Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 240




Grào!!! Ááááá…

“Cá lớn cắn câu rồi, chúng ta thu lưới thôi, hai mỹ nữ!”

“Vâng, chủ nhân!”

Phừng! Phừng! Vù!

Vừa chui ra khỏi hang, U Minh Độc Hỏa lập tức đã nhận được một bài học cay đắng rằng “đời không như là mơ, thực tế đâu có ngờ” khi bên ngoài cái tổ ấm cúng của nó bây giờ không chỉ là một mình Cốt Linh Lãnh Hỏa ngon lành, mà bên cạnh đó còn tồn tại một Thanh Liên Địa Tâm Hỏa và một Huyền Hoàng Viêm đang đợi sẵn nữa.

“Ááááá…”

Vèo!

Bị dọa đái ra quần, “lão Nhị Thập” lập tức quay xe, khỏi nói cũng biết là nó muốn chạy trở lại cái hang của mình để chơi trò “đóng cửa, thả chó” đuổi ba kẻ ngoại lai bên ngoài đi.

Đáng tiếc…

“Chạy đi đâu, hừ!”

Vù!

...ý tưởng thì tốt, nhưng lại quá dễ bị bắt bài. Và Tiểu Y Tiên là người di chuyển tới chặn đường lui, không cho nó bất kỳ cơ hội nào để được toại nguyện.

Mặc dù chỉ là một Đấu Vương nói mạnh chưa mạnh hẳn, nói yếu cũng chẳng quá yếu, nhưng với việc được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa xếp phía trên đối phương một bậc trên Dị Hỏa Bảng bảo vệ và cho phép tùy tâm sử dụng rồi thì nàng sợ cái gì mà không đứng ra chặn đường lui U Minh Độc Hỏa đâu.

“Ngươi chạy không thoát đâu, tiểu Độc tử!”

Vừa mỉm cười mỉa mai, Tiêu Thiên vừa cùng hai cô nàng thuộc hạ của hắn siết chặt vòng cây, trong bối cảnh U Minh Độc Hỏa đã rơi vào khốn cảnh lên trời không đường, xuống đất không cửa, nhà có cũng chẳng thể về vô cùng bế tắc, đến mức nhũ danh đều đã nghĩ ra để cười cợt đối phương là đủ biết hắn tự tin đến nhường nào.

Nhưng mà, thỏ gấp cũng biết cắn người, chó gấp còn dám nhảy tường. Bị ép vào đường cùng thì hèn như Chí Phèo còn dám phản kháng, huống hồ gì là dị hỏa hùng mạnh đâu.

Chỉ thấy…

Gràooo!!! Ááááá…

...cái đầu lâu khổng lồ cháy hừng hực ngọn lửa màu xanh lục bất ngờ há miệng gầm lớn không ngừng, đem những âm thanh tang tóc thấm vào linh hồn người nghe liên tục tỏa ra xung quanh ý đồ đẩy lùi ba kẻ địch đang vây quanh nó.

Đáng tiếc, Tiêu Thiên hoàn toàn vô sự nhờ Hệ Thống, tương tự với Tiểu Y Tiên dưới sự bảo vệ của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Về phần Mộc Ánh Tuyết…

“Linh Tê*”

Ù! Ù! Ù!

...trong kho tàng tuyệt học của Chân Thiên Cung không thiếu thủ đoạn tự bảo vệ mình trước công kích linh hồn, và chiếc sừng thú nhỏ bằng năng lượng mọc ra giữa trán, đồng thời thả xuống một lớp màng trong suốt đang bọc lấy nàng kia chính là một trong số đó.

Nói tóm lại là, giãy dụa của U Minh Độc Hỏa đã hoàn toàn vô dụng!

“Nếu ngươi không còn thủ đoạn nào khác…”

Gràooooo…

Đang lúc Tiêu Thiên lại muốn tiếp tục xát muối vào nỗi đau “bất lực” của U Minh Độc Hỏa, thì nó lại ngửa đầu lên trời gào lớn hơn, dài hơn, vang dội hơn, đến mức dù đã dùng đấu khí phong bế thính giác và bảo vệ thân thể rồi, nhưng mọi người vẫn cảm thấy những chấn động của âm thanh dập vào lồng ngực đến có chút hít thở không thông.

“Có vẻ như nó muốn dùng thủ đoạn cuối cùng rồi nhỉ, Hệ Thống?”

“Tích… chắc là như thế.”

“Ừm, để xem nó làm gì rồi một lần duy nhất đánh gục xong thu phục luôn cho nhẹ chuyện, chứ ta ngại mấy pha lật bàn phút cuối lắm.”

“Tích… suy nghĩ không sai. Tính ra cũng chưa đến mức gọi là uổng công bản Hệ Thống tài bồi.”

“Ê! Ta giúp ngươi khôi phục, ngươi trả lại ta sự tiến bộ, chúng ta đây là quan hệ song thắng ngang hàng. Ai tài bồi ai, ngươi nói rõ ra xem nào!?”

“...”

Trong lúc Tiêu Thiên và Hệ Thống nhả rãnh lẫn nhau trong suy nghĩ, thì ở bên ngoài, những manh mối đầu tiên thể hiện ý đồ phản kháng cuối cùng của U Minh Độc Hỏa cũng đã bắt đầu lộ ra.

Theo đó, trải qua vài phút điên cuồng gào thét không ngừng, chiếc đầu lâu lửa khổng lồ đại diện cho bản thể của U Minh Độc Hỏa bây giờ đã bắt đầu có thêm phần xương sống, xương lồng ngực, xương cánh tay v.v. và đang nhanh chóng phát triển thêm với tốc độ không thể bảo là không nhanh. Và thành phần cấu tạo nên bộ khung xương khá giống Susanoo trong series Naruto kia cũng không hề xa lạ, ngược lại là vô cùng quen thuộc với Tiêu Thiên và đồng bọn, bởi vì chúng chính là những tiểu bất điểm U Minh Quỷ Hỏa đầy xung quanh bọn họ đây.

“Với tốc độ này thành hình này, chắc là chưa đầy một phút nữa nó sẽ mọc đủ xương cốt toàn thân, nhỉ?”

“Tích… khoảng đó.”

“Mà, chỗ U Minh Quỷ Hỏa bị nó dùng làm thân thể kia là mấy thành oan hồn nơi này thế, Hệ Thống?”

“Tích… hiện tại đang là trên dưới một thành, đến lúc hoàn toàn xong xuôi sẽ đâu đó vào khoảng hai thành đi.”

“To như vậy mới 20%!? Rốt cuộc thì năm đó U Minh Tông đã đồ sát bao nhiêu sinh mạng a. Đúng là một lũ điên!”

“Tích… Ma tu mà, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn thôi.”

“Nói cũng đúng.”

“...”

Một phút nháy mắt liền qua.

“Chờ nãy giờ cứ sợ còn hậu chiêu, nhưng một lần duy nhất dùng tới hai thành oan hồn tồn tại trong U Minh Chiểu Trạch thì xem ra tiểu Độc tử ngươi đã thực sự tung ra lá bài tẩy cuối cùng của mình rồi a. Đã như vậy…”

“Gràooooo…”

“Thương Lôi Phá - Kình Lôi”

Vút!

Bụp! Tạch! Rẹt! Rẹt! Rẹt!

“Ặc… khặc… khặccc…”

“Tiến lên thôi hai mỹ nữ! Nhà bao việc, tốn thời gian ở cái xó âm u, hôi hám này như thế đã đủ rồi.”

“Vâng, chủ nhân!”

Vù! Vù!

Mũi tên như hiệu lệnh “tổng tấn công” của Tiêu Thiên vừa ra, Tiểu Y Tiên lập tức xông lên. Mục tiêu của nàng là…

“Hỏa - Độc Khí Tung Hoành”

Vù! Phừng! Phừng!

...ống chân phải của đối phương.

Cùng lúc đó, Mộc Ánh Tuyết cũng không hề chậm trễ nhắm thẳng tới…

“Hỏa - Chân Thiên Cửu Hiện”

Phừng! Phừng! Phừng!

...chân phải của U Minh… ừm, Hỏa Lâu.

Để cho rõ ràng thì cả Mộc Ánh Tuyết lẫn Tiểu Y Tiên đều có thừa thông minh để hiểu rằng U Minh Hỏa Lâu được cấu thành từ 100% U Minh Quỷ Hỏa, dưới sự điều khiển chung của u Minh Độc Hỏa, tức là việc tấn công vào hạ bàn để suy yếu, hay đánh phá sự cân bằng nửa thân trên là hoàn toàn vô dụng.

Thế nhưng hai người vẫn làm, chỉ đơn giản là bởi khu vực này… an toàn nhất cho hai người.

Còn phần hai tay cùng đầu phía trên, nơi Tiêu Thiên và U Minh Độc Hỏa xem là chiến trường chính để quần nhau, lại là chuyện riêng của bọn họ. Chỗ đó quá nguy hiểm để hai nàng tham gia, không nên dây vào kéo chân sau hắn thì hơn.

Nửa thân dưới đã có hai cô nàng lo phân tán sự chú ý và phần nào đó là suy yếu đối phương, trong khi đó ở nửa thân trên của U Minh Hỏa Lâu, chiến sự lại căng thẳng hơn rất nhiều.

Chỉ thấy…

“Phách Tự Quyết - Bổng Đả Cẩu Thủ”

Vút! Keng! Vút! Ầm!

“Triền Tự Quyết - Cẩu Giảo Cẩu Cốt”

Vù! Vù! Vút! Vút!

...Tiêu Thiên lúc này cũng đã biến thành hỏa nhân cao hàng chục mét, trong tay còn lăm lăm một thanh trường bổng dài bằng hỏa diễm trải qua cố hóa đang không ngừng vung vẩy Đả Cẩu Bổng Pháp để đấu với kiếm và… khiên của đối phương.

Tình cảnh không khác gì cuộc đại chiến người khổng lồ… nhưng mà là trong mấy cái phim Hollywood đời xưa ơi là xưa, cũ ơi là cũ kiểu Những cuộc phiêu lưu của Sinbad ấy.

Đương nhiên, chiêu thức là Tiêu Thiên đánh, còn đấu khí để tạo nên và duy trì hình dáng hỏa nhân khổng lồ này là do Hệ Thống chi trả hết.

“Lần trước ở Cửu Sát Chi Địa mà biết một chiêu “ta bỏ công - ngươi bỏ vốn” như thế này có khi đã chẳng thảm đến thế a.” - Cảm giác như mình là một phi công(pilot) đang điều khiển rôbốt khổng lồ từ bên trong để đánh nhau với quái vật ngoài hành tinh không khác gì trong phim Pacific Rim làm Tiêu Thiên tấm tắc không thôi.

“Tích… lúc đó ký chủ vẫn chưa đột phá Đại Đấu Sư, kinh mạch chưa thể chịu được áp lực đấu khí ngoại phóng như bây giờ nên vẫn phải phát ra công kích bằng cung tên. Miễn cưỡng dùng thủ đoạn vượt cấp có thắng cũng giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm mà thôi. Tính đi tính lại kết quả chưa chắc đã tốt hơn đâu.”

“Ừm.” - Khẽ gật đầu, tay chân Tiêu Thiên vẫn đánh đấm không ngừng, nhưng trong lòng lại hỏi: “Mà bây giờ cứ thế chơi tiêu hao chiến với U Minh Độc Hỏa à? Ta vẫn nhớ ngươi nói nó có thể hấp thu độc khí trên độc chướng bổ sung tiêu hao mà hả? So thế này so đến bao giờ?”

“Tích… nếu ký chủ có thời gian thì cứ đốt dần đến khi độc chướng và U Minh Quỷ Hỏa hao hết cũng được. Còn không thì nhắm thẳng vào giữa trán nó, vị trí đó là chỗ hỏa chủng, cũng là bản thể của U Minh Độc Hỏa đang ở đấy.”

“Giữa trán sao? Cái đó thì dễ!”

“Phách Tự Quyết - Phong Cẩu Giảo Hầu”

Vèo! Vù! Keng!

Một bổng thẳng tắp đâm vào cổ họng bị đối phương dễ dàng đỡ được bằng đại khiên trong tay, Tiêu Thiên cũng không lấy gì làm bất ngờ hay tức giận. Thay vào đó, hắn…

“Phách Không Chưởng”

Ầm!

“Phách Không Chưởng”

Ầm!

“Phách Không Chưởng”

Ầm!



...liên tục tung chưởng thẳng vào tấm khiên lớn đang che trước mặt U Minh Hỏa Lâu, cú nào cú nấy đều cực mạnh, đến nổi va chạm làm khí lãng nổ ra xung quanh ầm ầm không thôi.

Đang lúc U Minh Hỏa Lâu chỉ biết trốn sau cái mai rùa của chính nó cắn răng chịu trận, thì…

“Phách Không… lừa ngươi thôi!”

“Chuyển Tự Quyết - Thích Vị Thoai Khuyển”

Bụp!

...lại một lần vung tay, nhưng Tiêu Thiên lại không ra chưởng, thay vào đó, hắn lại bất thình lình xoay người hai vòng để vòng qua phạm vi che phủ của đại thuẫn, đồng thời đâm mạnh thanh... Cốt Linh Lãnh Bổng trong tay xuyên thẳng vào mạng sườn đối phương.

Một chiêu trúng đích, Tiêu Thiên tiếp tục thế không thể cản tung ra đại chiêu cuối cùng của Đả Cẩu Bổng Pháp.

“Phách Tự Quyết - Thiên Hạ Vô Cẩu”

Vút! Vút! Vụt! Vụt! Vụt!

To nhưng không chậm, Tiêu Thiên với lợi thế “tuy hai mà một” với Hệ Thống tỏ ra nhanh trong di chuyển, nhạy trên phản ứng hơn rất nhiều so với U Minh Hỏa Lâu, vốn được tạo thành từ quá nhiều thành phần nhỏ, và quan trọng nhất, là nó được điều khiển bởi linh trí non trẻ gần như chỉ có bản năng của U Minh Độc Hỏa.

*Linh Tê có nghĩa là sừng tê giác, mà theo truyền thuyết thì tê giác là linh thú, người có "linh tê" thì sẽ hiểu được suy nghĩ của kẻ khác. "Tâm hữu linh tê" có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông.