Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Chương 16: Đứa bé được chọn trúng - Những con người bất phàm như chúng ta




Vằn thắn canh suông, mỳ tôm nõn, bánh bao chiên vị gạch cua, canh bí đỏ, nước đậu nành táo đỏ.

Đây là bữa ăn đêm mà Ngôn Chân Chân ăn chực được.

Cô sớm đã đói rồi, trực tiếp gắp lên một cái bánh bao chiên nóng hừng hực, dùng sức cắn xuống. Nước canh rớt vào trong miệng, vừa thơm vừa nóng.

Lăng Hằng nhìn cô ăn cũng đói, thuần thục ăn hết vằn thắn tươi ngon rồi ra tay với bánh bao chiên.

Ngôn Chân Chân không có thói quen im lặng khi ăn, hỏi mơ hồ: "Một mình cậu về trước à, Lăng phu nhân và Lăng tiểu thư thì sao?"

"Hôm nay họ không về đây." Lăng Hằng lau khóe miệng, nhấp một ngụm nước đậu nành: "Lâm quản gia gọi điện cho tôi, nói cậu đang truy hỏi một số chuyện."

Ngôn Chân Chân cong mắt lên: "Đúng vậy, tôi rất tò mò.

Lăng Hằng ngước mắt lên, đối mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô:" Cô làm thế nào mà làm được vậy? "

" Có ý gì? "Cô chớp mắt.

" Tôi nhìn thấy vụn giấy của bánh pháo trong đất, cô là dùng cái này làm ra sao? "Lăng Hằng không xác định cô biết bao nhiêu nên dùng từ vô cùng mơ hồ.

Ngôn Chân Chân còn giỏi đánh lừa người khác hơn cậu, giả vở thẳng thắn nói:" Đúng vậy, bánh pháo không phải dùng để hù dọa quái vật sao, dùng xong rất có hiệu quả. "

Truyền thuyết về bánh pháo và Niên Thú đương nhiên Lăng Hằng biết, nhưng mà nói lực sát thương của bánh pháo có thể đuổi chúng đi.. Cậu vẫn giữ nguyên ý kiến.

" Cô còn nhìn thấy gì nữa? "Cậu truy hỏi.

" Không phải cậy mình xinh đẹp mà muốn chiếm tiện nghi của tôi. "Ngôn Chân Chân nghịch ngợm ống mút nước đậu, nói nhanh:" Đến lượt tôi hỏi rồi. "

Lăng Hằng khoanh tay:" Cô hỏi đi. "

Câu hỏi đầu tiên của cô trực tiếp nói tới trọng điểm:" Nhà họ Lăng tài trợ tôi tới nước S rốt cuộc là vì điều gì? "

Lăng Hằng sững người rồi châm chước đáp:" Tôi cho rằng là vì bồi thường nhưng không nghĩ tới cô sẽ tới nhà chúng tôi. "

Ban đầu ba cậu nói tài trợ con của dì Tương đi học, cậu cho rằng chỉ là mỗi năm chuyển tiền học phí, hoặc là giúp liên hệ một số trường học. Đây không phải truyện gì lớn, tiện tay đều có thể làm được nên cậu không chú ý nhiều.

" Xem ra là cậu không biết rồi. "Ngôn Chân Chân giả vờ thất vọng, ngay lập tức lại hỏi:" Tại sao lại theo dõi tôi? "

Lăng Hằng:"... "

" Cậu vẫn không biết gì cả. "Cô thở dài:" Tôi đành hỏi cái khác vậy, những thứ kia tại sao lại nhìn chằm chằm tôi? "

Lăng Hằng vốn tưởng là cô đang lạt mềm buộc chặt, cố ý hỏi hai cái cậu không biết để cậu cảm thấy có lỗi, những vấn đề sau sẽ nói ra chân tướng.

Ai ngờ cô không hỏi" đó là thứ gì "mà hỏi" tại sao lại nhìn chằm chằm cô ".

Câu trước cậu sẽ không đáp vì không liên quan tới cô, câu sau thì liên quan tới an nguy của cô, nếu như không trả lời thì có chút quá đáng. Mặc dù cậu vẫn giữ nguyên ý kiến với việc" nhìn chằm chằm cô ".

Cậu im lặng một lúc rồi nói:" Cô nói cụ thể thì tôi mới biết là chuyện gì xảy ra. "

Tôi ở trong phòng chán quá, lại thấy ánh trăng hôm nay khá đẹp nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành." Ngôn Chân Chân nửa thật nửa giả nói: "Lúc đi tới đài phun nước thì nghe thấy âm thanh kỳ lạ, tôi có chút sợ hãi nên ném bánh pháo ra, kết quả nhìn thấy có con ếch to như người nhảy ra, dọa tôi một trận."

Vì tăng độ tin cậy, cô còn miêu tả dáng vẻ của con ếch.

Lăng Hằng: "Cô đi bộ thì cầm bánh pháo theo để làm gì?"

"Để trong túi áo quên lấy ra thôi." Cô nói như thật.

Lăng Hằng biết cố hỏi cũng không có tác dụng liền hỏi cái khác: "Sau đó thì sao?"



"Sau đó.." Vẻ mặt Ngôn Chân Chân u ám xuống: "Trên mặt đất xuất hiện nhiều thứ đen sì sì như nhựa đường đi về phía tôi."

Bắp thịt trên người Lăng Hằng trở nên căng cứng lại.

Cô chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm tôi nhưng cái gì cũng không nhìn thấy được nên không dám chạy, cứ đứng như vậy một lúc thì thứ đó đột nhiên biến mất."

"Cứ như vậy?" Cậu không thể tin nổi.

Ngôn Chân Chân xòe tay ra: "Tôi không biết bắn tên, cũng không biết đánh nhau, lẽ nào là tôi đánh cho nó chạy sao?"

Cái này đúng là có sức thuyết phục hơn, Lăng Hằng tin một nửa, ngập ngừng nói: "Sau này gặp tình huống như vậy.."

"Đừng nói cái gì mà bảo tôi tránh xa ra." Ngôn Chân Chân không chút khách khí ngắt lời cậu: "Tôi biết chạy trốn mất mặt nhưng có ích, nhưng mà, chúng có thể tìm tới tôi lần một thì sẽ có lần hai, tôi không thể lần nào cũng may mắn như vậy. Tôi muốn biết tại sao lại nhưng vậy, bằng không sớm muộn cũng xảy ra chuyện."

Lăng Hằng cau mày: "Biết càng nhiều càng nguy hiểm, không biết cái gì rời đi mới là an toàn nhất." Cậu dừng một chút: "Vấn đề của cô, tôi sẽ giải quyết."

Không cần biết mục đích ba cậu làm như vậy là gì, nhưng nếu cậu cường liệt phản đối thì cũng không phải là không còn nước thương lượng.

Nhưng mà, Ngôn Chân Chân nói như đinh đóng cột: "Tôi không đi."

"Lần này ba cậu bỏ qua cho tôi, lần sau thì sao? Cậu cứu tôi một lần, còn có thể cứu tôi mấy lần nữa?" Cô bóp ống mút, ánh mắt sáng ngời: "Tôi sẽ không đem hi vọng của mình gửi trên người người khác."

Lăng Hằng không nói nên lời.

Nghĩ lại, mặc dù Ngôn Chân Chân không chỉ một lần tìm cậu giúp đỡ, nhưng chỉ muốn tiện lợi chứ không muốn cậu giải quyết giúp.

Cô rất.. Dũng cảm.

Giống như một ngọn lửa nhe nanh múa vuốt.

Phải thừa nhận, cậu có chút bị cô lay động rồi.

Có thể sự lựa chọn của cô trong mắt người lớn là không biết trời cao đất dày, chỉ là đi tìm đường chết, nhưng nhiệt huyết thiếu niên vẫn còn, một lòng dũng cảm lại rất dễ ảnh hưởng tới người khác.

Đặc biệt là Lăng Hằng.

Cậu biết sự đáng sợ của những thứ kia, vì vậy cho dù có hàng ngàn cách giải thích về sự may mắn của cô, giờ này phút này, tư thế không chút sợ hãi của cô vẫn xúc động tới cậu.

"Tôi không thể nói cho cậu đó là cái gì." Giọng nói của Lăng Hằng mềm xuống: "Những thứ khác thì tôi có thể giúp cậu điều tra. Trước lúc đó, cậu đừng manh động, cũng đừng nói với người khác đã xảy ra chuyện gì."

Ngôn Chân Chân không vừa ý, truy hỏi: "Vậy nếu như tôi lại gặp phải thì sao? Chúng có nhược điểm không?"

Lăng Hằng :( ̄_ ̄

)

Sống không tốt sao?

Cô thúc giục: "Đừng kẹt sỉ, nói cho tôi biết."

"Không có gì tốt nói cả, gặp phải thì cậu cứ chạy đi." Lăng Hằng nói.

Ngôn Chân Chân giật mình: "Điều gì làm cho cậu cảm thấy tôi có thể chạy khỏi nó?"

Lăng Hằng: "..."

Cũng đúng.


Nhưng đó cũng không phải lý do cậu muốn đối mặt với nó đâu? Lăng Hằng nhìn cô một cái, phát hiện trên mặt cô không hề có vẻ sợ hãi và thụt lùi mà chỉ có vẻ suy tư làm thế nào để đánh bại kẻ địch.

Cô cư nhiên không sợ nó.

Điều này làm sao có thể?

Lăng Hằng cụp mắt, trong mắt hiện lên cảnh tượng hồi bé: "Cậu đi xuyên qua vườn hoa um tùm, đuổi theo một con thỏ trắng, sau đó trong chớp mắt, sương mù màu trắng dâng lên từ biển nhấn chìm tất cả.

Nhựa đường bắt đầu xuất hiện như một loại độc dược, ăn mòn đen sì cây cỏ, mùi tanh cá nồng đậm ập tới, trong bụng cồn cào buồn nôn.

Sau đó, trong sương mù xuất hiện..

" Lăng Hằng! "Giọng nói thanh thoát của thiếu nữ cắt ngang dòng hồi ức của cậu:" Hơn 12 giờ rồi, tôi phải đi về rồi. "

Cậu dừng lại dòng suy nghĩ, lạnh lùng nói:" Ờ. "

Ngôn Chân Chân hỏi:" 'Cái kia' hôm nay không đến nữa chứ? Tôi không muốn ngủ được giữa chừng lại bị cái gì đó nhìn chằm chằm. "

Cô chỉ là tùy ý hỏi một chút, ai ngờ Lăng Hằng hơi sững lại rồi hỏi một đằng, trả lời một nẻo:" Ngày mai là chủ nhật. "

" Cho nên? "Cô khó hiểu.

Lăng Hằng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi bình tĩnh đáp: Đột nhiên tôi muốn chơi trò chơi, cậu chơi không?"

Ngôn Chân Chân nhìn theo tầm mắt cậu nhưng không phát hiện ra cái gì, nghĩ một lúc cũng không truy hỏi, giả vờ rất có hứng thú gật đầu: "Được, chơi cái gì, Mario ư?"

"Đều được." Lăng Hằng đi tới phòng khách, mở ti vi ra, lấy ra hai tay cầm chơi game, ngồi trên mặt đất: "Trong tủ lạnh có đồ uống, cậu lấy giúp tôi lon cà phê ra."

Ngôn Chân Chân mím môi cười, cảm thấy cậu miệng cứng lòng mềm rất đáng yêu. Cô lập tức đi tới tủ lạnh lấy ra một lon cà phê và một lon coca cola, thấy có cả sữa chua cũng lấy hai hộp.

Phòng khách không có bàn trà, chỉ có ghế sô pha và thảm trải sàn, trực tiếp ngồi trên đất cũng rất thoải mái.

Cô ngồi bên cạnh Lăng Hằng, đưa cà phê cho cậu.

Lăng Hằng lấy rồi đặt sang một bên, lấy coca cola rồi mở ra cho cô.

"Cảm ơn." Ngôn Chân Chân khoanh chân ngồi xuống: "Cái này chơi như thế nào, tôi chưa chơi qua."

Trên màn hình ti vi lớn đã hiển thị trò chơi, từ phiên bản mới tới phiên bản kinh điển, cái gì cũng có, danh sách hiển thị "1254" im lặng thể hiện sự ra tay thổ hào của cậu.

Lăng Hằng nhấp một ngụm cà phê rồi lười biếng đáp: "Cậu chọn một cái."

Ngôn Chân Chân không chút do dự nói: "Resident Evil."

Lăng Hằng: -_-

"Cậu không có ý kiến chứ?" Cô chớp mắt.

"Nhà tôi cũng đâu phải công ty Umbrella." Cậu đi vào trò chơi, hết sức không biết nói gì: "Cậu đừng đoán linh tinh."

Ngôn Chân Chân: "Tôi cũng đâu có nói gì."

Lăng Hằng: "Chính cậu ám thị như vậy."

"Cậu biết thuật đọc tâm sao? Nếu không thì sao lại khẳng định như vậy." Cô không để ý: "Lại nói người đặt tên cho trợ lý ảo Queen là ai?"

Lăng Hằng nói: Đầu tiên, đây là một cái AI, không phải trợ lý ảo, bởi vì cái thứ nhất tên là King nên cái này gọi là Queen, không liên quan gì tới nữ hoàng đỏ hết. "


" AI? "Ngôn Chân Chân kinh ngạc:" Bây giờ có bán cái này ư? "

" Là tôi tự viết lập trình. "Lăng Hằng liếc cô:" Cậu ấn sai rồi, không phải hướng đấy. "

" À ừ. "Cô vội vàng nhấn phím thiết lập, tiếp tục hỏi:" Cậu mới có mấy tuổi đã biết tự mình viết lập trình AI rồi? Đừng tưởng tôi học ít mà lừa tôi. "

Tay cầm máy chơi game của cậu đột nhiên dùng sức, ngữ điệu hết sức bình tĩnh:" Không phải hệ thống quá phức tạp, không khó lắm, cũng không biết tiến hóa. "

Ngôn Chân Chân nhìn cậu.

" Nhìn cái gì? "Cậu thuần thục điều khiển nhân vật trong game:" Tôi không lừa cậu. "

" Tôi tin. "Cô gật đầu, ngốc nghếch nhặt thuốc tiếp tế trong góc:" Chỉ là có chút kỳ lạ, cậu giỏi như vậy, vì thâm thù đại hận gì mà không đi làm thiên tài? "

Động tác của Lăng Hằng hơi ngừng lại, bình tĩnh nói:" Mọi món quà của vận mệnh đều có cái giá của nó. "

Ngôn Chân Chân sững lại, lắc đầu:" Tôi không thích cách nói này. "

" Đây mới là hiện thực. "

" Không. "Thái độ của cô kiên quyết:" Người phi phàm là những đứa bé được chọn trúng, là đứa con của vận mệnh. "

Lăng Hằng :(⊙﹏⊙)

Ngôn Chân Chân: O ( ̄^ ̄) o

* * *

Trong vườn hoa, Lâm quản gia và Trương Lạp nấp ở chỗ bí mật theo dõi phòng khách của Lăng Hằng.

Rèm cửa sổ không kéo lên, ánh sáng đầy đủ, có thể thấy rõ hai người đang ngồi trên thảm chơi game, trên màn hình ti vi cũng có hình ảnh nhân vật chuyển động, cảnh tượng thay đổi chứ không phải là hình nền che đậy.

" Xem ra là lừa được cô bé rồi. "Trương Lạp cau mày:" Nhưng cô bé bám được thiếu gia.. Có cần bẩm báo cho tiên sinh không? "

Lâm quản gia không thích Ngôn Chân Chân, cho rằng cô chưa ra ngoài ngời lại tham lam thô thiển, nhưng lúc này, ông nhìn Lăng Hằng ngồi chơi game trong phòng khách, khó mà gật đầu.

Bên ngoài thiếu gia có bạn bè nhưng trong nhà gần như không có ai để trò chuyện. Cũng không nói chuyện chơi đùa với A Mễ? Dù gì cô ta cũng chỉ là người giúp việc, còn không bằng Ngôn Chân Chân ở nhờ.

" Thế nhưng lại là cô bé ấy. "Lâm quản gia thở dài:" Nếu như là Nhiễm tiểu thư thì tốt biết mấy. "

Ấn tượng của ông về Nhiễm Nhiễm lần đầu tiên không tệ, mặc dù ba Nhiễm phá sản tự sát, chỉ có chút tài sản, người nhà họ Lăng không thèm để ý, giáo dưỡng và ăn nói của cô ấy không tệ, có thể được coi là" người bạn tốt ".

Thế nhưng lại là Ngôn Chân Chân.

Trương Lạp hiểu ý ông, im lặng một lúc rồi nói nhẹ:" Đinh Tương chăm sóc thiếu gia lớn lên nên cũng có vài phần tình cảm. "

" Chuyện này nói sau. "Lâm quản gia nói nhỏ:" Trước tiên dọn dẹp 'việc ngoài ý muốn' hôm nay. "

Trương Lạp gật đầu:" Tôi hiểu. "

Vẻ mặt Lâm quản gia hòa hoãn lại:" Trương Lạp, năng lực của ông không được coi là giỏi nhất nhưng tôi lại nhiều lần đề cử ông với lão gia, ông biết tại sao không? "

" Bởi vì tôi không nói nhiều. "Trương Lạp nói nhỏ:" Ngài yên tâm, tôi sẽ không hỏi thêm điều gì. "

Lâm quản gia lạnh lùng nói:" Không phải 'không hỏi', mà là 'không biết'. Người không biết gì mới sống lâu, hiểu chưa?"

Trương Lạp kinh ngạc sợ hãi.