Bạch Ngạn mặt dày rủ Hiểu Phong về quán trọ Nhất Phàn, cậu muốn giới thiệu đại sư huynh cho Hiểu Phong biết. Sau này Hiểu Phong sẽ gặp một vài rắc rối, nếu bây giờ độ giao hảo giữa Hiểu Phong và Sở Huân đạt mức tốt thì tương lai Sở Huân sẽ ra mặt giúp cho Hiểu Phong. Vì thế cậu mới quyết định dẫn Hiểu Phong đến gặp Sở Huân.
Ai ngờ Hiểu Phong nói rằng quán trọ Nhất Phàn là do nhà của cậu ta mở ra. Bạch Ngạn chửi đổng, cùng là đồng môn với nhau mà gia đình Hiểu Phong lấy giá thuê trên trời, cắt cổ vừa vừa phải phải thôi. Hiểu Phong mếu máo, việc đó là do cha y tự quyết chứ y đâu có biết gì.
Vừa bước vào quán trọ, tiểu nhị nhìn thấy Bạch Ngạn lập tức mang nước trà tới mời cậu uống. Bạch Ngạn hỏi tiểu nhị: "Đại sư huynh của ta về chưa."
"Tiểu Ngạn."
Bạch Ngạn quay mặt lại, nhìn thấy Sở Huân lập tức mỉm cười. Nụ cười đang giương lên bỗng trở nên cứng đờ khi thấy Tịnh Khuê lẽo đẽo đằng sau lưng Sở Huân. Hắn lập tức phát hiện ra biểu cảm bất thường của cậu, cảm giác như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim. Nhìn xem, sư đệ đã biết ghen rồi.
Tịnh Khuê thấy Bạch Ngạn cũng vẫy tay chào: "Chào tứ sư huynh."
Bất chợt ánh mắt của Sở Huân dán lên bàn tay Hiểu Phong đang nắm cổ tay cậu. Trong phút chốc, Bạch Ngạn có cảm giác đại sư huynh đang tỏa ra sát khí, ánh mắt hung tàn như muốn chém Hiểu Phong ra làm hai.
Bạch Ngạn chớp mắt, quan sát kỹ biểu cảm của Sở Huân. Cảm giác đáng sợ vừa rồi không còn nữa. Chẳng lẽ cậu đã tưởng tượng rồi ư.
Sở Huân vẫn duy trì nụ cười hiền lành ấy bước đến cạnh cậu. Hắn hơi nép người gần phía cậu, dường như để nhìn rõ hơn ly trà trong tay Bạch Ngạn: "Trà ở đâu vậy?"
"Tiểu nhị vừa đưa." Bạch Ngạn giơ ly trà lên.
Sở Huân khéo léo tách tay cậu với Hiểu Phong ra, thành công chen vào giữa hai người. Bạch Ngạn đưa tách trà mình vừa mới uống một ngụm cho Sở Huân: "Huynh uống thử xem, ngon lắm, thơm thơm ngọt ngọt."
Sở Huân thế mà cầm lên nhấp thử: "Ngon."
Vừa nói hắn vừa cười. Bạch Ngạn ngu ngốc cũng cười theo.
Tịnh Khuê cảm giác giữa hai người có gì đó kỳ lạ nhưng không thể diễn tả được. Cô nàng không muốn tìm hiểu cảm giác đó là gì. Tịnh Khuê cũng hào hứng: "Thật sao? Muội cũng muốn thử."
Sở Huân sợ cô ta giành mất tách trà, khéo léo nghiêng người dùng ống tay áo che lại. Sở Huân cười, đáp lời: "Để sư huynh kêu tiểu nhị mang đến."
Sở Huân gọi tiểu nhị mang trà đến cho Tịnh Khuê. Bạch Ngạn cảm thán trong lòng, xem nam chính cưng chiều nữ chính kìa.
Hiểu Phong tò mò: "Bạch Ngạn, người này là..."
"Sư huynh của ta, Sở Huân." Bạch Ngạn đáp lời.
Hiểu Phong trầm trồ: "A, chính là sư huynh của Vạn Hoa Tông, người từ nhỏ được xem là thiên tài đột phá tu vi rồi không? Lần đầu được diện kiến! Tại hạ là Chúc Hiểu Phong, thiếu chủ của Túy Hòa Các, là bạn thân của Bạch Ngạn."
"Bạn thân?" Sở Huân âm dương quái khí nói: "Thì ra tiểu Ngạn cũng có bạn thân mà sư huynh không biết đấy."
Bạch Ngạn thúc nhẹ vào bụng hắn: "Mới quen. Đừng có làm càn."
Hiểu Phong nhìn sang Tịnh Khuê đang đứng bên cạnh: "Còn cô nương này là..."
Tịnh Khuê cười tít mắt, đẹp tựa như một bông hoa nhỏ: "Ta là Tịnh Khuê, muội muội của Sở Huân huynh và Bạch Ngạn huynh."
"Ồ, đây không phải là Tịnh Khuê cô nương nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân đây sao?" Trong một ngày, Hiểu Phong thế mà làm quen được cả ba người trong đó có hai người tiếng tăm của Vạn Hoa Tông nữa.
Bạch Ngạn dòm lom lom, ái chà, quả nhiên nam 8 có khác, vừa gặp Tịnh Khuê mà đã trúng tiếng sét ái tình rồi. Sở Huân thấy Bạch Ngạn cứ nhìn Hiểu Phong mãi lập tức không vui, hắn vờ như vô ý đẩy đầu cậu nhìn về phía mình.
"Lúc nãy không thấy đệ đâu, đến lượt đệ tìm linh kiếm rồi đó."
Bạch Ngạn ngẩng đầu lên nhìn hắn, biểu cảm vô cùng tội nghiệp: "Đệ tìm rồi, không có." Là nói xạo đó, cậu đâu có đến Kiếm Linh Trì.
Sở Huân xoa đầu cậu: "Không sao, huynh sẽ nghĩ cách khác giúp đệ."
Tịnh Khuê không chấp nhận được việc mình bỏ lơ, cũng tiếp lời: "Muội cũng sẽ giúp huynh."
Bạch Ngạn buột miệng: "Đừng giúp! Ngươi giúp chỉ tổ gây thêm phiền phức cho ta mà thôi."
Một câu nói, cả ba người bị đông cứng.
Tịnh Khuê không ngờ lòng tốt của mình bị Bạch Ngạn từ chối. Tịnh Khuê ấm ức: "Muội cũng chỉ muốn giúp huynh mà... huynh ghét bỏ muội đến thế sao?"
Sở Huân lên tiếng, ngăn cản lời xàm ngôn của Bạch Ngạn: "Được rồi. Hôm nay ai cũng vất vả, về phòng nghỉ ngơi đi."
Tịnh Khuê mím chặt môi, khóe mắt hồng hồng như sắp khóc tới nơi.
...
"Huynh tắm trước hay đệ tắm trước?" Bạch Ngạn thấy nước nóng đã có nên hỏi đại sư huynh.
Ở thế giới này. Mỗi phòng trọ đều có ao tắm, nước nóng có hệ thống dẫn vào, khách muốn tắm nước nóng thì nói cho tiểu nhị biết để họ đun củi. So với thế giới cổ đại trong phim cậu hay xem thì nơi này hiện đại hơn nhiều.
"Đệ tắm trước." Sở Huân nhìn chằm chằm vai cậu.
Bạch Ngạn không để ý ánh mắt khác thường của sư huynh, ngây ngô đi tắm trước. Sở Huân ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm tấm bình phong, nơi đang hắt cái bóng mờ mờ ảo ảo của Bạch Ngạn. Hắn nhìn cái bóng đang vén tóc qua một bên, đôi mày kiếm nhíu chặt lại, ánh mắt càng thêm tăm tối.
Hắn cứ ngồi đó, bất động nhìn tấm bình phong cho tới khi cậu đã tắm xong, mặc mỗi y phục đi ngủ mỏng tang bước ra ngoài. Sở Huân cụp mắt xuống, che giấu tâm tư trong đôi mắt mình rồi đi tắm.
Trong ao tắm hơi nóng tản xung quanh, thoang thoảng trong đó là mùi hoa hướng dương dịu mát. Ánh mắt Sở Huân càng thêm tăm tối.
Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, mùi hoa hướng dương vương trong không khí càng làm lòng hắn khó chịu gấp bội. Hắn muốn biết hôm nay Bạch Ngạn đã đi đâu, đã gặp Hiểu Phong khi nào, bọn họ đã đụng chạm bao nhiêu lần.
Sở Huân biết Hiểu Phong. Ở kiếp trước, Hiểu Phong cũng có mặt trong cuộc chiến, cũng là người đâm hắn một kiếm, nhưng khi đó Hiểu Phong đã khóc và nói lời xin lỗi trước khi đôi mắt hắn mất đi tiêu cự.
Sở Huân biết Hiểu Phong cũng bị Tịnh Khuê khống chế. Hắn không trách y, nhưng y đi cùng sư đệ đã làm hắn chán ghét.
Sở Huân tắm rất lâu mới trở ra. Bạch Ngạn thầm nghĩ, không biết nam chính có quay tay ở trong ao hay không mà lâu dữ.
"Thật ra đệ không hề xuống Kiếm Linh Trì đúng không?"
Bị Sở Huân hỏi như thế, cả người Bạch Ngạn cứng đờ. Đại sư huynh có khác, không dễ dàng qua mắt hắn được. Bạch Ngạn mím chặt môi, hai chân co lên, cúi đầu xuống gác lên đầu gối mình. Mái tóc đen tuyền như suối phủ lên cánh tay rồi trượt dần xuống, mềm mại đến mức Sở Huân muốn chạm vào, vuốt ve nó.
"Tuy đệ mất trí nhớ nhưng không có nghĩa là mất sạch. Đệ vẫn nhớ vì sao mình không có linh kiếm như người khác. Thể chất của đệ không phù hợp với linh kiếm, cho nên đệ phải sử dụng vũ khí bình thường và truyền linh lực vào đó." Nhưng nguyên chủ dùng vũ khí gì thì cậu không dám hỏi.
Chuyện này làm Sở Huân nhớ lại một vài chuyện cũ mà hắn đã quên từ lâu. Kiếp trước, lúc Bạch Ngạn còn sống đã nổi danh là...
"Cho nên... sư huynh đừng mắng đệ chuyện không xuống Kiếm Linh Trì nữa nha?" Bạch Ngạn mè nheo cắt đứt suy nghĩ của hắn. Ánh mắt của hắn dán lên bàn tay đang túm lấy vạt áo của mình lắc qua lắc lại, tuy trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
Thôi, coi như bỏ qua cho đứa nhỏ trong thời kỳ phản nghịch này đi.
"Huynh không trách đệ, nhưng mà... lần sau có chuyện gì phải nói cho huynh biết." Vừa nói hắn vừa xoa đầu cậu.
Bạch Ngạn mím môi, ngươi là nam chính, cái gì cũng nói cho ngươi biết khéo lại bị số phận đưa đẩy cho gặp nữ chính, rồi nữ chính kéo rắc rối đến cho ta. Bạch Ngạn ta đây đâu có ngu.
Đáng tiếc là những gì cậu nghĩ đều viết hết lên mặt rồi. Sở Huân không hiểu tại sao Bạch Ngạn cứ sợ Tịnh Khuê sẽ dính với hắn rồi gây rắc rối cho cậu nữa. Điều này càng làm cho hắn quả quyết rằng Bạch Ngạn cũng trùng sinh, nhưng vì nguyên do nào đó làm một số ký ức cậu bị mất đi.
Sở Huân leo lên giường, kéo chăn qua: "Được rồi, ngủ đi."
Bạch Ngạn nhìn Sở Huân, hoang mang: "Huynh ngủ chung giường?"
Sở Huân nhìn xung quanh. Trong căn phòng ngày, ngoại trừ cái giường bự tổ chảng này ra thì không còn cái giường thứ hai nào cả. Sở Huân nheo mắt nhìn Bạch Ngạn, trong lời nói mang theo ý chọc ghẹo mà Bạch Ngạn vẫn không nhận ra: "Đệ muốn huynh ngủ dưới đất?"
Bạch Ngạn lắc đầu: "Bệnh chết!" Cậu chẹp lưỡi, thụt lùi vào bên trong: "Huynh có tật ngủ hay lăn lộn qua lại không?"
"Không có." Sở Huân đáp.
Bạch Ngạn hài lòng, vẽ một đường phân cách ở giữa: "Huynh một nửa, đệ một nửa, không được xâm chiếm địa bàn của nhau."
Sở Huân nhướng mày, nhẹ nhàng gật đầu đồng tình. Chăn khá to nên đắp chung cũng chẳng sao. Bạch Ngạn vừa đặt lưng xuống đã xoay mặt vào tường ngủ khò khò.
Cả ngày hôm nay đi bộ, chân thì tê đau, cả người mệt mỏi nên Bạch Ngạn chìm vào giấc ngủ rất mau.
Sở Huân không ngủ ngay được như cậu. Hắn nghiêng đầu qua, ngắm nhìn mái tóc đen tuyền trải dài trên nệm ấm mà cảm xúc rối bời. Người mà kiếp trước hắn không để mắt đến hóa ra lại đáng yêu và tốt bụng như thế. Nếu cậu là người trùng sinh, vậy thì hắn sẽ thêm cậu vào kế hoạch của hắn.
Ngón tay vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi tóc mềm mượt của Bạch Ngạn. Cảm giác chua loét trong lòng miễn cưỡng vơi bớt phần nào.
...
Đêm đã khuya, trăng như một chiếc mâm vàng treo trên đỉnh cành cây, tiếng ễnh ương gọi bạn tình bên ngoài văng vẳng cả không gian. Trên đường, có nhiều sạp hàng đang dọn dẹp để về nhà nghỉ ngơi. Đèn lồng đỏ hai bên đường đã sáng đèn, đung đưa theo gió mỗi khi có gió thổi qua, quán trọ Nhất Phàn cũng như thế, hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ—ngoại trừ mấy con cú đêm thích thức đêm làm cái gì đó.
Sở Huân đang lim dim sắp ngủ thì bên cạnh có động đậy. Một thứ gì đó lăn thẳng vào người của hắn. Sở Huân mơ màng mở mắt ra nhìn, trông thấy đỉnh đầu đen tuyền đang vùi vào ngực hắn.
Bạch Ngạn hơi chu môi, dụi dụi mặt mình vào ngực hắn. Vạt áo bị cậu dụi cho bung ra, để lộ cơ ngực rắn chắc. Gò má cậu tiếp xúc với da hắn có vẻ làm cậu hài lòng cho nên thôi dụi nữa, tay chân như con bạch tuộc bám lên người của Sở Huân.
Khoảnh khắc cậu dụi mặt, cả người Sở Huân cứng đờ.