Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 66




Bên trong Vạn Dược Trai.

“Các người là ai! Tại sao lại xông vào Vạn Dược Trai?”

Tin tức một đám người hung thần ác sát, đẳng cấp mỗi tên lại không hề thấp, bất thình lình “ác ý” xông vào Vạn Dược Trai rất nhanh liền đến tai Diêu tiên sinh. Và gần như ngay lập tức, hắn xuất hiện để cố gắng làm chủ tình hình.

Chỉ là, cố gắng không thôi thì chưa đủ, bởi vì…

“Nhã Phi tiểu thư đại diện gia tộc Mễ Đặc Nhĩ làm việc, đề nghị Vạn Dược Trai hợp tác!”

...ai nắm đấm to người đó sẽ được làm chủ, và trong tình huống này thì rõ ràng Nhã Phi nói riêng, cũng như là gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung, có nắm đấm to hơn Diêu tiên sinh rất, rất nhiều lần.

“Khụ… cái kia… Nhã Phi tiểu thư đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa, thật sự là thất lễ!” - Nhận ra tình hình vô cùng bất lợi cho phe mình, Diêu tiên sinh lập tức thay đổi thái độ: “Không biết Vạn Dược Trai có thể giúp gì cho Nhã Phi tiểu thư được ạ?”

Một pha bẻ lái khét lẹt khiến nhiều người không nhịn được bĩu môi khinh thường, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, bọn họ lại chẳng thể phủ nhận sự đồng ý của bản thân với Diêu tiên sinh. Nguyên nhân là bởi người ở đây ai cũng biết rằng, nữ nhân xinh đẹp đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, với ly trà nghi ngút khói trong tay và thần tình lạnh nhạt đằng kia, chính là điển hình của những gì người ta hay ví von về “bông hồng gai” trong truyền thuyết.

Đỏ thắm, xinh đẹp, thơm ngát, nhưng đủ sắc nhọn để làm đau điếng những kẻ không biết điều, và quan trọng nhất, là hoa hồng luôn mọc thành bụi chứ không hề đứng lẻ một mình đâu. Cho nên mới nói, nếu Nhã Phi là một đóa hồng gai chết người, thì gia tộc Mễ Đặc Nhĩ sau lưng nàng chính là một bụi hồng gai khổng lồ thừa sức quấn nát Vạn Dược Trai chỉ bằng một nhánh nhỏ của nó mà thôi đấy.

Bởi vậy một điều nhịn, chín điều lành đi!

“Không có nhiều thời gian để lãng phí, nên bản tiểu thư sẽ nói thẳng.” - Khẽ nhấp một ngụm trà thơm, môi đỏ Nhã Phi lúc này mới khẽ hé: “Lần này bản tiểu thư tự mình xuất mã tới đây chỉ nhằm một mục đích duy nhất, đó là đón Tiểu Y Tiên trở về gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.”

Ngắn gọn, thẳng thắn mà không kém phần bá đạo!

Nhã Phi có thể yểu điệu như xà, mềm mại như nước, nhưng đừng quên rằng rắn sẽ có độc và nước đá thì không hề mềm đâu. Nữ nhân mềm hay cứng, độc hay đẹp, chủ yếu nằm ở việc nam nhân trước mặt nàng là ai thôi. Rất rõ ràng, Diêu tiên sinh còn lâu mới đủ “cứng” để khiến Nhã Phi nhận phần “mềm” được, nên phản ứng của hắn chỉ có thể là...

“Chuyện đó…”

...lưỡng lự trước phán quyết của nàng mà thôi.

Đương nhiên Diêu tiên sinh phải lưỡng lự, bởi vì bỏ qua chuyện tin đồn về bảo tàng gì đó mới nổi lên gần đây, thì nói thế nào Tiểu Y Tiên cũng là chiêu bài danh tiếng từ lâu của Vạn Dược Trai mà. Nếu vị Tiên Nữ bảng hiệu này cứ thế bị người ta đón đi, e rằng doanh số, kéo theo đó là doanh thu của toàn cửa hàng sẽ bị sụt giảm nghiêm trọng á.

Nhưng mà thủ phạm đòi người thế nhưng mà lại là gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, không giao không được a!

“Yên tâm, chúng ta cũng như ngươi đều là người làm ăn, cũng biết tuân thủ nguyên tắc “không lừa gạt, không cướp đoạt” của kẻ khác cái gì.” - Giống như đi guốc trong bụng Diêu tiên sinh, Nhã Phi lạnh nhạt đặt lên mặt bàn một tấm thẻ và một xấp giấy tờ: “Ở đây có tiền mặt, cùng một số đơn hàng với tổng giá trị tương đương tiền lời của Vạn Dược Trai trong mười năm, xem như “phí chuyển nhượng” Tiểu Y Tiên.

Ngoài ra, gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đặc cách cho cá nhân Diêu tiên sinh ngươi một tấm thẻ Khách Hàng Thân Thiết cấp 5 làm đền bù tổn thất tinh thần. Ngươi có ý kiến gì không?”

Híttt…

Nhìn tấm thẻ Khách Hàng Thân Thiết cấp năm màu đỏ tươi tượng trưng cho con số chi tiêu lên tới hàng tỷ tại các cửa hàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, cá nhân Diêu tiên sinh nói riêng, và cả những người đang xem trực tiếp cuộc "chuyển nhượng" với mức giá kỷ lục này đều nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
×
— QUẢNG CÁO —

Lạnh này là lạnh từ ngoài xác vào trong hồn, từ trong hồn lạnh ra tới ngoài xác luôn á!

Phải biết, kể cả có bán “được giá” nguyên cái Vạn Dược Trai đi, thì số tiền thu về cũng chỉ miễn cưỡng đổi tới một tấm thẻ Khách Hàng Thân Thiết cấp 4 thôi đấy. Vậy mà bây giờ cái gì cũng không cần làm, thậm chí háng cũng chẳng cần banh, cứ thế tự nhiên khi không được cái thẻ Khách Hàng Thân Thiết cấp 5 hiếm có.

Suy nghĩ kỹ một chút xem.

Ngắn hạn đã có tiền mặt. Dài hạn còn có hợp đồng. Ngoại khoản thêm tấm thẻ Khách Hàng Thân Thiết cấp 5 mà toàn Gia Mã Đế Quốc chỉ mới toàn những người được đặc cách có, chứ chưa ai thực sự tiêu pha mà đạt được. Vẫn là trong bối cảnh đối phương có thừa bản lĩnh đạp lên dư luận để dùng sức cướp người, nhưng họ lại chọn cách dễ nói chuyện nhất là trả “phí chuyển nhượng”, đồng thời đền bù luôn phí “phá vỡ hợp đồng”.

Người ta đã trả giá đến thế rồi, nếu Diêu tiên sinh còn lưỡng lự nữa, thì tin rằng khỏi đoán mọi người cũng biết ngày mai xác ai sẽ được treo lủng lẳng bên cạnh tấm bảng Thanh Sơn Trấn a.

“Nhã Phi tiểu thư đã có thành ý như vậy, Diêu mỗ… cung kính không bằng tuân lệnh!” - Cố hết sức giữ cho giọng mình được bình tĩnh, Diêu tiên sinh cao giọng hô về phía cửa lớn nãy giờ vẫn được đóng kín: “Người đâu, mời Tiểu Y Tiên ra gặp gỡ Nhã Phi tiểu thư!”

Đáng nói là, dù nét mặt và thái độ đối phương không ngừng thay đổi, nhưng từ đầu đến cuối, Nhã Phi vẫn luôn duy trì một sự lạnh nhạt tới vô cảm như vậy.

Vốn đã sớm thấm nhuần tư tưởng “đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn” và “chuyện gì không giải quyết được bằng tiền, thì sẽ giải quyết được bằng rất nhiều tiền”, nên phản ứng của Diêu tiên sinh hoàn toàn không nằm ngoài suy đoán của nàng.

Chỉ là…

Cốc! Cốc! Cốc!

“Tiểu Y Tiên đã được dẫn tới rồi ạ!”

“Cho nàng vào đi!”

“Xin chào Diêu tiên sinh, chào… vị tiểu thư này…”

“Ngươi chính là Tiểu Y Tiên à?”

...khi mục đích của chuyến đi này được người khác dẫn đến trước mặt, Nhã Phi lại nhịn không được nhướng mày, rồi ngay lập tức liền cau mày đầy nghi hoặc.

Nhan sắc thanh thuần, thoát tục hiếm thấy của Tiểu Y Tiên là một phần lý do, nhưng nguyên nhân chính khiến Nhã Phi có ánh mắt “không lấy gì làm thân thiện” với người trước, là bởi nàng… trẻ quá, thậm chí nói “còn nhỏ tuổi” cũng chẳng hề sai đâu. Với cái tuổi tác mới mười lăm, mười sáu chưa ráo máu đầu như thế này, Tiểu Y Tiên bản lĩnh gì để Tề Thiên Cung phải nhấn mạnh bốn chữ “càng nhanh càng tốt” với nàng chứ!?

“Tiểu nữ chính là Tiểu Y Tiên, không biết ngài là…”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là có người nhờ ta tới đây đón ngươi đi chỗ khác an toàn hơn.” - Nhanh chóng thu liễm lại nghi hoặc trong lòng, Nhã Phi lạnh nhạt đáp: “Ngươi có muốn đi không?”

“Ta đi!” - Tiểu Y Tiên không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.

Bỏ qua chuyện mấy ngày nay bị người ta đồn thổi dẫn tới chịu giam lỏng, thì chỉ riêng việc Mộc Ánh Tuyết đã căn dặn nàng rằng “chủ nhân” sẽ sớm có sắp xếp thôi cũng đã đủ để nàng không thể từ chối cái đề nghị rời đi này rồi.

“Tiểu Y Tiên, ngươi…”
×
— QUẢNG CÁO —


Thái độ của Tiểu Y Tiên khiến Diêu tiên sinh rất không hài lòng, thế nhưng…

“Nếu đã không có khúc mắc gì khác thì chúng ta đi thôi. Có gì chờ lên xe rồi nói sau.”

...một ánh mắt từ Nhã Phi đã ngay lập tức khiến lời hắn muốn nói trôi ngược trở lại vào bụng.

“Làm phiền tiểu thư chờ một lát, ta còn hành lý cần thu dọn.”

“Ừm, nhanh lên một chút, ta chờ ngươi trên xe.”

Nói, Nhã Phi liếc mắt ra hiệu cho một vị Đấu Sư đi theo bảo vệ Tiểu Y Tiên thu gom đồ đạc, còn nàng ra xe trước.

Nháy mắt, căn phòng chỉ còn lại một mình Diêu tiên sinh với những tài sản vô tri và cảm giác ngũ vị tạp trần* trong lòng.

Rốt cuộc thì… là được, hay là mất đây!?



Về tới phòng riêng, Tiểu Y Tiên vội vàng đóng kín cửa, sau đó…

“Mộc tỷ, ngoài kia có một vị tiểu thư rất xinh đẹp nói tới đón muội đi nơi khác. Có phải là sắp xếp của chủ nhân không?”

...dùng giọng vô cùng gấp gáp hỏi thăm Mộc Ánh Tuyết về Nhã Phi. Còn thu gom hành lý gì đó, vài bộ quần áo mà thôi, nhét vội vào là được chứ có cái gì đâu mà thu với chẳng gom.

“Không sai” - Mộc Ánh Tuyết gật đầu đáp: “Nếu không có gì sai lầm thì người đến đón ngươi đi nơi khác theo sắp xếp của chủ nhân nên là Nhã Phi của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.”

“Gia… gia tộc Mễ Đặc Nhĩ! Đó… đó không phải là…”

Phàm là con dân Gia Mã Đế Quốc, chắc chắn phải biết danh tiếng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Nó hiển nhiên giống như người Việt biết tới bác Hồ và cụ Giáp vậy, không có ngoại lệ.

“Chuyện không cần biết thì đừng hỏi, hiện tại nghe lệnh làm việc đi.” - Giơ tay phải ra hiệu cho Tiểu Y Tiên đừng nói lời dư thừa, cùng lúc đó tay trái Mộc Ánh Tuyết xuất hiện một chiếc túi gấm nhỏ: “Chủ nhân dặn dò, khi nào đột phá Đấu Sư thì mới được mở, còn như tò mò… sinh tử tự chịu.”

“Sinh tử… tự chịu!?”