Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 297




“Này, ta nghe nói có đội ngũ tân sinh chúng ta ở trong rừng săn ngược lại lão sinh đấy.”

“Không thể nào! Ai can đảm đến thế? Dám chọc vào những tên kia sao?”

“Hahaha, còn có thể là ai, đương nhiên là tổ đội top 5 rồi.”

“Là nhóm nữ thần Huân Nhi đấy à? Vậy thì ngược lại là nói thông rồi.”

“Mẹ nó! Hôm qua tân sinh chúng ta bị mấy tên vương bát đản kia khi dễ đủ điều, hiện tại cũng nên làm cho bọn chúng nếm thử tư vị bị đánh, bị cướp a. Rất tốt, thật hả giận!”

“Nói không sai, haha! Mà chúng ta cũng nên đi nhanh lên, nói không chừng vận khí tốt gặp được bọn họ trong rừng, lúc đó chỉ cần đi theo phía sau thôi là không cần lo bị bắt nạt nữa.”

Dù đã cố gắng đề cao các tiêu chí nhanh, gọn, chuẩn xác và bí mật lên hàng đầu khi hành động, nhưng rốt cuộc thì chỉ sau vẻn vẹn một đêm, các loại lời đồn về việc Huân Nhi và đồng bọn lập đội đi săn lão sinh vẫn nhanh chóng mọc cánh bay xa khắp rừng khiến mọi người, bất kể là tân sinh hay lão sinh, đều trợn mắt há hốc mồm khi nghe thấy.

Đương nhiên, không phải ai cũng tin vào lời đồn, nhưng khi hình ảnh không chỉ một, mà là tận bốn tổ đội lão sinh cứ thế không nghe, không thấy, không biết mọi chuyện, chỉ mang theo vẻ mặt âm trầm và giận dữ thẳng hướng cuối rừng mà đi được nhiều người nhìn thấy, thì… còn gì nữa đâu mà nghi với ngại.

Tân sinh có thể không biết, nhưng lão sinh lại hết sức rõ ràng một việc, đó là tồn tại một quy định yêu cầu các tổ đội lão sinh có số Hoả Năng dưới mười rời khỏi cuộc săn. Hay nói cách khác, bốn tổ đội kia thực sự đã bị cướp ngược tới quần đùi đều không còn nên buộc phải rời sân rồi.

Đến đây, rất nhiều tổ đội lão sinh bắt đầu cảm thấy nóng mặt, quyết định chuyển từ săn Hỏa Năng sang săn người, thề phải cho những kẻ kiêu ngạo, không biết kính trên nhường dưới kia một bài học mới hả giận.

Đáng tiếc, công sức lùng sục khắp rừng cả ngày của bọn họ định trước là phí công, nguyên nhân là bởi…

“Hiện tại chúng ta đang đứng đầu sóng ngọn gió, tiếp tục đi săn sẽ rất nguy hiểm. Vì thế, ta đề nghị chúng ta chuyển từ hình thức đi săn chủ động sang thả câu và chờ đợi. Mọi người nghĩ sao?”

...Huân Nhi muốn thay đổi phương án tác chiến rồi.

“Thả câu và chờ đợi là sao, Huân Nhi?” - Hổ Gia nghiêng đầu hỏi, mà những người khác cũng đều dồn sự chú ý về phía đội trưởng của mình.

“Mượn các tân sinh khác tung tin đồn, dụ những kẻ muốn bắt chúng ta vào tròng!”

“Dụ bọn họ tới!?” - Nghe được đề nghị vô cùng can đảm này của Huân Nhi, sắc mặt mọi người đều khẽ biến: “Làm vậy chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?"

Đừng nhìn thành tích một ngày loại bốn đội của họ mà tưởng là dễ dàng. Trên thực tế, đó là kết quả của rất nhiều chuẩn bị và tiêu hao đấy. Nói cách khác, một chọi một bọn họ còn phải rình rập, thiết kế, phối hợp mãi mới thắng được, nhiều hơn sợ rằng… hai phút phụt ba phát mất.

“Đừng hiểu lầm! Hoả Năng quan trọng như vậy, ta cũng không muốn vất vả giành được mà chưa kịp dùng đã lại đưa cho người khác đâu.” - Mỉm cười xinh đẹp, Huân Nhi dùng một cành khô nhỏ chỉ vào bản đồ rừng phòng hộ bọn họ cướp được đang trải trên mặt đất: “Theo những gì chúng ta đã biết thì các lão sinh có tổng cộng mười đội, trừ Hắc - Bạch Khán Quan cùng bốn đội đã bị chúng ta loại ra, thì hết thảy còn lại bốn đội.

Vậy thì để tránh tình trạng bị vây công, chúng ta chỉ cần tung mồi câu ra tại bốn điểm khác nhau, sau đó an toàn nằm chờ tại một điểm trong đó. Tổ đội nào may mắn tìm thấy chúng ta sẽ được thưởng, thế thôi.”

“Ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng như vậy vẫn tồn tại nguy hiểm rất lớn.” - Thân là một chiến đấu cuồng nhân, Ngô Hạo tỏ ra kinh nghiệm hơn hẳn: “Ý ta là chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đang đánh với một tổ đội mà một tổ đội khác bất ngờ chạy đến đâu? Tỷ lệ 1/4 nói lớn không lớn, bảo nhỏ cũng chẳng hề nhỏ a!”

“Sẽ không có tổ đội nào chạy đến làm phiền chúng ta cả, bởi vì cả bốn điểm này đều là giả.” - Vẫn là cành khô, nhưng lần này Huân Nhi không chỉ, thay vào đó nàng vạch một đường thẳng: “Tại đây sẽ chỉ có một người chờ sẵn đóng vai mồi câu làm nhiệm vụ dẫn thợ săn tới địa điểm thứ năm, nơi con mồi chúng ta thật sự bày ra bẫy rập cho họ.”

“À…” - Tiêu Viêm, Hổ Gia, Bạch Sơn và Ngô Hạo cả bốn người đồng loạt ồ lên.

“Nữ Đế" Huân Nhi không hổ là người được “biểu ca quốc dân” Tiêu Thiên tin tưởng và đánh giá cao, nàng vậy mà nghĩ ra một bộ “kế trong kế” không thể bảo là không nham hiểm như vậy.

“Nhưng ta vẫn còn một vấn đề muốn hỏi.” - Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Tiêu Viêm lên tiếng: “Trước hết ta không phủ nhận cách này của Huân Nhi rất hay, vừa an toàn mà tính khả thi lại cao. Tuy nhiên, ta cứ cho rằng chúng ta bằng vào một kế này thu thập đươc… hai tổ đội nữa đi, vậy còn hai tổ đội khác thì sao? Ý ta là, rất có khả năng bọn họ sẽ được những người khác cảnh báo về chuyện chúng ta đã làm, từ đó sinh lòng nghi kỵ mà từ chối sa bẫy lần nữa ấy.”

“Ừ nhỉ!” - Hổ Gia gật gù, ánh mắt chuyển sang Huân Nhi: “Cùng một cách lừa người được một lần, cao lắm là hai lần thôi, chứ ba, bốn lần thì khó có khả năng lắm, đội trưởng.”

“Không sai! Cách này sẽ không có khả năng phát huy tác dụng cao hơn hai lần. Tuy nhiên...” - Huân Nhi mỉm cười gật đầu, cành khô trên tay khẽ chuyển: “...thường nói quá tam ba bận, vô gian đạo hai lần là đủ rồi. Lần thứ ba chúng ta sẽ chào đón các chú thợ săn còn lại tại… đây, bằng một món quà lớn hơn rất, rất nhiều.”

Cúi đầu nhìn xuống nơi mũi cành khô đang chỉ vào, kết hợp với lời Huân Nhi nói, lông mày đang cau lại của bốn người Tiêu Viêm nhất thời…

“Thì ra là như thế!”

...đồng loạt giãn ra, thậm chí nụ cười đều đua nhau kéo đến.

Có vẻ như mỹ nhân đội trưởng của bọn họ đã sớm tính đến tất cả các khả năng ngay từ đầu rồi!

...

“Hắc hắc, lần này náo nhiệt thật đấy!”

Rừng cây rậm rạp, trên đỉnh đại thụ, hai gã lão giả ngồi xếp bằng lại mở mắt ra liếc nhau một cái, cười khẽ, sau đó cả hai đồng loạt nhìn về cùng một phía. Tại nơi ánh mắt hai người đang hướng về, trên mảnh đất trống trải, chỉ thấy năm người Huân Nhi vậy mà lại cùng nhau hiện thân, vẫn là ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần đầy nhàn nhã.

Để cho rõ ràng thì hiện tại đã là hai ngày sau thời điểm kế hoạch của Huân Nhi được mọi người thông qua. Và bởi vì tồn tại cái gọi là “một công tính bằng ba công làm”, nên chuyện gì phải đến đều đã sớm đến.

Cụ thể hơn, đúng như những tính toán được đưa ra, tin đồn lan nhanh đã dễ dàng bẫy hai tổ đội lão sinh tin rằng mình có thể lấy lại mặt mũi cho các thợ săn vào tròng, trở thành mồi ngon cho Huân Nhi và đồng bọn làm thịt, trực tiếp đẩy số Hỏa Năng tổ đội bọn họ sở hữu lên tới… hơn 450, tương đương mỗi thành viên đều mang trên mình một con số Hỏa Năng không tưởng là 90.

Không sai, chính là chưa đặt chân vào nội viện mà đã có ngót nghét ba tháng Hỏa Năng làm vốn rồi đấy!

Bỏ qua tất cả những vấn đề khác, thì chỉ bằng tin tức lượng Hỏa Năng siêu to khổng lồ kia đang cùng nhau tụ lại một chỗ thôi đã là quá đủ để hai tổ đội lão sinh còn lại liều cả mạng cũng phải tranh giành rồi.

Và cứ như thế, dù biết rằng có bẫy, nhưng “người chết vì tiền, chim chết vì mồi”, mười lão thợ săn còn lại vẫn quyết định đâm đầu vào địa điểm quyết đấu cuối cùng.

Trở lại với hiện tại.

Không rõ Huân Nhi và đồng bọn đã ở đây bao lâu rồi, chỉ biết rằng cả khu rừng lúc này đều lâm vào trạng thái yên tĩnh, nhưng trong không khí lại thoang thoảng những áp lực vô hình như âm thầm báo hiệu cho một cơn bão lớn sắp xảy ra.

Bỗng nhiên…

“Đến rồi!”

...đôi mắt đang nhắm nghiền của Huân Nhi mở ra nhìn về hướng bắc của khu rừng.

Nghe được lời nhắc nhở của Huân Nhi, bốn người Tiêu Viêm đang ngồi một bên cũng mở mắt ra, khẽ gật đầu, đấu khí nhanh chóng được lưu chuyển sẵn sàng cùng đội trưởng của họ tham gia một hồi đại chiến sắp tới.

Rất nhanh, rừng cây phía xa bỗng nhiên truyền tới từng đợt rung động mạnh, cùng với đó là trọn vẹn mười bóng người lướt nhanh như quỷ ảnh cũng lần lượt xuất hiện.

Theo bọn họ càng lúc càng tiến đến gần, khí thế áp bách cũng theo đó tăng lên cuồn cuộn, cơ hồ như sóng to gió lớn không ngừng hướng tới vị trí năm người Huân Nhi đang ngồi xếp bằng cuộn trào qua.

“Ầm!”

Ngay khi những áp lực kia vừa ập đến khoảng hai mét quanh phạm vi năm người Huân Nhi, chỉ thấy năm luồng ánh sáng đấu khí màu sắc khác nhau lập tức từ trong cơ thể năm người bạo phát ra tạo thành bức tường đấu khí vững chắc chống đỡ lấy.

“Hoá ra là cũng có chút bản lãnh, khó trách lại dám kiêu ngạo như thế!” - Nhìn thấy khí thế áp bách của mười người bên mình vậy mà không có nửa điểm tác dụng với năm người Huân Nhi, một tên thanh niên tỏ ra có chút kinh ngạc.