Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 263




“Chẳng lẽ ngươi là thái điểu mới tiền vào Hắc Giác Vực à? Ta nói cho ngươi biết, muốn và đây trước hết phải nộp tiền, gọi là phí qua cổng, hiểu chưa?”

“Phí qua cổng?” - Tiêu Thiên hơi nhướng mày: “Đường lớn rộng thênh thang, không lối này thì lối khác, việc gì ta nhất định phải đi đường này để mất phí!?”

Nói đoạn, hắn xoay người rẽ sang một hướng khác.

“Hahaha! Thái điểu quả nhiên là thái điểu, tiếc chút tiền vào cửa, đến lúc mạng đều mất rồi muốn tiếc cũng không được đâu, hahaha!” - Thấy con dê non trước mặt không nói hai lời, quay đầu liền đi, gã thanh niên gầy gò cầm cung tên lập tức ngửa đầu cười lớn: “Khoan đã, đừng nói với ta ngay cả phí qua cổng ngươi cũng không có nhé, hahaha?”

Lời này vừa ra, bước chân Tiêu Thiên lập tức khựng lại. Mà gặp hắn một bộ chần chờ muốn đi lại sợ của Tiêu Thiên, tia quỷ dị trong mắt tên nam tử lại tăng lên. Với kinh nghiệm nhiều năm của hắn tại Hắc Giác Vực, hiện tại đã có thể khẳng định chắc chắn rằng, con dê trước mắt này… non!

“Thật sự là quy củ kỳ quái.” - Sau chốc lát lưỡng lự, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng quyết định thở dài một hơi, bàn tay khẽ lật lấy một túi kim tệ xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó quẳng về phía nam tử: “Tiền tài là vật ngoài thân, mất rồi còn kiếm lại được, nhưng mạng chỉ có một mà thôi a.”

Một chút cũng chẳng quan tâm Tiêu Thiên nói gì, gã nam tử chỉ đơn giản vươn tay bắt lấy túi tiền, sau một hồi đếm tới đếm lui không thể bảo là không tỉ mỉ mới khàn giọng quát lớn: “Mở cửa!”

Nhất thời, cánh cổng gỗ trước lối vào bộ lạc nhất thời cót két mở ra, để lộ dòng người đang lui tới bên trong.

“Vào đi, tên thái điểu.” - Nhếch miệng cười một tiếng, nam tử gầy gò cười tủm tỉm nói.

Giống như không thấy ánh mắt và điệu cười quỷ dị của đối phương, Tiêu Thiên cứ thế chậm rãi bước từng bước đi vào trong cánh cổng.

Tiến vào trong bộ lạc, những lều trại chỉ nhìn thấy được phía sau từ bên ngoài dần xuất hiện trong ánh mắt. Khá thú vị là mặt trước của các lều trại này giống như một cái chợ tự phát, mỗi người đều ngay tại cửa ra vào bày bán đủ các loại đồ vật thiên kỳ bách quái.

“Ngươi kiểm tra xung quanh một cái đi Hệ Thống, có khi lại mua được món hời gì tại đây cũng chưa biết chừng a.” - Tâm niệm khẽ chuyển, Tiêu Thiên vừa muốn cất bước, trước mắt bỗng nhiên tối tăm. Ngước đầu lên liền thấy ba nam tử to con, mỗi người cầm trong tay thanh đao chói lọi, vẻ mặt âm trầm nhếch miệng cười ngăn cản lối đi của hắn: “Các ngươi muốn gì?”

“Muốn gì à? Hắc, hôm nay bản đại gia sẽ dạy ngươi tên tiểu thái điểu vừa mới tiến vào Hắc Giác Vực này biết một chút quy củ, đó là không nên dễ dàng để cho người ta nhìn ra ngươi là thái điểu.” - Tiếng cười nói khó nghe vang lên sau lưng, Tiêu Thiên quay đầu nhìn lại, lúc này mới thấy được tên gầy gò nam tử vừa rồi thu phí của hắn bây giờ lại đang giương cung tên về phía mình: “Đem hết đồ đạc trên người ngươi giao ra đây, tiền của, binh khí, tài sản cái gì cũng mang hết ra. Tiền tài là vật ngoài thân, mất rồi còn kiếm lại được, nhưng mạng chỉ có một mà thôi đấy, hahaha.”

“Không hổ là Hắc Giác Vực, ban ngày cướp cạn là có thật a. Đáng tiếc…” - Bị đối phương dùng chính câu nói của mình châm chọc bản thân, Tiêu Thiên cũng chẳng lấy gì làm tức giận, chỉ lững thững đảo mắt một vòng xung quanh, phát hiện rất nhiều người ven đường cũng đã nhận ra chuyện bên này, nhưng không một ai nguyện ý đứng ra thay hắn giải vây, ngược lại còn khoanh tay đứng vừa nhìn vừa cười nói, bàn luận giống như xem phim vậy.

Chưa vội ra tay là muốn chắc chắn rằng đối phương chỉ gồm bốn tên này không hơn, nhưng hành động và lời nói của hắn vào mắt nam tử gầy gò liền trở thành một lời thách thức, lúc này sắc mặt phát lạnh, lời vô nghĩa cũng chẳng buồn nói thêm, ba đao - một tiễn cứ thế nhắm thắng đầu và cổ tên thái điểu dám xem thường bọn họ lao tới một cách đầy tàn nhẫn.

Khán giả hò reo, thủ phạm thì cười gằn, còn Tiêu Thiên…

“Bốn con châu chấu mà thôi, muốn đá lật xe đời này định là không có khả năng rồi!”

...vẫn bình chân như vại, chờ đợi đao mang loang loáng, thiết tiễn nhọn hoắt tiến tới sát người, lúc này hắn mới động.

Mà, thực ra thì ngay từ ban đầu lúc bị đối phương vô duyên vô cớ bắn tên, Tiêu Thiên đã sớm động rồi ấy.

Chỉ thấy…

Keng!

Vù!

...lưỡi đao sắc lẹm trên tay ba đại hán cùng lúc bổ trúng vào mục tiêu, nhưng tràng cảnh máu tươi bắn ra, bộ phận đứt rời, nội tạng tung tóe v.v. như trong tưởng tượng của tất cả mọi người không thấy đâu, ngược lại chỉ có âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên chói tai khi cả ba thanh đạo vậy mà đồng loạt… chém xuyên qua người Tiêu Thiên thẳng xuống mặt đất, còn mũu tên thì xém chút trúng vào đầu một kẻ xem cuộc vui bên đường.

Đang lúc cả người trong cuộc, lẫn kẻ ngoài cuộc đều chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì…

“Bạo!”

Bùm!

...một tiếng quát khẽ vang lên trầm thấp trong hư không, theo sau bởi âm thanh thứ gì đó nổ tung. Đáng nói là, mặc dù vụ nổ không lớn, cũng chẳng cháy lửa hay tung tóe ám khí gì cả, nhưng tất cả mọi người đều nháo nhào mạnh ai nấy chạy, bởi vì…

Xèo! Xèo! Xèooooo…

Aaaaa…

“Khốn kiếp, khói này có độc!”

“Chạy mau!”

“Nhanh nín thở!”

“...”

...dù không ai thấy chuyện gì xảy ra giữa yên vụ, nhưng qua âm thanh da thịt cháy xém, cộng với tiếng hét thảm rợn người của những kẻ kẹt bên trong, thì kẻ ngu cũng biết đám khói bảy màu này không đơn giản chỉ là chướng nhãn pháp hay để cho đẹp thôi đâu.

Nhưng đó chưa phải là tất cả, bởi vì số người vây công Tiêu Thiên là bốn, chứ không phải ba a.

“Th-Tha… tha mạng…” - Ngụm nước miếng đều chưa kịp nuốt, nam tử cầm cung chút xíu cũng chẳng quan tâm đồng bạn còn cứu được hay không, chỉ biết quay đầu liền chạy.

Lăn lộn tại Hắc Giác Vực nhiều năm, hắn hiểu rằng lần này bản thân và đồng bọn đá trúng thiết bản rồi. Gào lên xin tha chỉ đơn giả là hy vọng đối phương niên kỷ không lớn sẽ mềm lòng thôi.

Đáng tiếc, đối với kẻ muốn giết và cướp mình, Tiêu Thiên vĩnh viễn sẽ không bao giờ mủi lòng, dù chỉ là một chút xíu.

Soạt!

“Cút trở về!”

Vù!

Bất thình lình lao ra từ một góc tối mà chẳng ai biết là hắn đã ở đó từ lúc nào, Tiêu Thiên dễ dàng nắm lấy cổ áo của một kẻ đã mất hết đấu chí, sau đó khua chân gạt trụ hắn, rồi xoay người ném cả con vào giữa đám khói độc bảy màu chung với ba tên đã sớm phê cần sẵn bên trong.

Lập tức…

“Aaaaa…”

...tiếng thét vô cùng thê lương khiến những kẻ từng ăn thịt, uống máu người theo đúng nghĩa đen xung quanh đều nhịn không được sởn gai ốc. Thật khó tưởng tượng được người bên trong đang phải trải qua loại dày vò gì mà có thể la thảm đến vậy.

Bất giác, ánh mắt mọi người đều dồn hết sang thanh niên trông thì có vẻ còn trẻ tuổi, nhưng tâm tính lại sâu xa và quan trọng là thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn kia. Lúc này liền thấy…

“Đừng có la lớn như thể rất đau đớn vậy có được hay không!? Độc này vốn không hề có khả năng giết người, chỉ làm trứng trứng các ngươi teo lại mà thôi.”

...hắn ngược lại là đang ngoáy ngoáy lỗ tai một bộ rất phiền vì bị làm ồn, chưa đủ còn gân cổ lên mắng ngược người đang bị tra tấn.

“Khoan đã! Hắn mới nói cái gì cơ!?”

“Thất thải độc vụ này… làm teo trứng trứng!?”

“Ta cũng nghe thấy như thế…”

“...”

Một giây tĩnh lặng, sau đó là… gà bay chó chạy.

Chẳng trách đám người bên trong la thảm như vậy; chẳng trách bản thân vô duyên vô cớ nổi da gà nhiều như vậy, hóa ra không phải trời lạnh hay chính mình bỗng nhiên mềm lòng, mà là do “vận mệnh” đang rung lên hồi chuông cảnh báo, nói rằng “gặp loại độc kia nên chạy được bao xa liền chạy bấy nhiêu xa ngay đi, nếu không muốn phần đời còn lại phải làm Tiểu Thụ Thụ” a!

“Muốn đánh cướp bổn đại gia, cho các ngươi sống không bằng chết!” - Nhổ một bãi nước miếng đầy khinh bỉ, lại phủi phủi tay như không quan trọng, Tiêu Thiên mới quay đầu tiếp tục đi về phía cuối bộ lạc.

Đáng nói là, hắn đi tới đâu, đám người lập tức tự giác tránh lui ra đến đấy, từ đầu đến cuối đều một đường thông thuận, nửa điểm cản trở đều không có.

“Giết gà dọa khỉ quả nhiên luôn là cách tốt nhất để nhanh chóng tìm được sự yên ổn.” - Khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, trong lòng Tiêu Thiên cười, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ thần thần bí bí không hề thay đổi.

Chỉ bằng một thủ đoạn “trộm long tráo phụng” đơn giản nhờ khả năng bẻ cong thực tại [ Kế Thừa ] từ Wanda, cùng với một quả “lựu đạn khói” do Mộc Ánh Tuyết chuẩn bị sẵn, và đương nhiên không thể không kể đến vài con gà trống đáng thương, hắn đã dễ dàng dọa lui không ít phiền phức có thể xảy ra từ đám khỉ xung quanh.

“Tiếp theo, nên tìm người dẫn đường a!”