Chương 40: Tranh đoạt vị trí
Đây mới chính là động thiên phúc địa bọn họ mong muốn, quá nhiều tài nguyên, sợ rằng tu luyện cả đời không hết.
Ngoại trừ điểm này, Âu Dương Tử Kinh đám người chú ý, chính tại tòa thần điện đang từng phút từng giây thả ra mênh mông lưu quang bàng bạc, tòa thần điện này cực kì lớn, so sánh với, ước chừng đều muốn gấp mấy chục lần tông môn nhà họ, không rõ làm bằng chất liệu gì, đại khái chính là nhìn không thấy điểm kết.
"Còn chưa có ai đến, vậy chúng ta phải chờ rồi."
Âu Dương Tử Kinh nhếch miệng cười nhạt, hắn liếc mắt nhìn mười bệ đá nhô lên, ngay gần kề đại môn.
Trước đó đã nói, truyền thừa nơi đây có hạn, chính là ám chỉ giới hạn chỉ có mười vị trí này, bớt đi được bao nhiêu cơ hồ giảm đi bấy nhiêu áp lực cạnh tranh.
"Đứng yên ra đấy làm gì, các ngươi còn không mau thu lấy hết thảy bảo vật xung quanh, một lũ vô dụng."
Âu Dương Tử Kinh quát nhẹ, không cần đợi hắn dứt câu, hai tên kia vẻ mặt cầu còn không được, tham lam mà điên cuồng vơ vét, sợ rằng với bút tài phú kiếm được này, khi trở về tông môn bọn hắn đều muốn chuyển mình.
Khoảng cách ba người vào đại điện đã hai ngày, y nguyên chưa có người thứ tư xuất hiện, Âu Dương Tử Kinh nhàm chán vòng quanh thần điện, liên tục quan sát kết cấu, hắn rất hứng thú đối với vật của vị thánh nhân vương hư hư thực thực, mong từ trong đó tìm ra huyền cơ.
"Xem ra chỉ có duy nhất mười vị trí kia là lối vào, mọi chỗ khác đều chẳng thấy đặc biệt."
Âu Dương Tử Kinh thất vọng, hắn quay về chỗ ngồi, tĩnh tâm đả tọa, kiên nhẫn chờ đợi.
Lại tiếp ba ngày, rốt cuộc xuất hiện nhóm người, ngoài ý muốn đều thuộc Huyền Thiên đại lục, người quen với nhau, bọn họ giao lưu vài câu có lệ, còn lại ai riêng phần mình hành động, bởi vì nhân số vẫn chưa đủ mười, cho nên tất yếu vẫn là chờ đợi.
Thời gian thấm thoắt.
Trọn vẹn một tuần, lúc này nhân số cơ hồ đầy đủ, Âu Dương Tử Kinh đám người có chút đáng tiếc, bởi vì bọn hắn ý đồ nhân lúc người đến chạm ngưỡng mười giới hạn, muốn nhân cơ hội tiến trước một bước, đi vào bên trong đoạt truyền thừa.
Đáng tiếc là.
Thần điện tồn tại cấm chế, mười người bắt buộc đứng yên trên bục trọn vẹn một ngày, không gì thay đổi lúc đó mới vào bên trong.
Đương nhiên chờ đợi một ngày, lục tục người thứ mười một mười hai, cơ hồ khiến cho kế hoạch bọn họ phá sản, bất đắc dĩ đành phải cạnh tranh sòng phẳng.
"Không nghĩ tới nơi này đã có nhiều người như vậy, thánh nhân vương thần điện lại là cái dạng này sao."
Lục Kiếm Sinh từ xa đi tới, hắn không có sử dụng truyền tống trận, mà vượt qua vô số đợt thú triều, trên thân lúc này phảng phất một cỗ huyết tinh nồng đậm, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý.
Thiên tượng cảnh đỉnh phong nguyên lực hùng hậu, khí thế dư ba tản mát đủ khiến ai nấy chấn động.
Liền bài danh mấy vị trí đầu nhân vật không tự chủ nhíu mày, tự hỏi trong đầu, đối phương rốt cuộc là ai, bực này mạnh mẽ bọn hắn lại chưa từng nghe qua.
Đến nỗi đi bên cạnh chính là Lăng Thanh Trúc, đối với một số người Huyền Thiên đại lục, không lấy làm lạ.
"Chỉ có mười vị trí, xem ra lại muốn động tay động chân."
Lục Kiếm Sinh nhếch miệng cười, hắn từng bước vượt qua một số người, ngang nhiên chọn lấy một bệ đá, thoải mái ngồi xuống chờ đợi, mà hành động của hắn lập tức khiến người chán ghét.
Trầm trọng nam tử chắn trước mặt, giọng nói trầm thấp, giống như hồng hoang mãnh thú phủ xuống:
"Cút sang một bên, chỗ của ngươi đại gia nhìn trúng."
Ngoài ý muốn của hắn, Lục Kiếm Sinh tựa hồ không nghe thấy, vẻ mặt bình thản, liền như vậy khiến cho trầm trọng nam tử phẫn nộ, quyền đầu đều muốn siết chặt lại:
"Ngươi nếu giả điếc, đừng trách ta không báo trước."
Mắt thấy Lục Kiếm Sinh y nguyên duy trì bĩnh tĩnh, trầm trọng nam tử cũng không nói nhiều, nhất quyền phá vạn pháp, uy lực sáng ngang một kích thiên tượng cảnh đỉnh phong, hoàn toàn bại lộ sát ý đánh tới.
"Ta muốn xem xem, ngươi còn giả điếc tới chừng nào."
Trầm trọng nam tử vô cùng tự tin, một quyền này của hắn đều khiến mấy vị thánh chủ cẩn thận đón đỡ, huống hồ kẻ trước mặt, chưa từng nghe qua danh tiếng, lại giống như tự cao tự đại, không coi ai ra gì, chắc chắn là kẻ hư cường.
Ngoài ý muốn là, Lục Kiếm Sinh thế mà nhẹ nhàng tránh thoát chiêu này, trực tiếp nhảy khỏi bệ đá, hắn tùy ý phá lên cười: "Muốn chỗ, nhường cho ngươi đấy."
Lục Kiếm Sinh hành động để cho đông đảo người ngạc nhiên, bao quát Lăng Thanh Trúc đi cùng hắn từ đầu.
Liền trầm trọng nam tử chiếm được chỗ, cũng lục tục có người không nhịn được, bắt đầu nhanh chóng chọn cho mình vị trí, chớp mắt mấy phút cũng phân ra rõ ràng, Huyền Thiên đại lục năm bài danh đầu cùng Thông Thiên đại lục bốn danh ngạch, còn như vị trí cuối cùng, nguyên bản thuộc về trầm trọng nam tử, bị Lục Kiếm Sinh mạnh mẽ oanh xuống dưới.
"Như vậy vị trí đã đủ."
Âu Dương Tử Kinh liếc nhìn một lượt, hắn cảm thụ quanh thân xuất hiện khác biệt, nội tâm một trận lửa nóng, nếu như lần này đoạt tới cơ duyên thích hợp, trở về chính là thời khắc hắn đột phá thánh chủ cấp, sau đó có thể nghĩ tới tranh đoạt tông chủ chi vị, viết ra một đoạn hành trình.
Đương nhiên hết thảy chỉ là tương lai, trước mắt hắn muốn làm tốt chuẩn bị.
Rắc!!!
Tại mọi người chờ đợi, mười bệ đá đột ngột rung chuyển, vỏn vẹn mấy giây bắn ra mười đạo quang mang xuyên thẳng tới thần điện đại môn, trực tiếp dung nhập bên trong.
Không gian chấn động.
Khung cảnh biến đổi, ngập tràn tử sắc lưu quang trong nháy mắt bao phủ, một cỗ thơm nồng đan dược xộc thẳng vào mũi, mỗi người tâm thần chấn động, hai mắt cố gắng thích ứng, thật lâu sau đó, miễn cưỡng chứng kiến xung quanh.
Bên trong thần điện tráng lệ, trang trí đủ mọi kim tài, giá trị quy ra đều muốn mua được mấy đại tông môn, đáng tiếc một điểm mấy thứ này đã dung nhập vào thần điện, vô pháp lấy ra, nếu không đám người đều hận không thể lập tức tháo xuống toàn bộ.
Mà bọn họ chú ý, thần điện chính giữa sảnh, tồn tại một bảo tọa hoàng kim, trên đó thình lình từ bao giờ ngồi một tôn nam tử, thần sắc uy nghiêm, cả người bốc lên từng cỗ khí thế lăng lệ, bá đạo thánh uy đang tản mát không ngừng.
P/s: Ốm xong làm tôi mất rất nhiều cảm hứng, đánh chương khó khăn hơn lúc trước, mới đăng được 5 chương còn nợ 5 chương.