Tại Mỹ Nhân Hoài

Quyển 1 - Chương 38




Thấy Mộ Tĩnh Vân giờ phút này bởi vì đủ loại ưu tư đột ùa tới, mà mặt mũi lộ ra một phần vặn vẹo, trong lòng Hách Liên Dực Mẫn có chút không nỡ muốn giơ tay lên vuốt thẳng nếp nhăn ở trán y lại. Thế nhưng tay vừa mới đưa lên trước mặt Mộ Tĩnh Vân, thân thể lại đột nhiên không tự chủ được mềm nhũn xuống về phía sau – dị tộc nhân nọ một kích đắc thủ, biết mình thế nào cũng không sống nổi, cho nên dù không giết được Mộ Tĩnh Vân, cũng phải nghĩ mọi biện pháp để kéo theo Hách Liên Dực Mẫn xuống – tay dính đầy máu tươi, rút mạnh ra từ ngực của Hách Liên Dực Mẫn, làm cho hắn phun ra máu, còn có lỗ hổng kinh người, cùng với nụ cười đắc ý nham hiểm của quái nhân kia…

Mộ Tĩnh Vân nhìn thấy hết thảy, nhìn thấy Hách Liên Dực Mẫn luôn đối với mình cường thế lại cơ hồ vô pháp phản kháng mà ngã xuống trước mặt, nhìn thấy máu đầy rẫy văng khắp nơi, nhìn thấy “khuôn mặt cười” của quái nhân kia đắc ý mà giễu cợt, đột nhiên cảm thấy trong đầu mình giống như là mất khống chế vậy, trống rỗng, thậm chí ngay cả cổ nổi giận ác tâm ban nãy cũng bị thổi tan không thấy bóng dáng, chỉ có những cảnh ở chung với nhau cùng Hách Liên Dực Mẫn trước kia lại theo đó không khống chế được mà chuyển động trước mắt như cuốn tranh vẽ — nụ cười một cách tự nhiên kia của Hách Liên Dực Mẫn, cái cố phán thần phi* kia của Hách Liên Dực Mẫn, cái băng lãnh như nước kia của Hách Liên Dực Mẫn, cái vận trù duy ác** kia của Hách Liên Dực Mẫn…

(*Cố phán thần phi (顾盼神飞): nhìn xung quanh với ánh mắt lấp lánh, thần thái hào hứng)

(**Vận trù duy ác (运筹帷幄): bày mưu lập kế)

——Nhưng mà bất kể cái nào, tựa hồ không cách nào giống với màu sắc như đã mất đến trắng bệch vô lực của Hách Liên Dực Mẫn chồng chéo lên nhau – Mộ Tĩnh Vân đột nhiên hoảng hốt cảm giác được rõ ràng, mình, sắp, sẽ phải, mất đi hắn…

——Bị ý nghĩ ở trong đầu làm cho hoảng sợ, giật mình một cái hoàn hồn lại, chỉ trong chớp nhoáng này, Mộ Tĩnh Vân lại cảm giác như đã qua nghìn vạn năm, hoàn hồn lại thấy được Hách Liên Dực Mẫn sắp ngã xuống đất, vội vàng luống cuống chân tay tiến lên ôm hắn đã không còn ý thức——

Mộ Tĩnh Vân hiểu bây giờ không phải là lúc nên suy nghĩ lung tung, cho nên định thần lại, tổng thể quét qua thương thế của Hách Liên Dực Mẫn một lần, giơ tay lên điểm huyệt mấy đại huyệt xung quanh vết thương của hắn để cầm máu, bắt mạch, để nằm ngang, động tác rất nhanh chóng mà lại trầm ổn, không dây dưa chút nào, chỉ trong nháy mắt, đã xử lý tốt thương thế của Hách Liên Dực Mẫn.

Ngay sau đó bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên) nhặt roi ngựa do Hách Liên Dực Mẫn làm rơi xuống vì bị thụ thương, mắt nhíu một cái, sát khí hiện rõ – một tay cầm roi, theo chiều gió mà run lên, chiêu thức tàn nhẫn mạnh mẽ như trước đây, thân pháp phiêu dật nhẹ nhàng linh hoạt – chỉ tiếc Hách Liên Dực Mẫn không nhìn thấy, bằng không hắn nhất định sẽ cảm thán Mộ Tĩnh Vân lại có chiêu thức tiên pháp (cách dùng roi) tuyệt như thế.

Ngược lại, quái nhân kia tự mình biết, tự mình hiểu được mệnh số đã tận, dù sao cũng kéo Hách Liên Dực Mẫn chịu tội thay, cho nên cũng không phản kháng, mặc cho Mộ Tĩnh Vân quất roi, chỉ cầu chết nhanh!

Trong lòng Mộ Tĩnh Vân biết quái nhân kia tính toán điều gì, nếu là lúc bình thường, y nhất định sẽ không quên đi chuyện này, nhưng bây giờ còn có Hách Liên Dực Mẫn đang ở bên kia chờ y cứu, cho nên tuy là không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào, tức giận cắn chặt hàm răng, sau khi quất mấy roi để tiết mối hận trong lòng, cuối cùng đề khí vung roi, một roi chém quái nhân kia thành đôi, không cần thiết dây dưa tiếp nữa.

… …

Nhìn cảnh tượng trước mặt đã gió êm sóng lặng, Mộ Tĩnh Vân nhắm mắt lại thở dài, ở sâu tận đáy lòng tựa hồ dâng lên vài nỗi tình tự gọi là buồn bã, y không biết có phải hay không, bởi vì cảm giác như vậy y chưa từng trải qua, cũng không thể nào nhận biết được, chỉ là biết trong lòng mình bây giờ có chút không dễ chịu…

—— Nếu như động tác của y có thể nhanh một chút nữa, bây giờ Hách Liên Dực Mẫn kia cũng sẽ không giống như người đã chết nằm ở đó như vậy…

… Nếu như…

Kỳ thật, y có thể quay trở lại làm y, Mộ Tĩnh Vân, trước kia, cái gì cũng đều không để tâm mà xoay người rời đi…

… Kỳ thật…

“…” Lại thở dài một tiếng, Mộ Tĩnh Vân lý luận không ra được đầu mối, lắc đầu, xoay người đi trở về bên cạnh Hách Liên Dực Mẫn, khom lưng cúi người xuống, ôm ngang Hách Liên Dực Mẫn trên đất, tuy là so với mình nặng hơn nhiều, nhưng dù sao nội lực đã khôi phục lại, cũng không đến nỗi quá sức.

“Khâu Linh Yến,” đi mấy bước, đi tới bên cạnh Khâu Linh Yến, đặt nhẹ nhàng Hách Liên Dực Mẫn xuống, Mộ Tĩnh Vân mở miệng gọi Khâu Linh Yến vì vừa rồi thấy toàn bộ quá trình một màn máu tanh mà hơi lộ ra chút đờ đẫn. Mặc dù tình trạng của Khâu Linh Yến không được tốt, nhưng Mộ Tĩnh Vân biết nàng nghe được, “Ngươi cũng vừa mới thấy đấy, nói thật ta không cho là ngươi còn có tư cách ở lại bên cạnh Hách Liên Dực Mẫn nữa, ngươi tự cảm thấy thế nào?” Ngồi xổm một bên giúp Hách Liên Dực Mẫn băng bó thương tích, vừa nói, trong giọng nói lộ ra một chút *mạn bất kinh tâm*(thờ ơ), thế nhưng giữa phong khinh vân đạm*, lại mang theo châm biếm rõ rệt…

(*Phong kinh vân đạm (风轻云淡): lãnh đạm như mây, nhẹ nhàng như gió)

“…” Khâu Linh Yến cắn môi không nói lời nào, cũng không dám nhìn Mộ Tĩnh Vân, mi mắt rũ xuống, con ngươi cúi thật thấp nhìn trên mặt đất – nếu như trước ngày hôm nay, Mộ Tĩnh Vân dám nói với nàng như vậy, nàng nhất định sẽ không nói hai lời rút đao đối mặt, nhưng ban nãy thấy một roi của Mộ Tĩnh Vân kình lực mạnh mẽ bổ quái nhân đang sống kia ra, nàng bây giờ, mắt cũng không dám nhìn Mộ Tĩnh Vân một cái…

“Hắn đã có hài tử rồi, ngươi cũng không phải không biết, hơn nữa hắn đối với ngươi cũng không có cảm giác, cần gì phải tự chà đạp chính mình.” Băng bó kỹ vết thương xong đứng dậy, thấy Khâu Linh Yến không trả lời, Mộ Tĩnh Vân cũng lờ đi, nếu nàng không phải là ngoại tôn của Lý Hòe, y không nghĩ sẽ phí nhiều lời như vậy đâu.

“… Ngươi, và huynh ấy?” Giữa hai người im ắng một lúc, Khâu Linh Yến chậm rãi nghiêng đầu quá, là rất sợ Mộ Tĩnh Vân, nhưng cũng không nhịn được nghĩ phải biết cho rõ sự thật về vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu mình, biết rõ lúc này nếu bọn họ mỗi người đi một ngả, hầu như nhất định vô duyên sau này gặp lại, bây giờ nếu không hỏi cho rõ ràng, sau này sẽ không có cơ hội nữa, cho nên thu thập được ít dũng khí nhẹ nhàng hỏi ra ba chữ kia…

—— Những sự tình và động tác nhỏ mờ ám giữa Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân, nàng vẫn luôn nhìn thấy trong mắt, ghi tạc trong đầu, hận ở trong lòng, có lẽ nàng đã sớm biết quan hệ của hai người không tầm thường, nhưng nàng chỉ là không muốn đối mặt mà thôi…

“…” Bị Khâu Linh Yến bất ngờ hỏi một câu đến ngẩn người, trong nhất thời Mộ Tĩnh Vân cũng tìm không ra câu trả lời, bởi vì chính y cũng không biết, nội dung của câu trả lời kia là cái gì – “Ngươi đều thấy rồi, không phải sao?” Dừng một chút, trả lời có chút ba phải, thay vì nói là lừa dối Khâu Linh Yến, còn không bằng nói là đang lừa dối chính bản thân y thì đúng hơn nhiều…

“Ai…” Khấu Linh Yến thở dài yếu ớt, đột nhiên cảm thấy khối đá lớn vẫn luôn chặn ở ngực rốt cuộc cũng để xuống được, vậy mà nhẹ nhõm hơn nhiều, tuy rằng khóe mắt có chút nước mánh lấp lánh, tuy rằng ánh mắt khi nhìn về phía Hách Liên Dực Mẫn còn có chút không thôi ngưỡng mộ, tuy rằng vào giờ khắc này đã biết tình lang ái mộ nhiều năm cuối cùng không thuộc về mình, nhưng, có lẽ là bởi vì đối phương là Mộ Tĩnh Vân, cho nên nàng lại cảm thấy, thua, nhưng cũng không phải là quá khó chịu——

Luận về danh tiếng luận về võ công, nàng thua không còn manh giáp, tâm phục khẩu phục; luận về bản lĩnh luận về thế lực, nàng cũng còn tự biết mình, trong lòng biết không địch lại; luận về tướng mạo luận về dáng vẻ, nàng hơn cả hai thì thế nào chứ? Người nọ không thích; — kỳ thật tìm nhiều lý do như vậy, Khâu Linh Yến đã tự mình biết vì sao, nàng có thể bỏ xuống được, chỉ là bởi vì, bại bởi nam nhân, dù sao vẫn dễ chịu hơn bại bởi nữ nhân!

“Phía trước cách Sơn Đông không quá nửa ngày lộ trình, trước đây tự ngươi đi cũng không thành vấn đề, đáp ứng đưa ngươi đi chính là Hách Liên Dực Mẫn, không phải ta, cho nên ngươi đừng nghĩ ta sẽ giúp hắn hoàn thành lời hứa đó.” Thấy Khâu Linh Yến dường như đã nghĩ thông suốt, đã hết hy vọng, Mộ Tĩnh Vân cũng không nói thêm gì về đề tài kia nữa, mà giọng điệu thay đổi, tiến lên giúp nàng giải huyệt rồi nói.

“… Các ngươi, không đi Sơn Đông sao?” Trải qua cuộc trò chuyện vừa rồi, ngược lại Khâu Linh Yến quen thuộc với Tĩnh Mộ Vân hơn nhiều, cũng không giống như vừa rồi sợ hãi y như thế nữa, đứng dậy phủi sạch sẽ y phục trên người, quay đầu hỏi.

“Ân, trước tiên không đi được, vết thương trên người hắn cần dưỡng một thời gian, đất Sơn Đông nhiều đại nhân vật, sợ lại làm cho nhiều chuyện rắc rối xuất hiện.” Kỳ thật trong lúc trả lời, Mộ Tĩnh Vân có nghĩ tới việc để Khâu Linh Yến đem Hách Liên Dực Mẫn đi chữa trị, như thế sẽ không để cho thương thế nghiêm trọng lấy tính mạng oan uổng của Hách Liên Dực Mẫn, chính y cũng có thể thừa cơ hội này bỏ đi, về sau chỉ cần không chạm mặt hắn, khi đúng thời cơ trở về lại Ứng Thiên giáo là được rồi, tin rằng Hách Liên Dực Mẫn không tìm được người thì hắn cũng là không có biện pháp – thế nhưng nghĩ thì nghĩ thế, nhưng chẳng biết tại sao không nói ra, thậm chí ngay cả đường lui cũng đều lập kế hoạch tốt rồi, nhưng mà buột miệng nói ra lại là một lời nói hoàn toàn ngược lại, nhìn khuôn mặt của Hách Liên Dực Mẫn, trong lòng *bách chuyển thiên hồi* (trăm lần nghĩ đi nghĩ lại), cuối cùng vẫn cắn răng quyết định lưu lại…

—— Hách Liên Dực Mân à Hách Liên Dực Mẫn, chẳng nhẽ đời này thật sự là thiếu nợ của ngươi sao…

“Ồ!” Khâu Linh Yến sáng tỏ gật đầu một cái, mặc dù người biết Mộ Tĩnh Vân cũng không nhiều, nhưng người nhận ra Hách Liên Dực Mẫn cũng không phải ít, cẩn thận một chút cũng nên. “Vậy… bên kia, nên xử lý như thế nào?” Đưa tay chỉ thi thể máu thị lẫn lộn thảm không thể nhìn, Khâu Linh Yến rùng mình một cái, hy vọng Mộ Tĩnh Vân ngàn vạn lần đừng nói là để nàng đi thu dọn tàn cuộc…

“…” Mộ Tĩnh Vân quay đầu nhìn lại, lập tức cũng có chút khó chịu nhíu nhíu mày, bản thân y không muốn để ý, nhưng lại nghĩ tới trên người quái nhân kia cũng mang máu độc, mặc dù không biết là có giống của y vừa đụng sẽ chết ngay hay không, nhưng một vũng máu thịt để ngang ở giữa đường, nếu “may mắn hơn” là đụng phải các vị đại hiệp đi ngang qua rồi truy xét, cũng thật không thú vị gì, còn không bằng thừa dịp bây giờ không ai biết, dứt khoát hủy thi diệt tích*!

(*Hủy thi diệt tích (毁尸灭迹): hủy thi thể không để lại dấu vết)

Mộ Tĩnh Vân suy nghĩ một chút, đi mấy bước, vung ra một chưởng, bùn đất bên trên đường tức khắc “ầm” một tiếng, bị nội lực làm nổ một cái hố to, ngay sau đó lại đi tới, đạp hai chân vào hai nơi trên thi thể đá vào trong hố to, sau cùng vung tay áo một cái, một trận kình phong bay qua, đất cát lần thứ hai lại đem hố to che đậy chôn lại, cũng sẽ không nhìn ra dấu vết gì được.

Thậm chí bởi vì cát bụi xung quanh bị gió lớn thổi mà bay tới làm cho vết máu trên đất cũng bị che đi. Trên đường, đoàn người ngựa lui tới nhiều, chỉ cần qua mấy ngày, cát bụi trên đất bị đạp đến rắn lại, cũng sẽ không có người biết trên con đường này đã từng chôn thi thể của một dị tộc nhân…