Tại Hạ Rất Bình Thường

Chương 2




“Ôi, xanh quá.” Một thiếu nữ ở phía sau La trưởng lão nhìn ánh sáng xanh rực rỡ, không nhịn được lẩm bẩm cảm khái.

“Tiểu hữu!” La trưởng lão bước nhanh tới trước mặt Cửu Hồi: “Lão hủ là trưởng lão của Vạn Hỏa Tông, không biết tiểu hữu có muốn trở thành đệ tử của Vạn Hỏa Tông không?”

Dưới ánh sáng xanh chói mắt, ông phát hiện Vạn Hỏa Tông rất có duyên với tiểu cô nương này.

Trong lúc bàng hoàng, ông cảm thấy ánh mắt của Mạc trưởng lão nhìn ông tràn ngập lạnh lẽo. Khi ánh sáng xanh tắt, Mạc trưởng lão ngồi trước bàn vẫn vui vẻ như thường lệ.

Hơn nữa, Vọng Thư Các không có năng lực gì, thỉnh thoảng còn mặt dày đến các đại tông môn tống tiền, làm sao có gan nặng mặt với ông, vừa rồi nhất định là ông đã bị ánh sáng xanh làm lóa mắt.

“Xin trưởng lão thứ lỗi, tại hạ không thể gia nhập Vạn Hỏa Tông.” Không đợi La trưởng lão thuyết phục lần nữa, Cửu Hồi hành lễ xin lỗi La trưởng lão.

Ngày mai nàng sẽ viết thư về thôn, kể cho mọi người nghe câu chuyện làm vẻ vang cho thôn 《Thiếu nữ miền núi được trưởng lão của hai đại tông môn tranh giành sau khi nàng rời núi》.

Nàng đúng là niềm hy vọng của cả thôn.

“Chắc tiểu hữu không biết, Vạn Hỏa Tông của ta có rất nhiều danh sư, trưởng lão trong tông môn có tu vi cao, đan dược và pháp khí……”

“Khi còn bé, lão nhân trong thôn có bói cho ta một quẻ, nói rằng mạng của ta sợ lửa, không thể tới gần người và vật có liên quan đến lửa.” Cửu Hồi nghiêm túc giải thích: “Ông ấy bói rất chuẩn, người trong thôn chúng ta đều tin ông ấy.”

Khi ra ngoài, những người trẻ tuổi không nghe theo lời khuyên của trưởng bối sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

Cho nên ưu điểm lớn nhất của nàng là nghe theo lời khuyên, khỏi phải chịu khổ.

La trưởng lão há miệng rồi ngậm lại, ngậm rồi lại mở ra, cuối cùng run rẩy ngậm lại.

Ông nhìn Mạc trưởng lão đang hớn hở, rồi nhìn khuôn mặt chân thành của Cửu Hồi, một lúc lâu cũng không nói nên lời, cuối cùng xoay người rời đi.

Tư chất tốt nhưng đầu óc không ổn thì Vạn Hỏa Tông của ông cũng không nhận.

“Nếu không nói ra thì làm sao biết ngươi và ta có duyên.” La trưởng lão vừa xoay người, Mạc trưởng lão đã vội vã lên tiếng: “Vọng Thư Các của chúng ta nằm ở nơi có sông núi bao quanh, nhiều hoa, nhiều cây, nhiều nước, đây không phải là duyên phận trời định thì là cái gì?!”

Cửu Hồi gật đầu, ánh mắt sáng ngời: “Bặc đại gia cũng nói, ta thích hợp với nơi có núi, có nước và nhiều cây cối.”

Đã đi được vài bước, La trưởng lão cười lạnh, Vọng Thư Các đương nhiên có núi, có nước và nhiều cây cối, bởi vì ngoài những thứ này, bọn họ không có gì khác.

Một đứa trẻ ngu ngốc đến từ vùng núi không có kiến thức, sau khi nàng gia nhập vào Vọng Thư Các lãng phí nửa cuộc đời, nhớ đến hôm nay đã từ chối lời mời của ông, không biết sẽ hối hận đến mức nào?

“Tại hạ xin được gia nhập Vọng Thư Các, mong trưởng lão đồng ý.” Cửu Hồi không quan tâm La trưởng lão nghĩ như thế nào, nàng lùi lại một bước, trịnh trọng hành lễ với Mạc trưởng lão.

“Mau đứng lên, mau đứng lên.” Mạc trưởng lão cười híp mắt, không đợi Cửu Hồi hành lễ xong, ông đã đưa tay ra vội vàng đỡ nàng: “Ngươi có tài như vậy, nhìn những người khác sẽ tẻ nhạt, ta sẽ mang ngươi về tông môn.”

Nếu không đi, bị người khác phát hiện tài năng của tiểu cô nương, chẳng phải sẽ cướp nàng khỏi tay ông à?

Chỉ có đưa nàng về tông môn, trải qua nghi thức nhập tông thì mới coi như được giải quyết thỏa đáng.

“Không cần kiểm tra cái gì khác hay sao?” Cửu Hồi nhìn Mạc trưởng lão đầy nghi ngờ. Trước khi rời núi, để có thể gia nhập sư môn một cách thuận lợi, cả thôn đã chuẩn bị đủ thứ cho nàng, không ngờ chuẩn bị cũng vô dụng.

“Vừa rồi không phải đã kiểm tra xong rồi à?” Mạc trưởng lão chỉ miếng ngọc trên tay: “Vọng Thư Các nhận đệ tử chỉ chú trọng đến duyên phận.”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

La trưởng lão lại đi ngang qua, nghe được lời này, không khỏi cười nhạo, phất tay áo bỏ đi.

Thôi đi, ngươi chú trọng duyên phận à? Ngươi không chiêu mộ được đệ tử có tư chất tốt, hiếm khi tìm được một người có tư chất chấp nhận được nên sợ bị những người khác cướp mất!

“Mạc trưởng lão, vị trưởng lão này có ý gì?” Cửu Hồi nhìn bóng lưng của La trưởng lão kiêu ngạo rời đi, vị trưởng lão này nóng tính quá, thảo nào tên của tông môn có chữ hỏa.

“Mặc kệ ông ấy.” Mạc trưởng lão hạ giọng, nói nhỏ: “Ông ấy ghen tị với Vọng Thư Các đã nhận được một đệ tử có tư chất tốt giống như ngươi.”

“Ây dà.” Nói đến đây, Mạc trưởng lão tiếc nuối lắc đầu: “Chúng ta là người tu luyện, cần chú trọng đến tâm bình khí hòa, tự tại trong duyên pháp, ghen tị dễ dàng thay đổi tâm tính. Ngươi yên tâm, người của Vọng Thư Các không có tật xấu này, các sư tỷ và sư huynh của ngươi đều có tính nết tốt.”

Một vị đệ tử mới của Vạn Hỏa Tông vô tình đi ngang qua: “……”

Sao những lời này nghe kỳ quái vậy, có phải Vạn Hỏa Tông của bọn họ bị giẫm đạp hay không?

Chẳng lẽ đây là trận chiến đầy nguy hiểm giữa các tông môn trong truyền thuyết?

“Ngươi có lòng bái sư, tông môn của ta đã dự định nhận đồ đệ. Chọn ngày không bằng nhằm ngày, ta sẽ mang ngươi về tông môn.” Trong lúc nói chuyện, Mạc trưởng lão phất tay áo thu thập mọi thứ trên quầy hàng vào tay áo, ngay cả cái ghế mượn của Vạn Hỏa Tông cũng không tha.

Cửu Hồi đứng dậy, đưa cái ghế vừa ngồi cho Mạc trưởng lão: “Trưởng lão, còn cái ghế này nữa, đừng quên.”

Mạc trưởng lão nhớ lại. Riêng cái ghế này là mượn của Thu Thủy Môn bên cạnh, ông cười hì hì dùng chiêu tay áo càn khôn, bỏ ghế vào tay áo.

Cần kiệm và tiết kiệm, không hề làm rơi đường kim hay mũi chỉ nào của tông môn, đệ tử này vừa gặp đã thấy rất thích hợp với Vọng Thư Các.

“Trưởng lão, chúng ta về tông môn như thế nào?” Cửu Hồi nhìn lên bầu trời, một số tông môn đã bắt đầu rời đi. Đủ loại pháp bảo bay như thuyền bay ngọc, tháp bay vàng, ngựa trời, bò thần xuyên qua các đám mây thật hấp dẫn.



“Sư phụ, sư phụ!” Một nam và một nữ vẫy tay trong đám đông, chạy về phía Mạc trưởng lão với tốc độ cực nhanh: “Sư phụ, thuyền bay của Vấn Tinh Môn sắp xuất phát, chúng ta không đi sẽ không đuổi kịp.”

Hai người chạy đến trước mặt Mạc trưởng lão, nhận ra sự có mặt của Cửu Hồi, cùng dừng lại, ngơ ngác nhìn nàng, một lúc lâu mới thận trọng hỏi: “Sư phụ, đây là sư muội của…… chúng con phải không?”

Mạc trưởng lão vuốt râu cười: “Đây là tiểu hữu rất có duyên với Vọng Thư Các. Tiểu hữu, đây là hai đồ đệ không nên thân của ta, tên là Trường Hà và Lạc Yên.”

“Chào sư muội.” Hai người nở nụ cười nhiệt tình với Cửu Hồi.

“Xin chào Trường Hà sư huynh và Lạc Yên sư tỷ.” Cửu Hồi chắp tay hành lễ, tuy chưa chính thức gia nhập tông môn, nhưng người trong tông môn đã chào đón nàng.

Có lẽ đây sức hút cá nhân mà cả thôn hy vọng.

Sau khi chào hỏi nhau, Cửu Hồi mới chú ý tới thiếu niên 18 tuổi ở phía sau hai người. Tóc của thiếu niên được buộc gọn gàng bằng cây trâm gỗ, mặc áo choàng mỏng màu lam, mặc dù áo choàng là loại vải bình thường, nhưng sạch sẽ và không có nếp nhăn nào.

Hắn lặng lẽ đứng sau hai người, hơi cúi đầu, lộ ra vầng trán trắng mịn, Cửu Hồi không thấy rõ mặt hắn.

“Có gì muốn nói thì chờ lên thuyền bay hẳn nói.” Mạc trưởng lão ném hồ lô trên eo ra, hồ lô xoay tròn trên không trung vài lần, biến thành một chiếc thuyền hồ lô thật lớn, ông xách các hậu bối lên thuyền hồ lô: “Tất cả ngồi yên!”

Cửu Hồi chưa kịp phát ra tiếng nào, hồ lô đã bay đi. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã rời Vấn Tiên Đài, dừng trước một thuyền bay thật lớn.

Nàng nhảy xuống hồ lô theo Mạc trưởng lão và mọi người, ngửa đầu quan sát chiếc thuyền bay, có một thanh niên mặc áo choàng xanh đi về phía bọn họ.

“Gặp qua Mạc tiền bối.” Thanh Hằng đi đến trước mặt Mạc trưởng lão, cúi người hành lễ.

“Thanh Hằng đó à.” Mạc trưởng lão đưa tay vỗ nhẹ lên vai Thanh Hằng: “Các ngươi chuẩn bị trở về tông môn phải không?”

Ông nhìn trên thuyền bay, lần này trở về có thêm mấy chục người, xem ra Vấn Tinh Môn thu hoạch rất khá.

“Đúng vậy.” Thanh Hằng nhìn vài đệ tử trẻ tuổi phía sau Mạc trưởng lão, hiểu ẩn ý trong lời nói của ông: “Nếu Mạc tiền bối không chê, xin mời đi cùng bỉ tông, có thể chăm sóc lẫn nhau trên đường đi.”

“Nếu ngươi có lòng mời, ta sẽ không khách sáo.” Mạc trưởng lão vuốt râu cười to: “Năm đó ngươi vừa gia nhập Vấn Tinh Môn, ta đã thấy ngươi sẽ có tương lai rạng rỡ, hiện giờ xem ra quả nhiên như thế.”

“Đa tạ tiền bối khen ngợi, vãn bối xấu hổ không dám nhận.” Thanh Hằng khom lưng làm một động tác mời.

“Người trẻ tuổi đừng tự coi nhẹ mình.” Mạc trưởng lão cười tủm tỉm bước lên thuyền, Trường Hà và Lạc Yên cũng phi thân lên thuyền theo ông.

Cửu Hồi đi được hai bước, thấy thiếu niên đi cùng bọn họ còn ngơ ngác đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói: “Mau đi với ta.”

Nàng chưa từng đi thuyền bay nào lớn như vậy, lại miễn phí, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt nhường này?

Thiếu niên do dự một lát, vẫn lúng túng đi theo Cửu Hồi, bước lên thang mây do Vấn Tinh Môn làm cho đệ tử mới, cúi đầu đi lên.

“Vị tân sư đệ này có da mặt hơi mỏng.” Trường Hà ôm kiếm, nói nhỏ bên tai Lạc Yên: “Cần phải luyện nhiều hơn.”

“Người trẻ tuổi mà, luôn quan tâm đến sĩ diện……” Lạc Yên chưa dứt lời đã thấy tân sư muội vừa bước lên thang mây, vừa cười tươi rói chào hỏi người của Vấn Tinh Môn, tựa như đã quen người ta rất nhiều năm.

“Cũng…… Cũng có người trẻ tuổi không cần mặt mũi.” Lạc Yên sờ mũi.

“Đa tạ Thanh Hằng đạo hữu.” Bước lên boong thuyền, Cửu Hồi chắp tay cười rạng rỡ với Thanh Hằng.

“Không, không cần khách sáo.” Tai Thanh Hằng đỏ bừng, chắp tay đáp lễ: “Tông môn của ngươi và ta vốn gần nhau, nên quan tâm lẫn nhau.”

“Mặc dù tân sư muội chưa bái sư, nhưng đã có phong thái giống chúng ta.” Lạc Yên thở dài: “Chí hướng của chúng ta đã giúp tông môn tuyển được đệ tử tốt như vậy.”

“Sư phụ, tân sư muội tên gì?” Trường Hà hỏi Mạc trưởng lão.

Mạc trưởng lão: “……”

Hình như ông quên hỏi tên của vị tiểu hữu kia.

“Sư tỷ, ta tên là Cửu Hồi.” Cửu Hồi nghiêng đầu, vẫn mỉm cười: “Tuy nhiên ta không có phụ mẫu, trưởng thành nhờ ăn cơm của cả thôn, cho nên không có họ.”

“A……” Lạc Yên sửng sốt, lắp bắp: “Tên này, tên nghe hay.”

Nhìn nụ cười của tân sư muội, lại nghĩ đến chuyện nàng không có phụ mẫu từ nhỏ, lương tâm của Lạc Yên bắt đầu cắn rứt sau khi nàng bỏ nhà ra đi nhiều năm.

Nàng thật đáng chết.

Nụ cười của Cửu Hồi càng tươi hơn: “Cảm ơn sư tỷ.” Nàng quay đầu nhìn thiếu niên áo xanh: “Không biết vị đồng môn này tên gì?”

“Ta tên là Chỉ Du.” Thiếu niên ngẩng đầu lên, Cửu Hồi thấy rõ diện mạo của hắn, hàng mày kiếm, đôi mắt sáng, tướng mạo như ngọc như vàng, ánh mắt có sự trong sáng của người vừa rời khỏi gia đình.

“Chi Du (Ngừng vấy dầu)?” Cửu Hồi cười gượng: “Tên cũng hay.”

Không nói đến chuyện tên có hay không, ít nhất cũng mới mẻ.



“Chỉ, là người may mắn. Du, là mưu lược.” Trường Hà đắc ý giải thích: “Tên của tiểu sư đệ rất hay.”

Đáng tiếc trưởng bối trong nhà đã qua đời sớm, tư chất lại kém, cho dù dựa vào di thư của trưởng bối cũng không có các môn phái khác nhận, cuối cùng chỉ có Vọng Thư Các chịu nhận hắn.

Trong lúc trò chuyện, thuyền bay của Vấn Tinh Môn đã chậm rãi bay lên không. Cửu Hồi phát hiện bóng dáng Ngọc Loan trên boong thuyền, thấy những người khác của Vấn Tinh Môn đang nói chuyện với nàng nên không đi tới quấy rầy.

Thuyền bay càng lúc càng lên cao, lúc sắp hoàn toàn chìm vào mây, một cơn cuồng phong đột nhiên từ đâu thổi tới, cuốn chiếc thuyền bay thật lớn thành hai khúc, Cửu Hồi mới vừa tóm được thứ gì đó đã bị thổi bay ra ngoài.

Khi nàng ngã xuống đất, Cửu Hồi và người bị nàng túm tay áo lăn vài vòng trên mặt đất, rơi thẳng xuống mương.

“Quần áo mới của ta!” Cửu Hồi lau bùn trên mặt, cúi đầu nhìn bộ váy lấm bùn, thở dài đau lòng.

Quần áo của nàng! Quần áo mới của nàng!

Tiêu thẩm thẩm vội vàng may quần áo mới cả đêm để nàng có thể đi ra ngoài thật xinh đẹp!

Nàng tức giận nhìn xung quanh, có vài người bình thường nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn, một trong số đó là thiếu niên lang đã chỉ đường cho nàng trước đó.

Máu chảy ra từ miệng và mũi hắn, quần áo vốn sạch sẽ của hắn dính đầy bụi.

Cửu Hồi vội vàng chạy đến bên cạnh thiếu niên lang: “Ngươi sao rồi?”

Thiếu niên lang mở mắt một cách khó khăn, thiếu nữ trước mặt dính đầy bùn, khó nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng chỉ liếc mắt là hắn đã nhận ra nàng là ai.

“Cô, cô nương……” Mới nói được hai chữ, hắn lại phun ra một ngụm máu lớn. Hắn ảm đạm nhìn về phía xa, nơi đó có gia đình của hắn.

Hắn biết mình không thể sống sót, một người thường chỉ có mấy chục năm tuổi thọ, làm sao có thể chịu được một đòn nghiêm trọng như vậy. Đáng tiếc trước khi ra ngoài, mẫu thân đã cố ý nói với hắn, sẽ hầm một con ngỗng lớn cho hắn, bảo hắn về nhà sớm chút.

Bây giờ hắn không thể quay về, mẫu thân sẽ buồn biết bao nhiêu.

Cửu Hồi đổ ra một viên thuốc từ trong nạp giới, nhét vào miệng thiếu niên lang, nhét xong mới phát hiện tay mình dính đầy bùn, nàng lén nhìn bùn dính trên khóe miệng của thiếu niên lang, chột dạ đưa tay ra sau lưng.

“Ta……”

Một bóng đen xẹt qua, Cửu Hồi cảm giác như đang bay lên trời. Không đúng, là bị người ta bóp cổ đưa lên trời.

Người bóp cổ nàng mặc nguyên bộ đồ đen, thêu những đường đỏ như máu ở phần cuối của áo choàng, thoạt nhìn không giống như các chính phái danh giá.

“Ngân Tịch, ta đã nói với ngươi, nếu ngươi dám đả thương nàng một phần, ta sẽ tàn sát toàn bộ người trong thiên hạ.” Áo đen giẫm lên phi kiếm, đứng lơ lửng trên không trung, nhìn chiếc thuyền bay đậu trên mây bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi không ra, ta sẽ bóp chết nàng.”

Cửu Hồi: “A?!”

Không phải chứ, ngươi có bị bệnh não gì không?

Ân oán tình thù của các ngươi liên quan gì đến ta?!

“Một.”

Thuyền bay không có động tĩnh.

“Hai.”

Thuyền bay vẫn không có động tĩnh, những người tu tiên xung quanh đã lấy pháp khí ra, bao vây áo đen kín mít, nhưng vì y đang bóp cổ một tiểu cô nương lấm lem bùn đầy người nên không ai dám ra tay.

Cửu Hồi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ, nàng suy đoán có lẽ rất khó đối phó với áo đen.

“Nhìn kìa, Ngân Tịch chân nhân cứ nói luôn bảo vệ thiên hạ, nhưng không muốn xuất hiện vì một người bình thường thấp kém như ngươi.” Áo đen cúi đầu, thấy rõ người mà mình đang bóp cổ dính đầy bùn bẩn, bộ dạng còn run rẩy bất tài, y thật sự chán ghét, ném nàng thật mạnh tới đầu kiếm, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ, một luồng ánh sáng vàng biến thành sợi dây mỏng quấn quanh cổ Cửu Hồi.

Sợi dây càng lúc càng siết chặt, áo đen thấy người này cho dù sợ tới mức run rẩy cả người cũng không dám giãy giụa, y không muốn nhìn lâu hơn, ngược lại đưa mắt nhìn về phía thuyền bay: “Ba……”

“Ma đầu dừng tay!” Năm vị nam nữ cầm kiếm bay ra khỏi thuyền: “Tại sao ngươi liên lụy đến người vô tội vì ân oán giữa ngươi và Ngân Tịch chân nhân?!”

“Nếu không muốn liên lụy đến người khác, vì sao Ngân Tịch giấu đầu không dám bước ra?”

Trong năm vị nam nữ cầm kiếm, người dẫn đầu là một vị nữ tử áo đỏ, nàng nhìn áo đen: “Ngươi nghĩ xem, có khi nào Ngân Tịch chân nhân không ở đây hay không?!”

Gió thổi góc áo của áo đen bay phần phật, hắn đứng ngạo nghễ, tư thế cầm kiếm rất khí phách, nhưng mọi người chỉ cảm thấy xấu hổ.

Cuối cùng áo đen phá tan sự xấu hổ: “Đồ chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, hôm nay ta sẽ giết toàn bộ người trong thành, để……”

Phụt …. ssssss!

Một con dao cắm thật sâu vào thắt lưng hắn.

Đó là một con dao rỉ sét.

Một con dao giết heo rỉ sét, thậm chí còn cùn.