Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Chương 37: Bệnh án




Bộ phận bệnh án

* * *

Họ tên bệnh nhân: Toby. J. Kent

Độ tuổi: 41

Nghề nghiệp: Thủy thủ

Tình trạng sức khỏe: Nhiệt độ 38.2, nói năng chậm chạp (có thể giao tiếp), trên mặt có diện lớn vết bỏng (đã phục hồi), chân trái tàn phế

Người chẩn đoán: Maxwell. Weber

* * *

Ngày 5 tháng 2, lần đầu tiên trò chuyện:

(Bác sĩ hỏi) Xin chào, tôi là Webb, anh biết đây là đâu không?

(Bệnh nhân trả lời) Viện điều dưỡng Thiên Sứ.

(Bác sĩ hỏi) Đúng, vậy anh có nhớ mình là ai không? Tại sao lại tới đây?

(Bệnh nhân trả lời) Tôi tên là Toby. J. Kent, là một thủy thủ, tôi nhớ.. tôi nhớ mình đi theo thuyền Eagle đi ra biển, vận chuyển một đợt hàng hóa tới châu Mỹ --- Đây là châu Mỹ sao?

(Bác sĩ cười) Đúng vậy

(Bệnh nhân hỏi) Vậy chúng tôi đã tới nơi rồi? Kỳ lạ, sao tôi không có chút ấn tượng nào, đó là chuyện lúc nào vậy?

(Bác sĩ nói) Anh nhớ được chuyện cuối cùng là gì, có nguyện ý nói cho tôi không?

(Bệnh nhân nhớ lại) Biển, tôi chỉ nhớ tới biển, còn có mưa giông, mưa rất to, tôi cho rằng tôi sẽ chết, thần biển phù hộ.

(Bác sĩ hỏi) Thần biển?

(Bệnh nhân bắt đầu điên loạn) Thần biển phù hộ, thần biển phù hộ, đừng giết tôi, đừng, tha cho tôi đi, tôi không biết gì cả, cầu xin người.. A, quái vật, trên thuyền có quái vật.. Cứu mạng! Cứu mạng! Lái thuyền mau! Đừng dừng lại!

Chú thích: Kent đột nhiên phát điên, tôi không thể không dừng lại cuộc trò chuyện. "Quái vật" trong lời anh ta làm tôi tò mò, theo như tôi được biết, thuyền Eagle gặp nạn, may mà có ngư dân đi quá, cứu lên thuyền viên gặp nạn. Đáng tiếc là cả chiếc thuyền chỉ có một mình Kent thoát khỏi. Lúc đó trên thuyền đã xảy ra chuyện gì?

* * *

Ngày 10 tháng 2, lần thứ hai trò chuyện:

(Bác sĩ hỏi) Hôm nay thấy đỡ hơn chưa?

(Bệnh nhân đáp) Tốt hơn nhiều rồi, đầu không đau như vậy nữa.


(Bác sĩ hỏi) Lần trước chúng ta nói tới thần biển, anh còn nhớ không?

(Bệnh nhân đáp) Thần biển.. À, hình như là như vậy.

(Bác sĩ hỏi) Anh còn nhớ trên thuyền Eagle xảy ra chuyện gì không?

(Bênh nhân ngập ngừng) Tôi không nhớ rõ lắm.

(Bác sĩ nói) Không sao, nhớ cái gì thì nói cái đó. Ví dụ như thuyền Eagle bắt đầu xuất phát từ đâu?

(Bệnh nhân đáp) Manila, chúng tôi xuất phát từ Manila, đi qua đảo Luzon, dọc theo hải lưu Kuroshio xuyên qua Thái Bình Dương, sau khi tới châu Mỹ thì đi về phía nam, sau đó dừng ở Acapulco.

(Bác sĩ hỏi) Hành trình của các anh có thuận lợi không?

(Bệnh nhân nhớ lại) Thuận lợi, lần đó bọn tôi rất may mắn, gần như không gặp phải trời mưa gió gì cả, lúc đi qua Nhật Bản.. Ôi, bây giờ tôi còn nhớ cô gái đó.. Nhưng sau khi vào Thái Bình Dương thì dường như số may đã hết, rõ ràng là xuôi dòng, nhưng mà.. không đúng lắm..

(Bác sĩ hỏi) Có gì bất thường?

(Bệnh nhân nói) Đồ ăn trong thuyền thường xuyên ít đi một cách kỳ lạ, lúc đầu, chúng tôi cho rằng là có người trộm ăn, nhưng phòng bếp khóa cửa, chìa khóa thì chỉ có mỗi thuyền trưởng có, đồ đạc vẫn ít đi như cũ, mọi người bắt đầu đoán có lẽ nào có chuột.. Tìm khắp thuyền rồi, cái gì cũng không có, nhưng đây chỉ mới bắt đầu..

(Bác sĩ hỏi) Sau đó thì sao?

(Bệnh nhân nói) Có một ngày, đồ ăn không ít đi rồi, nhưng không đợi mọi người thả lỏng, có người mất tích rồi.. Anh có tin nổi không? Ở trên biển, có người mất tích rồi! Thuyền trưởng nói là lúc đi vệ sinh rơi xuống biển, chỉ là điều ngoài ý muốn, nhưng ai sẽ tin? Người đi biển đều là người lão luyện, ai sẽ nửa đêm đi ra ngoài vệ sinh, còn để rơi xuống biển?

(Bác sĩ hỏi) Anh cảm thấy là chuyện gì xảy ra?

(Vẻ mặt bệnh nhân đột nhiên trở nên dữ tợn) Quái vật, trên thuyền có một con quái vật, là nó ăn người! Giết nó đi, phải giết nó đi! Nếu không thì chúng ta sẽ chết! Điên rồi! Mọi người đều điên rồi, khắp nơi toàn là máu, máu..

Chú thích: Cuộc trò chuyện lần này tiết lộ khá nhiều manh mối, thuyền Eagle đắm chìm liệu có thực sự là do gặp nạn không? Tôi càng nghiêng về giả thuyết trên thuyền xuất hiện một loại virut không biết tên, làm cho thuyền viên sinh ra ảo giác mới gây ra kết cục bi thảm. Hi vọng tôi có thể tìm ra nguyên nhân bệnh của Kent, tôi có dự cảm, anh ta sẽ nói cho tôi nhiều hơn.

* * *

Ngày 15 tháng 2, lần thứ ba trò chuyện:

(Bác sĩ nói) Hôm nay thời tiết không tồi, chúng ta đi một lúc, thuận tiện nói về thuyền Eagle.

(Bệnh nhân nói) Tôi cảm thấy không có gì tốt nói cả, cả con thuyền có hơn sáu mươi người, chỉ mình tôi còn sống.

(Bác sĩ hỏi) Anh nhớ lại điều gì rồi sao?

(Bệnh nhân nói) Không có.

(Bác sĩ nói) Chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không phải cảnh sát, chỉ muốn tìm nguyên nhân bệnh của anh thôi.

(Bệnh nhân hỏi) Anh sẽ không nói ra ngoài chứ?

(Bác sĩ đáp) Đây chỉ là cuộc trò chuyện riêng của chúng ta, tin tưởng không có ai sẽ có hứng thú.


(Bệnh nhân cười) Tôi có thể nói cho bác sĩ, nhưng hi vọng anh đừng hối hận.

(Bác sĩ đáp) Cứ mạnh dạn nói ra.

(Bệnh nhân nói) Thuyền viên của thuyền Eagle, ngoại trừ thuyền trưởng, lái chính, thủy thủ và số ít thuyền viên, đều là nhất thời thuê ở Nam Á, có rất nhiều người Nam Á biết bơi. Trong đó có một ông già tên là K, nghe nói rất giỏi dự đoán thời tiết, có thể dự đoán được thời điểm mưa gió xuất hiện.

Anh cũng biết, trên biển sợ nhất là cái này, mặc dù ông ta là lão già thối nhưng chúng tôi vẫn mang theo ông ta. K rất kỳ lạ, mắt lồi, nhưng mũi giống như bị người ta đấm một cái, trực tiếp lõm vảo trong mặt, miệng thì méo, xấu làm người khác muốn nôn. Ông ta chỉ biết nói một ít tiếng Tây Ban Nha, rất ít nói chuyện với chúng tôi.

Nhưng mà, khả năng dự đoán thời tiết của ông ta vô cùng chính xác, dường như là thiên phú từ nhỏ, tôi muốn học bản lĩnh của ông ta nên cố ý sau mỗi lần uống rượu đi tìm ông ta nói chuyện.

K là một kẻ nát rượu, sau khi uống xay mèm sẽ nói ra những bí mật không thể nói.

Ông ta nói với tôi, khả năng dự đoán thời tiết của ông ta không liên quan tới nhiệt độ, tầng mây, độ ẩm nào hết, mà là món quà do thần biển ban cho. Người được thần biển coi trọng, không chỉ có thể đi lại tự do trên biển, thậm chí còn được sức mạnh phi thường.

Tôi cho rằng bị ông ta đùa cợt, vô cùng phẫn nộ, vì báo thù ông ta, thậm chí còn tiểu vào trong rượu của ông ta. K không hề biết, uống rượu xong lại đi ngủ ngáy khò khò, tôi cũng không thèm quan tâm tới ông ta nữa.

Nhưng mà, sau khi thuyền đi vào Thái Bình Dương, mọi chuyện bắt đầu có sự thay đổi. Sau khi người đầu tiên mất tích, ông ta liền nói với chúng tôi, chúng tôi rất may mắn, được thần biển chọn trúng rồi, đừng phản kháng, hãy để chúng tôi chào đón vận mệnh mới.

Thuyền trưởng nổi giận, nói ông ta bị điên, cho người giam ông ta lại.

Ngày hôm sau, lại có hai người nữa mất tích.

Lần này có người tận mắt nhìn thấy cả quá trình, nửa đêm, hai người kia giống như lại bị mộng du mơ mơ hồ hồ thức dậy rồi trực tiếp đi tới boong tàu, bị một mảnh bóng đen nuốt chửng.

Anh ta sợ hãi quá, không ngừng cầu nguyện thượng đế phù hộ, mà do một vài tâm lý của mình anh ta không hề nói cho người khác.

Khủng hoảng, mỗi người đều rơi vào giai đoạn sợ hãi không thể khống chế nổi, bác sĩ à, ở giữa biển mênh mông không bờ bến kia, con người nhỏ bé biết bao, ngoại trừ sợ hãi, còn có thể làm gì nữa?

Người mất tích ngày càng nhiều, trên thuyền bắt đầu xuất hiện những thứ kỳ lạ. Có người nghe thấy tiếng hát từ xa, có người nói có mùi hôi thối kỳ lạ phát ra từ trong khoang tàu, mặt sàn, boong tàu, cánh cửa, có rất nhiều vết máu kỳ dị, từng đợt từng đợt xông tới, nói không rõ.

Điên rồi, sau khi Jim cầm súng lên bắn chết người cùng khoang tàu, rồi lại cầm súng chĩa về họng mình tự sát, Jeff nhảy xuống biển trong một đêm mưa, thuyền trưởng nói trước mặt là lục địa sau đó lái thuyền đâm vào đá ngầm.. Nước biển tràn vào, nó cũng vào cùng.

Tôi tận mắt nhìn thấy thứ như một nhúm rong biển bò lên khoang thuyền, nó mở miệng là nuố một người, trong cơ thể thứ đen sì sì dinh dính kia dường như có mùi chất hóa học khó ngửi, trực tiếp làm tan chảy một người.. Tôi rất sợ, chỉ nhớ không ngừng chạy trốn.. Rất nhiều máu.. Tôi không đi xem.. Đợi đến lúc tôi tỉnh táo lại thì đã trốn tới nơi giam K rồi.

Ông ta cũng điên rồi, điên điên khùng khùng chạy ra ngoài, nói cái gì mà "Thần biển.. đi theo trở vể.. tận hiến", kỳ lạ là nó cư nhiên không tấn công K, phát ra âm thanh kỳ lạ, cọt kẹt cọt kẹt như mài răng.

Cổ họng của K dường như bị bóp chặt. Buồn cười lại đáng sợ bắt đầu co rút, trả lời âm thanh kỳ dị đó.

Nó nuốt chửng đầu của K, nhưng bên trong nhúm rong biển đó.. Bác sĩ, anh tuyệt đối không nghĩ nổi đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt của ông ta, khuôn mặt của K xuất hiện bên trong rong biển, nhúm rong biển vặn vẹo đó có mắt và mũi, cười với tôi.

Tôi còn có thể làm gì nữa? Tôi không muốn chết, cho nên, tôi không còn cách nào cả, tôi dùng thứ ngôn ngữ mà tôi không quen thuộc lắm --- Thứ ngôn ngữ bản địa của K --- Lặp lại một lần nữa lời nói của K.

Bác sĩ, điều cuối cùng mà tôi nhớ là dáng vẻ nó "đi" về phía tôi, sau đó tôi không còn nhớ gì rồi. Đoạn ký ức tiếp theo rõ ràng là tôi đang nói chuyện với anh ở đây.

(Bác sĩ hỏi) Catherine, ý tôi là, người y tá vẫn luôn chăm sóc anh, anh không có ấn tượng gì về cô ấy sao?

(Bệnh nhân trả lời) Không có.

Chú thích: Lần trò chuyện này cuối cùng đã làm cho tôi có một khái niệm mơ hồ về chuyện đã xảy ra trên thuyền Eagle. Nhưng sao tôi có thể tin tưởng lời nói của Kent chứ? Anh ta chắc chắn đang che giấu điều gì đó, lúc tôi nhắc tới Catherine, nụ cười trên mặt anh ta làm tôi lạnh lẽo.

Nét chữ của bản thảo vô cùng qua loa, hơn nữa có không ít từ ít gặp, Ngôn Chân Chân vấp vấp váp đọc một lúc lâu, mới đọc xong mấy tờ giấy mỏng trên tay.

Cô thả lỏng, vẫn chưa thỏa mãn: "Còn có không?"

Ông hiệu trưởng đan tay vào nhau, giọng nói bình tĩnh: "Bác sĩ Webb đã tiến hành trị liệu cho Kent trong suốt nửa năm, đợi tới lúc hành vi và khả năng ngôn ngữ của anh ta khôi phục liền tuyên bố anh ta đã khỏi."

Ngôn Chân Chân vô cùng tò mò: "Đem bệnh truyền cho người khác thì mình liền khỏi ư?"

Ông hiệu trưởng không trực tiếp trả lời, có lẽ cũng không trả lời nổi, chỉ ý vị thâm trường nói: "Sau khi Kent rời khỏi viện điều dưỡng Thiên Sứ thì lại quay lại bệnh viện Wafa, đón Catherine đi. Mười mấy năm sau, có người nhìn thấy Webb, Kent và Catherine truyền giáo ở Liverpool."

Ông đưa cho cô một tờ giấy mỏng ở dưới đáy: "Đây là bức thư từ tín đồ truyền ra, cháu xem xem."

Trên tờ giấy có dùng ngòi bút đậm kỳ lạ viết một số từ, trong đầu Ngôn Chân Chân tự phiên dịch thành như thế này:

Thần biển vĩ đại nằm sâu dưới đáy Thái Bình Dương

Bão táp và sấm chớp là nghi trượng của ngài khi xuất hành

Người thường nhỏ bé đang co ro trong mưa gió bão, cầu mong thần biển chiếu cố

Nếu như đủ may mắn, nếu như đủ bất phàm

Con kiến sẽ được chọn trúng, trở thành nô lệ trung thành, quay về vực sâu vô tận

Được sinh mệnh vô tận và sức mạnh siêu phàm

Ngài là vị thần thuở xưa, hàng tỉ năm trước đã tồn tại

Lễ tế bài cổ xưa có thể kêu gọi lời đáp lại của ngài

Bắt buộc phải trả giá

Ngài ở dưới biển sâu, chờ đợi sự thức giấc vĩ đại

Đợi một bầy sao đến đúng vị trí

Cùng nhau chứng kiến sự bất diệt của thế giới

Ngôn Chân Chân ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Cho nên, Kent trở thành nô lệ của thần biển, thông qua cách truyền bệnh để phát triền đồng đội, mọi người cùng nhau phát huy ánh sáng của thần ư?"

Cô khéo léo đưa ra chất vất: "Hiệu suất này có phải hay không có chút thấp?" Thực tế cô càng muốn hỏi, nhúm rong biển đó là "thần biển" ư? Trình độ hình như có chút thấp?

Hay là, cô vẫn nên tiếp tục làm người theo chủ nghĩa vô thần.