Chương 31: Thời gian sắp hết
Mọi người đều nghĩ rằng, Đại Viêm đệ nhất thiên tài bộc lộ thành ý như vậy, Thiên Kiếm tông nhân khó lòng không cho hắn một bộ mặt.
Chỉ là.
Chưa từng ai ngờ tới, Lăng Thanh Trúc thản nhiên đáp: "Đa tạ điện hạ ý tốt, nhưng mà Thanh Trúc chỉ đành từ chối, hẹn điện hạ khi khác gặp mặt." Nàng nói xong, liền xoay người rời đi, cước bộ nhanh chóng chẳng mấy chốc biến mất.
"Không sao, Thanh Trúc tiên tử nếu có việc bận, ta cũng không cưỡng cầu."
Tần Hoàng tỏ ra tiếc nuối, ánh mắt vẫn luôn dõi theo thân ảnh xinh đẹp, cuối cùng hắn thở ra một hơi, dẫn theo đông đảo hoàng thất quay về khu vực, hôm nay sự tình ít nhiều nổ ra tranh luận, mà hắn lại không quá mức bận tâm điều này.
Thời gian võ giả nghỉ ngơi ước chừng đã hết, tức khắc mười vị bài danh đứng đầu lần lượt lên đài, bọn họ khôi phục thể lực hao tổn, tâm trạng tự tin đối mặt người tới khiêu chiến.
"Ta Vũ Hóa Long, muốn khiêu chiến lục hoàng tử bài danh số bảy."
"Ta Liễu Thần muốn khiêu chiến Vô Cực tông Trần Thánh, bài danh số sáu."
"Như Mộng, thuộc về Trường Sinh môn muôn khiêu chiến Lục Kiếm Sinh, bài danh số tám."
Vừa ra mặt, trực tiếp ba vị tiếp khiêu chiến thư, thứ tự bài danh đều lần lượt, không khí tức khắc sôi trào lên.
Võ giả hò hét, từng người cước bộ trầm ổn, đặt chân lên lôi đài, hai mắt v·a c·hạm, khí thế lẫn nhau đối chọi.
Nếu như Vũ Hóa Long trực tiếp xuất chiêu, điên cuồng công tới lục hoàng tử, Liễu Thần bộ dáng thong dong, cẩn thận đánh giá Vô Cực tông, Trần Thánh, đặc biệt nhất vị nữ tử Như Mộng, nàng thuộc thế lực mọi người chưa từng nghe tới.
Trường Sinh môn, là thế lực như nào.
Đương nhiên cũng có người nhận ra, chỉ là số ít đếm trên đầu ngón tay.
Như Mộng ánh mắt phức tạp, nàng nhớ lại sư tôn dặn dò, một lần đại hội này, ngoại trừ Thiên Kiếm tông nhân, tuyệt đối không được khiêu chiến ai, nghe trong ngữ điệu, có thể thấy rõ sư tôn của nàng có bao nhiêu oán hận Thiên Kiếm tông, cho nên muốn thông qua nàng trút giận lên người khác.
"Ngươi là Lục Kiếm Sinh, rất mạnh."
Như Mộng thốt ra một câu, tức khắc cả người như hóa sương mờ, vỏn vẹn mấy giây tan biến tại hư không.
Lập tức bên dưới quan vọng, võ giả điên cuồng hét lên.
"Nàng đâu rồi."
"Người biến đi đâu rồi."
"Thiên tượng hậu kì như ta cũng không nhìn ra cái gì, quá mức quỷ dị."
Mà, vẫn luôn im lặng Lục Kiếm Sinh, bất chợt hắn động, năm ngón tay cầm lấy chuôi kiếm, chậm rãi rút ra khỏi vỏ, theo từng phân lưỡi kiếm bại lộ, quang mang bất tận phản chiếu, tại người chăm chú cảm nhận, liền thấy một đạo phá diệt ý cảnh không ngừng nhen nhóm, cảm tưởng không gian như muốn vặn vẹo sụp đổ.
Phá diệt kiếm ý hình thành một vòng kết giới, theo Lục Kiếm Sinh ý niệm vừa động, lập tức mở rộng tăng trưởng, phút chốc võ đài bị phá diệt kiếm ý bành trướng phân nửa, cho đến chỉ còn một khoảng trống nhỏ, lúc này mắt thường cũng có thể thấy được, bề mặt do kiếm khí tạo ra đang ma sát không ngừng, dường như có gì đang tận lực v·a c·hạm.
"Tại đấy sao."
Lục Kiếm Sinh ánh nhìn sắc bén, hắn dương lên một kiếm, vạch phá trong hư không một đạo vòng cung.
Phanh!!!
Trầm đục thanh âm, kiếm khí cách không v·a c·hạm vật thể, vang vang dội dội truyền khắp lôi đài, mà mọi người chợt giật mình, khoảng trống còn lại trên mép đài, thình lình hiện ra một người, chính là nữ tử lúc trước, giờ đây nàng đang ôm chặt bả vai, đạo vét chém sâu tới tận xương, trông mà kh·iếp sợ.
Lúc này có người nhận ra, giọng nói thất thanh.
"Ta nhớ rồi, đây là hư huyễn linh thể, bài danh linh thể xếp hạng ba mươi, có thể làm mờ hiện diện bản thân."
"Vậy mà lại là hư huyễn linh thể, cùng giai rất khó đánh bại, cho dù bại đi chăng nữa cơ hồ địch thủ không có khả năng g·iết được."
"Vậy mà trước tên nhãi Thiên Kiếm tông kia vẫn ăn đủ như vậy."
Ba ngàn linh thể, một trăm đạo thể, mười tôn thần thể, chỉ cần sở hữu bất kì một trong, đều là nhân trung chi long, tương lai chú định làm cường giả trấn giữ một phương.
Lục Kiếm Sinh một kiếm bại hư linh thể, mọi người hoài nghi vị thiếu niên này cũng là một tôn thể chất đặc biệt, có thể liên quan tới kiếm đạo thể chất, ít nhất thứ hạng đều muốn vượt xa linh thể bài danh ba mươi.
Nhưng mà mọi người suy đoán, Lục Kiếm Sinh không mấy bận tâm, mắt thấy nữ tử nhận thương tích, bàn chân điểm một cái, nhát mắt tiến xa mấy chục mét, cơ hồ tiếp cận vị trí nữ tử, kiếm nâng cao vẻn vẹn chém xuống, thế nhưng bao hàm bên trong uy lực mười phần.
Ngay tại kiếm sắp hạ xuống, nữ tử bất đắc dĩ thốt lên: "Ta chịu thua." Đồng thời nàng chủ động nhảy khỏi đài, kiếm theo đó dừng giữa không trung, rất nhanh tiến vào vỏ.
Bởi vì chiến tích hiện tại, lôi đài Lục Kiếm Sinh trấn giữ rất lâu chưa có thách thức, hắn nhàn nhã ngồi xếp bằng chính giữa, tinh tâm chờ đợi thời gian.
Bên này yên tĩnh như vậy, có thể các lôi đài khác kịch liệt mười phần.
Bài danh số hai, bát hoàng tử bị một tên tán tu võ giả thiên tượng cảnh đỉnh phong khiêu chiến, đôi bên giao thủ mấy trăm hiệp, cuối cùng bát hoàng tử vẫn nhỉnh hơn đôi chút, quyền bại đối phương rơi đài.
Còn có vị trí thứ sáu, thuộc về một tên đệ tử Vô Cực tông, hắn tiếp thiếu niên thiên tài Diệp Phàm, đệ tử chân truyền hạng bảy trong Thiên Kiếm tông, đôi bên lời qua tiếng lại, giao thủ mười phần kịch liệt, cuối cùng đệ tử Vô Cực tông bị Diệp Phàm đánh cho tứ chi tàn phế, nhục nhã thất bại.
Trên lầu quan sát, lão giả dẫn đội Vô Cực tông cơ hồ phẫn lộ tột cùng, nhưng vì Tần Kiếm Thăng ngay tại bên cạnh giám thị, bất đắc dĩ nuốt ngược hỏa khí vào lòng, chỉ còn cách chửi rủa, trút cơn giận lên đồ vật xung quanh.
Thời gian càng về cuối, lôi đài càng thêm kịch liệt, bởi vì người tới khiêu chiến đều đã nắm rõ thực lực đối thủ, bao nhiêu con bài tẩy đã mất đột biến, ngoại trừ thực lực quá mạnh một điểm, các lôi đài đều có người đổi chủ.
Trên cơ bản người thuộc các tông tương đối vất vả, còn như hoàng thất vì là lợi thế địa bàn, trong một thoáng đều không có ai dám khiêu chiến.
Thẳng đến mọi người nghe rõ thanh âm, vạn mắt dồn lại một chỗ.
"Bát đệ xem ra rất thoải mái, chi bằng ta đến giúp đệ làm nóng chỗ đứng."
Chẳng biết bao giờ Tần Hạo đứng trên lôi đài, bộ dáng ung dung cực kì, hai mắt tỏa ra kim quang, một vòng chiến ý chậm rãi bành trướng.