Bầu trời Vân Lam Tông hôm nay mây đen vần vũ, gió thổi phần phật. Một thời tiết chẳng lấy gì làm đẹp đẽ dễ dàng khiến trong lòng người ta cảm thấy không vui.
Chỉ có điều, chút âm u trên bầu trời kia còn lâu mới so sánh nổi với những ám ảnh đến cùng cực của chiến tranh và các mảng tối đen của nhân tính vẫn đang không ngừng biến đổi trước mắt hàng ngàn đệ tử Vân Lam Tông có mặt quanh quảng trường đâu.
Càng đáng nói hơn là, dưới hoàn cảnh ác liệt đến nỗi từng đó cái miệng chỉ biết há hốc vì bất ngờ, nghiến chặt bởi căm phẫn, hay đơn giản là không nói cũng chẳng cười do đã sững sờ đến chết lặng như vậy, thì hình ảnh một Vân Sơn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống đầy lơ đễnh, cùng với làn khói đen bên cạnh hắn điên cuồng thu hồn không biết từ lúc nào đã trở thành ác ma trong lòng tất cả mọi người rồi.
“...”
Đang lúc những hình ảnh bạo lực, máu tanh, phi nhân tính vẫn chưa hề có dấu hiệu sẽ ngừng lại, kéo theo bầu không khí nặng nề và im lặng bao trùm Vân Lam Tông, thì bỗng nhiên…
“Hoang đường!”
Oanh! Ầm! Uỳnh! Uỳnh!
...một tiếng quát lớn bất thình lình vang lên trầm thấp, ngay sau đó là một bàn tay bằng đấu khí khổng lồ lăng không chụp xuống mặt đất giữa quảng trường gây ra tiếng nổ lớn cùng rung chuyển dữ dội.
Bàn tay năng lượng đánh tan những khói bụi tạo thành hình ảnh xong liền tự động tan biến, để lại tổng thiệt hại về người và của nó gây ra cho Vân Lam Tông là hoàn toàn không đáng kể. Khả năng khống chế đấu khí tinh chuẩn của thủ phạm có thể thấy được lốm đốm.
Nhưng mà kể cả có là như thế, thì vụ nổ vẫn khiến mọi người có mặt tại hiện trường bị giật mình không nhẹ. Còn buổi chiếu phim miễn phí… theo mặt đất bị đánh lõm xuống thành lòng chảo cũng đã buộc phải bất đắc dĩ kết thúc.
“Thẹn quá hóa giận a! Đáng tiếc, muốn người khác không biết, chỉ có cách duy nhất là đừng làm. Hôm nay ngươi che giấu được ở đây, ngày mai ở nơi khác cũng sẽ có kẻ khác thay những người đã chết oan chết uổng trong kế hoạch của ngươi đòi lại công đạo thôi, Vân lão cẩu.”
Ù! Ù! Ù!
Giọng nói chậm rãi, lạnh nhạt vang lên văng vẳng trong không trung khiến mọi người đều bất ngờ.
Tuy nhiên, từng đó vẫn chưa là gì so với cái cách mà một nữ nhân xa lạ toàn thân trang phục đỏ bó sát, mái tóc màu vàng nâu gợn sóng và đặc biệt nhất là đôi mắt sáng rực những tia sáng màu đỏ tươi cứ thế bước ra từ trong hư không đâu.
Phàm là tu luyện giả, không ai không biết rằng một kẻ chẳng cần đấu khí hóa cánh vẫn thoải mái lơ lửng giữa hư không, như những gì bọn họ nhìn thấy từ nữ nhân lạ mặt kia, nếu không phải là sở hữu thủ đoạn đặc biệt, thì ít nhất đẳng cấp cũng phải vào hàng Đấu Tôn a!
Nói như vậy, tình huống hiện tại là một vị hư hư thực thực Tôn giả bỗng nhiên tìm đến Vân Lam Tông, lại còn tỏ ra chẳng mấy thân thiện. Lẽ nào là… tai họa đến rồi phải không?
Soạt! Vù!
— QUẢNG CÁO —
“Rốt cuộc thì ngươi là ai? Đến Vân Lam Tông muốn làm gì?”
Xuất hiện như bóng ma sau một tiếng xé gió rất khẽ, trung niên nhân nãy giờ vẫn ngồi trên bầu trời cười lạnh như ác quỷ xem nhân loại khổ đau trước đó, khác biệt là bây giờ tóc đã bạc và nếp nhăn cũng nhiều hơn, lạnh giọng hỏi.
“Đ-Đó là…”
“L-Lão tông chủ!”
“Lão tông chủ… vậy mà còn sống!”
“...”
Một trận ồ, à lập tức vang lên. Không khó hiểu khi đã rất lâu rồi Vân Sơn chưa từng hiện thân trước mắt thiên hạ, thậm chí còn có tin đồn hắn thọ nguyên cạn kiệt đã sớm chết rồi, nhưng như đã nói, không có xác thực thì tin đồn mãi mãi vẫn chỉ là tin đồn mà thôi.
Hôm nay chứng cứ ấy xuất hiện rồi, mọi tin đồn về việc Vân Lam Tông “tiền nhiệm Tông chủ” Vân Sơn đã chết cũng chính thức theo đó bị đập tan.
Chỉ là…
“Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là hôm nay ta mang đến đây một… số người có nhân quả muốn kết thúc với ngươi đấy, Vân lão cẩu.”
Nói, nữ nhân xa lạ trên bầu trời khẽ phất tay. Nhất thời, từng đám khói xen lẫn hai màu đỏ và xám nhanh chóng nở rộ giữa không trung. Từ ban đầu chỉ bằng trái bóng đá, nháy mắt đã mở rộng ra bằng khung cửa sổ, cuối cùng lớn đến đủ để một người trưởng thành đi ra đi vào.
Một, hai, ba, bốn tổng cộng năm đám khói như thế xuất hiện nhanh, tan biến đi càng nhanh, nhưng hai Xà Nữ và ba nam nhân hết thảy năm bóng người chúng để lại sau khi biến mất mới là vấn đề đáng nói đến.
“N-Năm… Đấu… Đấu Hoàng…”
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra…”
“Bọn họ… đến tìm lão Tông chủ sao…”
“...”
Năm cá nhân, năm đôi cánh sau lưng. Có người lạ mặt với đám đông, cũng có người quen thuộc, nhưng khí thế tỏa ra và hơn hết là bọn họ đều đang thoải mái bay trên bầu trời đã chứng minh rằng cả năm người này đều là siêu cường giả Đấu Hoàng không thể nghi ngờ. — QUẢNG CÁO —
Đúng là không thể nghi ngờ, bởi vì Gia Mã Thủ Hộ Giả, “Gia Lão” Gia Hình Thiên và Luyện Dược Sư công hội, “Hội Trưởng” Pháp Mã đều là những siêu cường giả Đấu Hoàng đã sớm nhẵn mặt tại Gia Mã Đế Quốc.
Về phần ba người còn lại, hai trong số đó cũng không quá xa lạ khi họ vừa mới xuất hiện trong buổi công chiếu vừa rồi với tư cách nhân vật chính. Nam nhân là “Băng Hoàng” Hải Ba Đông, về phần nữ nhân… đại danh đỉnh đỉnh “Xà Nữ Vương” Mỹ Đỗ Toa, không có một trong.
Người thứ năm cũng là một Xà Nữ và đẳng cấp đã cao tới Đấu Hoàng, ngoài “Mị Xà Thống Lĩnh” Nguyệt Mị thì còn có thể là ai nữa đây.
Đáng nói là, cả năm người này vậy mà vừa xuất hiện liền…
“Wanda đại nhân, lão hủ có lễ!”
“Wanda đại nhân!”
“Hôm nay lại phải làm phiền ngươi.”
“...”
...đồng loạt hướng nữ nhân xa lạ trước đó chắp tay cung kính.
Khoan hãy nói, với ngoại hình không thể nhầm lẫn, kết hợp với năng lực thay đổi thực tại có một không hai, thì chẳng cớ gì mà những người từng biết đến sự tồn tại của “Phi Hồng Nữ Vu” Wanda Maximoff không nhận ra nàng cả.
Và rất không trùng hợp, gần như mọi cường giả Đấu Hoàng trở lên của cả năm Đế Quốc tây bắc đều biết Wanda là ai, đại diện cho thế lực nào và sở hữu loại năng lực được xem như Thần kỹ gì.
“Ừm, không cần đa lễ.” - Khẽ gật đầu xem như chào hỏi với mọi người xong, Wanda mới quay sang Vân Sơn, kẻ nãy giờ vẫn đang cau mày, cao giọng nói: “Chuyện bắt đầu từ hơn bốn mươi năm trước khi ngươi dùng tên giả và đại lượng tài phú thuê Hải Ba Đông, lúc đó vẫn đang là kim bài sát thủ của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, đi sa mạc Tháp Nhĩ Qua tìm bắt một Xà Nữ.
Xà Nữ kia lai lịch rất lớn, cụ thể hơn là muội muội sinh đôi của Mỹ Đỗ Toa, nhưng ngươi lại cố ý giấu nhẹm tình báo tối quan trọng này, mưu đồ để Băng Hoàng gây hấn với tộc Xà Nhân, từ đó khiến cho Hoàng Thất nói riêng tổn thất một Đấu Hoàng, còn Đế Quốc lại sa lầy vào những ân oán và cuộc chiến không hồi kết với tộc Xà Nhân nói chung, cuối cùng đạt được mục đích tranh thủ thời gian, cũng như cơ hội phát triển cho bản thân và tông môn.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, quả là diệu kế. Nhưng nhớ kỹ lời này của ta, đó là người đang làm, trời và Tề Thiên Cung chúng ta đang nhìn.
Muội muội Mỹ Đỗ Toa chết oan chết uổng; đại danh đỉnh đỉnh Băng Hoàng hoang phế trong cô độc và hối hận, đến mức xém chút thì phế đi; nhưng quan trọng hơn hết vẫn là hàng triệu người lính của cả hai tộc loài đã phải hy sinh vô ích chỉ vì ngươi giật giây khơi mào cuộc chiến tranh vô nghĩa kéo dài gần nửa thế kỷ kia.
Nhân - quả luân hồi, báo ứng thường đến muộn, nhưng đừng nghĩ là không có. Tất cả những tội lỗi ngươi đã gây ra, hôm nay Tề Thiên Cung chúng ta… thế thiên hành đạo!”
— QUẢNG CÁO —
Bùng! Bùng! Bùng!
Ù! Ù!
Hiệu lệnh của Wanda vừa ra, cả năm vị Đấu Hoàng lập tức cùng nhau bùng phát khí thế của mình. Nhất thời, cả quảng trường Vân Lam Tông đều bị ép cho rung chuyển, không ít đệ tử đẳng cấp quá thấp còn bị ép cho hít thở không thông.
Trước tràng cảnh bị một đám siêu cường giả kéo đến tận cửa nhà quát tháo tuyên bố muốn đá tông đầy áp lực như vậy, mà Vân Vận nữ đồ đệ yêu quý của hắn lại không biết lý do gì mà chưa từng hiện thân, thì Vân Sơn...
“Hahaha! Hahaha!!! Hahahaaaaa…”
...chẳng những không sợ hãi hay yếu thế, ngược lại còn ngửa đầu lên trời cười lớn không thôi.
“...”
Thường thì vào thời điểm thế này sẽ có ai đó nhịn không được lớn tiếng hỏi “ngươi cười cái gì”, sau đó Vân Sơn sẽ chậm rãi trả lời bằng giọng cao ngạo. Đáng tiếc, cười hoài cũng chẳng thấy ai hỏi thăm, hắn đành phải bất đắc dĩ tự mình giải thích.
Và lời giải thích kia chỉ ngắn gọn là…
“Muốn đánh thì đánh, đừng nói nhiều!”
Vù! Vù! Vù!
...một lời khiêu khích không hơn không kém.
Đối phương rõ ràng là đến có chuẩn bị, thậm chí còn bằng cách nào đó cho tất cả mọi người “nghe và nhìn” tận mắt chuyện gì đã xảy ra hơn bốn mươi năm trước rồi, thì nói gì cho ngầu được nữa đây.
Cho nên… muốn chiến liền chiến!