Tại Hạ Là Nam Phụ

Chương 9: Xuống núi




Sở Huân sợ vết thương cậu rách ra nên chỉ đứng bất động để cậu quậy trên đó.

"Sư huynh à... dẫn đệ xuống núi chơi đi, nha, nha, nha." Bạch Ngạn mè nheo.

"Không phải dẫn đệ đi chơi, mà là dẫn đệ đi tìm thanh kiếm mới." Sở Huân đáp lời.

"Thanh kiếm mới?" Bạch Ngạn ngạc nhiên, cậu thấy Sở Huân không bỏ đi nữa liền buông ra, bắt đầu nhâm nhi bánh tiếp.

Bị sư đệ bỏ rơi ngang hông, Sở Huân hơi hụt hẫng. Nhưng cảm giác đó đi qua rất mau, nhanh đến độ ngay cả hắn cũng không nhận ra.

"Kiếm của đệ bị gãy trong hầm ngục rồi." Hắn định nói bộ đệ không nhớ sao nhưng nhận ra Bạch Ngạn mất trí nhớ thật. Sở Huân nói tiếp: "Cần phải có một thanh kiếm mới. Chúng ta sẽ tới Kiếm Linh Trì, để xem linh kiếm nào sẽ chọn đệ."

Bạch Ngạn không hiểu, bé ngoan hỏi thắc mắc của mình với thầy giáo ngay: "Bộ mỗi lần kiếm gãy chúng ta đều tới nơi đó để tìm thanh khác hả?"

Sở Huân lắc đầu: "Kiếm không dễ gãy..."

Bạch Ngạn bật cười, chen ngang lời của Sở Huân: "Đệ nghĩ sẽ không có thanh kiếm nào chọn đệ đâu."

Sở Huân lắc đầu: "Sẽ có. Đệ đừng bi quan như vậy."

Bạch Ngạn nhún vai: "Đệ không bi quan, đệ nghĩ sao nói vậy thôi."

Sở Huân nghĩ rằng có lẽ tuy Bạch Ngạn mất trí nhớ nhưng trong tiềm thức của cậu vẫn nhớ chuyện này. Thật chất, nguyên chủ không hề có linh kiếm. Thanh kiếm nguyên chủ dùng là mua đại tại một tiệm bán vũ khí ở nhân gian. Mỗi lần chiến đấu, nguyên chủ đều phải truyền linh lực vào kiếm, dẫn đến tình trạng tiêu hao thể lực. Nguyên chủ đánh đấm chưa được bao lâu thì mệt đứt hơi.

Bởi vì kiếp trước Bạch Ngạn chết quá sớm nên hắn không nhớ vấn đề này. Từ ngày sống lại, mỗi ngày hắn đều phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hắn mới nhận ra Bạch Ngạn ở kiếp này thay đổi rất nhiều.

Sở Huân bất giác đưa tay xoa đầu cậu: "Không sao đâu, có huynh ở đây, nhất định sẽ tìm được một thanh kiếm tốt cho đệ."

Bạch Ngạn được xoa đầu khá ngỡ ngàng. Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn lom lom. Nhận ra trong đôi mắt hắn không có ý đồ gì khác, cậu mới ngoan ngoãn để hắn xoa đầu mình.

Đầu để đội thần linh, thờ cha, thờ mẹ, không phải muốn sờ là sờ, nếu Sở Huân vừa sờ vừa có suy nghĩ bậy bạ trên đầu cậu là cậu đánh hắn bầm mắt cho.

Mật Đào trốn một góc nhìn lom lom hai người.

"Khi nào mình xuống núi dạ?" Bạch Ngạn hỏi.

"Đệ muốn khi nào?"

"Ngay bây giờ!"

"Không được, vết thương của đệ lành hẳn rồi chúng ta xuống núi." Sở Huân cười.

Đây là lần đầu tiên Bạch Ngạn cảm thấy vết thương của mình phiền phức đến thế.

Sở Huân buồn cười, cảm thấy Bạch Ngạn hoạt bát không khác gì mấy bông hoa hướng dương lúc lắc trong gió bên ngoài núi Thiên Quỳ Tử Sơn. Hắn đứng dậy, căn dặn cậu mấy câu rồi rời đi.

Đợi Sở Huân đi rồi, Mật Đào mới mon men lại gần Bạch Ngạn. Thấy Mật Đào đưa đỉnh đầu ra, cậu ngạc nhiên: "Em muốn làm gì?"

"Xoa xoa đầu, giống sư huynh làm với chủ nhân."

Bạch Ngạn buồn cười. Quả nhiên Cáo Linh Xảo vẫn là trẻ con.

Bạch Ngạn xoa đầu của Mật Đào. Nó vô cùng hạnh phúc, bởi vì cuối cùng chủ nhân đã xoa xoa đầu nó.

Nó thèm được như thế này từ lâu lắm rồi.

...

Vì để được xuống núi, Bạch Ngạn đã chịu dùng dược phẩm đắt tiền do Sở Huân gửi sang.

Chuyện Sở Huân đưa thuốc tốt cho Bạch Ngạn mọi người ở Vạn Hoa Tông đều biết. Tông chủ Lạc Kiều Thanh thấy vậy mang thuốc tốt đến cho hắn, còn căn dặn hắn cũng phải dưỡng thương, đừng chăm lo cho các sư đệ quá mà bỏ quên sức khỏe của mình. Sở Huân nói không cảm động là nói xạo. Cho dù qua hai kiếp, sư phụ hắn vẫn tốt như thế.

Sau khi vết thương lành lại, Sở Huân đã đến Phi Yến Bộ để đăng ký tên hắn và Bạch Ngạn xuống núi.

Ở thời đại này, người tu tiên không nhất thiết lúc nào cũng quanh quẩn trên núi. Muốn xuống núi ngao du cũng được, nhưng phải đăng ký họ tên để môn phái còn biết đệ tử của mình đã đi đâu, có gặp nguy hiểm thì các đồng môn còn biết đường tới ứng cứu.

Ba ngày sau, vết thương cậu đã lành hẳn, còn kéo da non, tha hồ tung tăng nhảy múa mà không có vấn đề gì. Bạch Ngạn trầm trồ, thuốc của đại sư huynh tốt thật nha.

Từ sau vụ ở Hình Đường, Bạch Ngạn hầu như quanh quẩn ở Thiên Quỳ Tử Sơn, Sở Huân cũng ít khi sang chỗ này nên Bạch Ngạn cũng không biết tình hình hiện tại của nam, nữ chính cùng mấy anh giai trong hậu cung của cô ta như thế nào rồi.

Chỉ có một điều là ngay cả cô ta và đám hậu cung đó không kéo tới đây làm phiền cậu.

Mật Đào chải tóc cho Bạch Ngạn. Mái tóc đen dài rũ xuống lưng được buộc phân nửa và cố định ngọc quan có nhúm lông tơ màu trắng. Mật Đào còn điểm xuyến lọn tóc hai bên bằng sợi dây màu vàng nhạt có họa tiết hoa hướng dương. Y phục cậu mặc là đồng phục của Vạn Hoa Tông nhưng được cách điệu lại với màu chủ đạo xanh ngọc, bên ngực đeo huy hiệu của Thiên Quỳ Tử Sơn. Thay vì đi giày ống cao như bao người, cậu lại chọn một đôi bốt cổ thấp để dễ hoạt động hơn.

Mật Đào thấy chủ nhân của mình xinh trai đáng yêu liền gật gù hài lòng. Ngay cả Bạch Ngạn cũng hài lòng với tạo hình ngày hôm nay.

Cứ nghĩ tóc dài nặng đầu, lại cài ngọc quan và buộc phân nửa sẽ khiến cho đầu nặng gấp đôi, không ngờ nó không có vấn đề gì cả.

"Được rồi. Em ở lại nhớ chăm sóc cho cánh đồng hoa hướng dương nghen. Trên đường ta đi gặp đồ ăn ngon sẽ mua về cho em."

"Dạ. Chủ nhân cũng phải cẩn thận nha. Đừng để bị thương nữa đó." Mật Đào gật đầu một cái thật mạnh, không quên căn dặn chủ nhân của mình thật kỹ.

Mật Đào chuẩn bị tiền và một số thuốc trị thương cho chủ nhân, tất cả đều nằm ở trong túi không gian treo ở bên hông của Bạch Ngạn.

Bạch Ngạn dặn dò mấy thứ cần thiết với Mật Đào, xong xui mới đạp mây rời đi.

...

Lúc mới xuyên qua, tình tiết xuống núi này Bạch Ngạn đã được xem qua. Trong giấc mơ đó, người Sở Huân đi cùng là Tịnh Khuê. Cô ta cũng bị gãy kiếm giống cậu. Cậu đoán, có lẽ ông trời sẽ sắp đặt cho nữ chính đi cùng nam chính mà thôi.

Thật ra cậu đồng ý xuống núi với Sở Huân là vì một nguyên nhân khác. Chứ một kẻ muốn an phận làm nam phụ nhỏ bé mờ nhạt rồi thì cậu đâu có ngu gì dạo dạo trước mặt hai người kia để thêm thù thêm oán.

Bạch Ngạn đạp mây đến chỗ hẹn với Sở Huân, là trước Sảnh Phi Yến.

"Đại sư huynh!"

Từ xa, cậu nhìn thấy Sở Huân đang khoanh tay dựa tường, ánh mắt lơ đễnh nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Cả người hắn bỗng toát lên một bầu tâm sự nặng nề làm Bạch Ngạn buột miệng kêu hắn.

Sở Huân quay qua. Đúng lúc có một cơn gió thổi tới làm tóc hắn lay động trong gió. Từng cánh hoa anh đào rơi trên người hắn như một hiệu ứng tự nhiên để tôn lên vẻ đẹp tựa thiên tiên của Sở Huân. Hôm nay hắn cũng đội ngọc quan, còn điểm xuyến thêm hai sợi tua rua dài màu xanh ngọc. Trên đai trán có một viên ngọc nhỏ màu trắng sữa khắc thành hoa quỳnh rất đẹp. Ngay cả y phục cũng được thêu họa tiết hoa quỳnh ở hai ống tay và đuôi áo, vô tình tôn lên vóc dáng cao ráo, khí chất sang trọng của hắn.

Bạch Ngạn nhảy xuống, Sở Huân sợ cậu vấp chân nên đưa tay ra đỡ trước. Bạch Ngạn rất tự nhiên nắm vạt áo của hắn để đỡ phải bị vấp chân.

"Chúng ta đi thôi." Bạch Ngạn mỉm cười.

Sở Huân cũng mỉm cười, kéo vạt áo lại rồi nắm cổ tay cậu. Bạch Ngạn ngây thơ để yên cho hắn nắm: "Chúng ta đạp mây?"

"Không, chúng ta phi hành, đạp mây hoặc gió tốn thể lực. Từ đây xuống núi khá xa."

Quả thật Bạch Ngạn biết điều này, lúc cậu mang hắn dính đầy siro dâu về núi đều phải đạp mây để đi, mệt muốn đứt hơi.

"Thế chúng ta phi hành bằng kiếm?" Bạch Ngạn hào hứng, đứng trên kiếm bay đi giống trong phim cổ trang cậu hay xem á.

Sở Huân không ngờ Bạch Ngạn mất trí nhớ mất luôn cả những kiến thức cơ bản. Hắn lắc đầu: "Kiếm là vũ khí bổn mạng, không nên đạp lên nó. Chúng ta có vật cưỡi."

Nghe tới vật cưỡi, Bạch Ngạn tròn mắt. Cậu ngay lập tức đoán ra được con vật đó là gì rồi. Bạch Ngạn lập tức nhảy ra xa.

"Huynh đừng có nói vật cưỡi của chúng ta là con nhện đó nha? Huynh có sở thích sưu tầm nhện làm thú cưỡi hả? Huynh tự cưỡi một mình đê, đệ đi bộ!" Đẹp trai nhưng sao thích nuôi thú cưng nhện, rắn, bọ cạp vậy. Sở thích này cậu không ngấm nổi.

Hắn định dùng bé nhện đó làm vật cưỡi, nhưng thấy Bạch Ngạn bài xích như thế Sở Huân cũng không dám nói thật. Chắc chắn phải nghĩ cách để bé nhện của mình với Bạch Ngạn thân thiết với nhau trước đã.

Đúng lúc này có một chim hạc khổng lồ màu trắng bay đến trước mặt hai người bọn họ rồi đáp xuống. Sở Huân bước tới, dịu dàng vuốt ve đầu chim hạc rồi lấy ra một viên linh thạch màu xanh lá cây. Chim hạc tự nhiên mổ linh thạch trong tay của hắn.

"Thú cưỡi của chúng ta đến rồi." Sở Huân cười. 

"Chim hạc?"

"Đúng thế. Nó là thú cưỡi cho những ai không có phi hành riêng. Cứ trả cho nó hai viên linh thạch hạ phẩm là nó sẽ chở tới nơi tới chốn." Sở Huân giải thích. Hắn nở một nụ cười sâu xa: "Đệ mất trí nhớ nên có những thứ không nhớ rõ, nếu thắc mắc cái gì thì cứ hỏi huynh."

Bạch Ngạn chỉ gật đầu qua loa. Miễn không phải là nhện thì cái gì cũng được hết.

Hai người cùng ngồi trên lưng chim hạc bay xuống núi.