ?
Có thể cho cơm ăn?
Có thể cho bạn em họ và người dì hiền lành tốt bụng?
Có thể cho mọi người biết họ chiếm nhà của bạn, con trai họ còn ăn hiếp bắt nạt bạn nữa?
Những thứ này đều vô dụng a, mau tỉnh táo phản kháng lại đi!
===Hết chương 5===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 5.
Khúc Quân: Tôi phát hiện anh biệt nữu lắm nha (~ ¯ ▽ ¯) ~!
Lăng Mặc: Muốn chết (╰_╯) #.
Khúc Quân: Rõ ràng là anh muốn ăn bánh bao của tôi, còn giả bộ không muốn~ Rõ ràng muốn tôi giúp mà còn bày ra dáng vẻ cách xa người vạn dặm~ Rõ ràng muốn có bạn tâm sự, thế mà bày đẹc giả vờ phun khí lạnh ai đến là gần ta diệt kẻ đó~ (╭☞ ‘ิ ∀’ ิ) ╭☞
Lăng Mặc: Tôi muốn ăn không phải là bánh bao, mà là đậu hũ của cậu. Tôi không muốn cậu giúp tôi là vì cậu là đồng đội heo. Cô đơn là cậu chứ không phải tôi, cho nên tôi đang lên kế hoạch sống chung cho hai đứa mình (◦^ ー ^◦).