Chương 37: Thú triều bạo loạn
Đám người trầm mặc, dù có nghe qua vấn đề này, nhưng mà chưa từng áp dụng, quá mức hung hiểm, vạn bất đắc dĩ hoàn toàn không muốn dùng.
"Mau nhìn, khí tức quanh thân hắn đang tăng lên."
Giọng nói chấn kinh.
Mà theo tất cả chăm chú, nam tử nguyên bản bộc lộ thiên tượng cảnh trung kì, theo thời gian bắt đầu tăng tiến, chậm rãi nhích lên từng chút, như là ý định phá vỡ bình cảnh, xông thẳng lên hậu kì.
Oanh minh.
Vạn đạo kiếm mang xé rách bầy thú triều, tiếng gào rống thế lương vang vọng khoảng không, t·hi t·hể chất đống như núi, huyết dịch chảy thành sông, phảng phất đối mặt một tôn ma thần, điên cuồng g·iết chóc làm thú vui.
Rốt cuộc, không tới kiếm thứ một trăm, nam tử đột phá, từ trung kì lên đến hậu kì, lực lượng bành trướng, thể lực trong nháy mắt khôi phục vài phần, quét ra một kiếm, tức thì không một yêu thú dám lại gần, cho dù sở hữu bản năng hoang dã, nhưng mà trước mắt nam tử mang lại cảm giác quá mức nguy hiểm.
Nam tử không ai khác chính là Lục Kiếm Sinh, bởi vì bế quan hấp thụ thiên địa linh khí rất lâu, hắn cảm nhận tu vi bành trướng, lại không cách nào đột phá, cho nên lựa chọn nhảy vào thú triều, mượn g·iết chóc đối mặt sinh tử hòng giải quyết vấn đề.
May mắn là, tu vi theo đó xông thẳng vào thiên tượng hậu kì, căn cơ vô cùng vững vàng, lại thêm một đoạn thời gian, hắn chắc chắn có niềm tin bước vào thánh chủ cấp, đồng thời siêu việt Lăng Thanh Trúc.
Bất chợt, Lục Kiếm Sinh nhíu mày, hắn ngẩng đầu liếc nhìn sang bên trái, tại đó phát hiện hang động nhỏ, vừa vặn chứa đựng mấy người, mà bọn họ đồng dạng quan sát nơi này.
Hừ lạnh một tiếng, Lục Kiếm Sinh không bận tâm, lựa chọn thông qua vách núi nhô ra mép đá, thuận lợi từng bước đi lên trên, chẳng mấy chốc vượt qua đỉnh núi, mất hút hoàn toàn.
Tại hang động trên vách núi.
Đứng đầu đám người, sở hữu thực lực mạnh nhất, tu vi thiên tượng cảnh hậu kì, danh tự Lăng Thiên Hoàn, hắn hơi chút thắc mắc, nếu cho bản thân đối đầu nam tử, liệu có nắm chắc mấy phần thắng lợi, may mắn là dù bị phát hiện, đôi bên chưa phát sinh biến cố gì.
"Bộ dáng xa lạ như vậy, xem ra đối phương thuộc về Thông Thiên đại lục, không rõ bài danh số mấy."
Mắt thấy nam tử rời đi, cả đám thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn xuống dưới.
Tuy rằng đại lượng yêu thú t·hi t·hể chất đống, cảnh tượng huyết tinh cực kì, nhưng mà đối mặt thú triều không thấy điểm kết, chẳng mấy chốc bị đã bị bọn chúng đi qua c·hôn v·ùi dưới chân, cuối cùng khôi phục khung cảnh hỗn loạn.
Mấy trăm năm qua, động thiên mở cửa vô số lần, thế nhưng xuất hiện thú triều quy mô lớn thế này, xác thực vô cùng hiếm lạ, chưa kể không chỉ tại khu vực này có, mà bất kể chỗ nào đều hình thành thú triều, trông giống như là bao vây lấy thần điện, thập phần quỷ dị.
Đương nhiên là, đối với mấy người, lúc này quan trọng nhất vẫn là an ổn chờ đợi, thần điện vẫn luôn ở đây, không chạy đi đâu được.
Một bên khác.
Sa mạc mênh mông, khắp nơi nóng nực, nhiệt độ tăng đến con số không tưởng, bên trên cát vàng mênh mông, nhìn kĩ một chút, thình lình hiện ra đoàn người, bọn họ đang chạy hết tốc lực, thi thoảng có người biểu hiện ngưng trọng nhìn ra sau, chỉ thấy đuổi theo bọn họ là mấy trăm chi yêu thú hình thù kì dị, thân thể khủng bố trầm trọng lướt trên cát.
Mỗi đầu yêu thú này đều có thiên tượng đỉnh cao tu vi, mấy trăm đầu giống nhau như vậy, cùng một chỗ đuổi g·iết đáng sợ bực nào.
"Đại ca muốn chạy tới khi nào, ta sắp không xong rồi."
Thực yếu nhất trong đoàn, người này có cảm giác tuyệt vọng, hô hấp đều muốn dồn dập, dù sao hắn mới chỉ có thiên tượng sơ kì, tiêu tốn nguyên lực chạy đường dài như vậy hiển nhiên gần tới giới hạn.
Mà dẫn đầu đoàn người, nam tử mặc áo bào tím, từ đầu đến cuối im lặng, ánh mắt tản mát đáng sợ lưu quang, đột ngột càng thêm đẩy nhanh tốc độ, giọng nói trầm thấp truyền lại phía sau:
"Phía trước có người, hơn nữa đồng dạng tạo ngộ yêu thú."
Liền đoàn người chạy càng nhanh, bọn họ lập tức chứng kiến rõ ràng khung cảnh, là tương tự mấy người chật vật chống chả thiên tượng đỉnh cao yêu thú, hơn nữa nhận ra có người chạy tới, nhân số nhiều lại mừng muốn rớt nước mắt, chỉ là chú ý tới đằng sau mấy trăm chi yêu thú đuổi g·iết, thần sắc có chút ảm đạm.
Nam tử mặc áo bào tím lên trước, hắn nhanh chóng truyền âm qua.
"Tại hạ Âu Dương Tử Kinh, thuộc Võ Thần tông của Huyền Thiên đại lục, bài danh số ba, hiện tại có ý tưởng thoát thân nhưng cần trợ giúp của mấy vị, không rõ thế nào."
Không cần chờ lâu, Âu Dương Tử Kinh nhận được hồi đáp.
"Chúng ta Thông Thiên đại lục người, hoàn toàn chấp nhận hợp tác."
Đối bên trao đổi qua loa, mắt thấy xung quanh yêu thú sắp tới càng gần, Âu Dương Tử Kinh nhíu mày, lập tức quát nhẹ:
"Hiện tại lập tức đi, có gì trên đường ta sẽ nói chi tiết."
Bọn họ đi ước chừng mấy dặm đường nữa, rốt cuộc Âu Dương Tử Kinh dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào một điểm trên cát, hồi lâu không nói chuyện, mấy người nghi hoặc, định tiến lên hỏi, bất chợt dị biến phát sinh.
Chỉ thấy tại một điểm trên mênh mông cát vàng, đột ngột xuất hiện từng vòng xoáy, không rõ bên nào tác động duy trì, nhưng mà càng về sau càng thêm xoáy sâu, tốc độ vận chuyện tới một mức kinh dị, ẩn ẩn giống như máy xay, không cẩn thận rơi vào hoàn toàn có khả năng m·ất m·ạng.
Thông Thiên đại lục người tò mò:
"Âu Dương huynh đệ, đây là ngươi nói chỗ thoát thân, sao ta thấy giống tử địa hơn."
"Đương nhiên bây giờ không phải."
Âu Dương Tử Kinh lạnh giọng, năm xưa hắn cùng mấy người khám phá chỗ này, tình cờ ngoài ý muốn lấy được mấy vị tiền bối trước để lại ghi chép, mới biết được vòng xoáy bí ẩn, theo đó phá giải tìm ra mạch động.
Đương nhiên lúc đó hoàn cảnh yên tĩnh, không như bây giờ bốn bề nguy hiểm rình rập, hung thú điên cuồng đằng sau đuổi tới, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cho nên hắn mới đề nghị hợp tác.
"Mấy người thực lực thiên tượng cảnh hậu kì trở nên cùng ta chặn lại vòng xoáy quỹ đạo, còn như mấy người khác tận lực ngăn lại yêu thú, kéo dài càng nhiều thời gian càng tốt."
"Mau theo ta chỉ dẫn."
Âu Dương Tử Kinh quát lớn, nguyên lực hùng hậu bùng phát, hắn tung ra một chưởng đánh vào mép vòng xoáy, tạo thành đạo hố nhỏ, chỉ trong phút chốc vòng xoáy khôi phục nguyên trạng, liền mấy người khác thấy thế, đồng dạng làm theo, không dám chút nào chậm trễ.