Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang

Chương 119




Khi Thẩm An mười bốn tuổi, cậu nhóc phân hoá thành một Alpha.

Việc đầu tiên làm sau khi phân hóa chính là gửi tin nhắn cho Minh Tiêu: Anh Minh Tiêu, em đã phân hoá thành Alpha rồi!

Lúc đó, Minh Tiêu 22 tuổi đang theo cha mình đến công ty để học tập, nhận được tin nhắn này không khỏi sững sờ một lúc.

Sau đó trả lời: Chúc mừng An An!

Hàn gia và Minh gia vẫn luôn duy trì quan hệ kinh doanh tốt đẹp, gia chủ hiện tại của Hàn gia Hàn Tử Việt cũng là bạn thân nhiều năm của cha Minh Tiêu, cho nên từ khi Thẩm An trở lại Hàn gia, anh cũng coi như là nhìn Thẩm An từ một cậu nhóc trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú như bây giờ.

Mà Minh Tiêu năm mười lăm tuổi lại phân hoá thành một Omega.

Nhận được câu trả lời như vậy rõ ràng không phải là điều mà Thẩm An muốn, chắc chắn Minh Tiêu đã sớm quên lời mà anh nói với cậu năm đó.

Thiếu niên vừa mới phân hóa tủi thân nhìn chằm chằm máy liên lạc như muốn mọc ra "một bông hoa", chờ mong Minh Tiêu sẽ đáp lại thêm mấy câu.

Kết quả đợi cả nửa ngày nhưng vẫn không thấy gì cả, Thẩm An đành phải từ bỏ, chấp nhận sự thật.

Sau đó thiếu niên mười bốn tuổi chạy vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa cho sạch sẽ. Quá trình phân hoá ra rất nhiều mồ hôi, giờ toàn thân nhớp nháp cảm giác vô cùng khó chịu.

Thẩm An từ nhỏ đã thông tuệ, năm sáu tuổi được Hàn Tử Việt đón về Hàn gia ở Hải Lam Tinh cùng với Thẩm Thư, từ đó dần dần trưởng thành bên cạnh ba lớn và ba nhỏ của mình.

Đừng nhìn bề ngoài ngoan ngoãn đáng yêu thường ngày của cậu, thực ra cậu có rất nhiều tâm tư, đó mới là chân truyền của ông bố Hàn Tử Việt.

May mà nội tâm của Thẩm An cũng không tệ, dù sao gia phong của Hàn gia cũng rất nghiêm khắc. Hơn nữa tính cách của Thẩm An cực kỳ giống với Hàn Tử Việt, có điều vì tuổi còn nhỏ, cộng thêm sự giáo dục đặc biệt của Hàn Tử Việt và Thẩm Thư nên cho dù bề ngoài cậu có nghiêm túc đến đâu thì trong lòng vẫn còn một chút tâm tính của trẻ con.

Dù sao nhiều tâm tư chín chắn cũng sẽ không dễ bị lừa, trong giới kinh doanh nếu mang một tâm tư đơn thuần có thể sẽ bị lừa đến không còn mảnh giáp.

Tại một môi trường như đại gia tộc Hàn gia, nếu muốn nuôi dạy ra một đứa trẻ có tâm tư đơn thuần cũng không phải là điều dễ dàng.

- ---

Tuy phân hoá thành Omega nhưng Minh Tiêu vẫn theo cha mình học cách quản lý công ty. Anh có thể không nhất thiết phải kế thừa gia nghiệp nhưng cổ phần của công ty vẫn phải có.

Sở dĩ Omega rất ít khi kế thừa vị trí gia chủ là vì một khi bị đánh dấu liền giống như bị Alpha khống chế sinh mệnh. Nếu gặp được Alpha tốt thì cuộc sống sẽ vô cùng êm đẹp, nhưng nếu gặp phải Alpha không tốt, sau khi chia tay có thể giải trừ đánh dấu nhưng trước đó nếu bị Alpha đối xử thô bạo thì chuyện này quả thực như là một chuyện đòi mạng.

Ngay cả sản nghiệp của gia tộc nói không chừng cũng sẽ rơi vào tay người ngoài, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Omega rất hiếm khi kế thừa vị trí cầm đầu.

Minh Tiêu đã bước vào tuổi kết hôn, tuy anh không dự định lập tức kết hôn nhưng cũng không từ chối việc tiếp xúc với những Alpha ưu tú trong giới thượng lưu, cho dù không ở bên nhau thì cũng coi như tạo một mối quan hệ hợp tác làm ăn.

Những năm qua, anh đã trở nên ổn định hơn trước rất nhiều. Nhưng là một Omega, không phải lúc nào cũng có thể đối phó được với những Alpha đó, sẽ luôn có những lúc khó xử.

Gần đây, một Alpha của một gia tộc có địa vị trong giới thượng lưu đang phô trương theo đuổi Minh Tiêu. Sau vài lần tiếp xúc, mặc dù không thích lắm nhưng Minh Tiêu cũng có một chút thiện cảm.

Cha anh nói ông sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện hôn nhân của anh, nhưng cũng không thể coi đó là một trò đùa.

Những người như cha và ba ba của Thẩm An đều thuộc số ít, chú Thẩm tuy không được Thẩm gia coi trọng nhưng cũng xem như sinh ra trong một đại gia tộc, mọi thứ mà một Omega trong xã hội thượng lưu nên học đều đã được học. Hơn nữa chú Hàn cũng có năng lực bảo vệ chú Thẩm.

Minh Tiêu cũng không phải một người cả đầu chỉ nghĩ đến tình yêu, hiện thực chính là hiện thực.

Vừa bước xuống xe của vị Alpha đang theo đuổi mình kia, Minh Tiêu liền trông thấy Thẩm An đang ngồi trên bồn hoa trước biệt thự của mình.

Thiếu niên mười bốn tuổi mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, quần tây đen, dưới ánh chiều tà trông thực đẹp mắt.

"An An, sao em lại đứng đây một mình vậy?"

Minh Tiêu hơi ngạc nhiên một chút nhưng vẫn cười hỏi, sau đó quay lại chào tạm biệt bảo Alpha kia quay về trước, bởi vì sắc mặt Thẩm An thoạt nhìn không tốt lắm.

Minh Tiêu nghĩ Thẩm An đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ là đang giận dỗi người nhà nên mới chạy tới tìm mình.

Anh vẫn rất thích cậu em trai nhỏ Thẩm An này.

Kết quả Thẩm An lại lôi kéo tay anh chất vấn người mới đưa anh trở về là ai, ngữ khí không tốt lắm.

Có lẽ thái độ của Thẩm An quá tự nhiên giống như đang bắt quả tang người yêu mình ngoại tình vậy, thái độ khó hiểu này cũng khiến Minh Tiêu bất giác nổi lên vài phần tức giận.

Có liên quan gì tới em sao?

Anh đã trả lời như vậy.

Sau đó bỏ mặc Thẩm An một mình đi vào biệt thự. Ngôi nhà này là quà cha mẹ tặng cho anh khi đến tuổi trưởng thành, hoàn toàn là nhà riêng của anh.

Buổi tối, ngoài trời bắt đầu đổ mưa to.

Sau khi Minh Tiêu ăn cơm tối xong, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ ấm ức lúc chiều của Thẩm An liền không khỏi có chút chột dạ. Cảm thấy mình phản ứng hơi quá, dù sao Thẩm An vẫn còn là một đứa trẻ.

Có lẽ Thẩm An chỉ là lo lắng sợ anh bị người kia lừa. Lúc nhỏ Thẩm An thích bám dính lấy anh đòi chơi cùng đến mức nào, Minh Tiêu vẫn còn nhớ rõ.

Minh Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy mình sai, sao lại đi so đo với một đứa trẻ chứ?

Đúng lúc này, bộ đàm nội bộ của biệt thự vang lên. Khi Minh Tiêu nhấn nút kết nối, anh còn chưa kịp hỏi gì thì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước.

"Thiếu gia, cậu Thẩm đã ở bên ngoài dầm mưa hơn một giờ rồi..."

Lời còn chưa nói xong, Minh Tiêu đã ngay lập tức cúp máy.

"Em là đồ ngốc sao? Trời mưa to như vậy cũng không biết tìm chỗ trốn à?!" Minh Tiêu cầm ô chạy ra ngoài.

Anh hỏi một đàng, Thẩm An lại trả lời một nẻo.

Minh Tiêu tuyệt đối không thể tin nổi năm đó mình chỉ tùy tiện trêu đùa Thẩm An vài câu nhưng Thẩm An lại ghi nhớ rõ nhiều năm như vậy. Nếu không phải Thẩm An nhắc nhở, có lẽ anh cũng sẽ không nhớ tới.

Thiếu niên bị mưa xối đến ướt sũng nắm lấy tay anh, cực kỳ ấm ức lên án anh Minh Tiêu lừa cậu.

Minh Tiêu bị Thẩm An nói vậy càng thêm chột dạ. Vốn dĩ lúc ấy tuổi còn nhỏ, chỉ là trêu chọc Thẩm An vài câu mà thôi, nào đâu Thẩm An lại nhớ rõ đến vậy chứ.

Khuyên can mãi mới lừa được Thẩm An vào trong biệt thự tắm rửa thay quần áo.

Quả nhiên, phát sốt rồi. Thiếu niên hai má đỏ bừng vô cùng khó chịu nằm trên giường, nói thế nào cũng không chịu uống thuốc.

Minh Tiêu không còn cách nào khác đành phải tự mình ra trận dỗ dành Thẩm An, thật vất vả mới dụ được Thẩm An uống thuốc hạ sốt.

Cuối cũng anh xem như cũng biết tại sao Thẩm An lại một mình chạy tới đây.

Thẩm An nhạy cảm vẫn luôn nhớ rõ lời anh nói trước kia, một tháng trước phân hóa thành Alpha liền nghĩ đến chuyện này. Mà anh sau khi biết được Thẩm An đã phân hóa cũng không đến gặp cậu, Thẩm An cũng không thể đến tìm anh vì bận đi học.

Sau lại nghe nói có người theo đuổi anh, anh và Alpha kia hình như còn ở chung nên mới lẻn ra ngoài chạy tới đây để tự mình hỏi rõ ràng, kết quả lại đụng phải cảnh anh từ trên xe người kia bước xuống.

Minh Tiêu nghĩ mình nên giải thích rõ ràng chuyện này với Thẩm An, anh chỉ xem cậu như em trai, lời nói lúc nhỏ không thể coi là thật được.

Nhưng khi Minh Tiêu nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Thẩm An liền không nói nên lời. Cảm thấy như mình đang bắt nạt trẻ nhỏ.

Kết quả đến ngày hôm sau, thái độ của Thẩm An so với ngày hôm qua khác nhau như một trời một vực, thậm chí còn xin lỗi Minh Tiêu, nói mình thất lễ.

Làm Minh Tiêu ngược lại càng thêm chột dạ, cũng càng ngượng ngùng hơn.

- ---

Vài tuần sau, Alpha đang theo đuổi Minh Tiêu kia đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, nghe nói là bị gia tộc đưa đến tinh cầu khác để làm việc, ban đầu Minh Tiêu còn thử liên lạc với đối phương nhưng qua vài lần vẫn không thấy hồi âm.

Nhìn tình hình này, Minh Tiêu cũng nhận ra đối phương có ý tứ gì. Có điều anh cũng không để ý lắm, dù sao số lượng Alpha theo đuổi anh cũng không ít.

Nhưng Minh Tiêu không biết rằng kể từ đó, duyên Alpha của mình gần như bị chặt đứt. Ngay cả khi đã có một chút liên hệ, nhưng qua vài ngày lại bốc hơi.

Anh làm sao biết được sau lưng chuyện này lại có bút tích của Thẩm An, thậm chí Thẩm An còn được hai ông bố của mình hết lòng ủng hộ, ngay cả cha mẹ Minh Tiêu cũng biết, tuy bọn họ không giúp Thẩm An nhưng cũng sẽ không xen vào, một bộ uống trà ăn dưa nhàn nhã xem bọn nhỏ vờn nhau thế nào, chỉ cần không làm tổn thương đến Minh Tiêu là được.

Cố tình Minh Tiêu ngây thơ thực sự nghĩ rằng mình không có duyên Alpha, mãi đến sau này khi Thẩm An đủ tuổi trưởng thành lại bị cậu nhanh tay rước về nhà, trong một lần ngoài ý muốn, Minh Tiêu mới biết được chân tướng.

Trận dầm mưa năm đó là cố ý, muốn khiến cho anh áy náy, biết lúc ấy anh chỉ xem mình là em trai nên Thẩm An lập tức thay đổi "kế hoạch tác chiến" chuẩn bị nước ấm nấu ếch*, cho nên ngày hôm sau tỉnh lại đã lập tức xin lỗi Minh Tiêu.

Một trong những điều đầu tiên và quan trọng nhất trước khi nước ấm nấu ếch chính là xua đuổi tất cả Alpha xung quanh Minh Tiêu.

Nghe xong chân tướng thực sự không tức giận là không được, nhưng chỉ cần Thẩm An làm nũng một chút anh liền buông xuống.

Anh xem như chịu thua trong tay cậu em trai Thẩm An này.

- -------

* "Nước ấm nấu ếch": nếu dùng nước nóng luộc ếch, con ếch sẽ nhảy xổng ra ngoài, nhưng nếu dùng nước lạnh nhử trước, từng chút cho nước tăng nhiệt độ, tới khi đủ chín thì con ếch không nhảy ra được nữa, sẽ bị luộc chín. (tương tự "mưa dầm thấm lâu" đấy mọi người, cứ mặt dày theo đuổi rồi sẽ rước được vợ về nhà😁)

Từ chap bây giờ xưng hô sẽ là đây nhé:

- Thẩm An: cậu

- Minh Tiêu: anh