Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 196




Hôm sau, trời vừa sáng Tiêu Thiên và hai cô nàng đi cùng hắn đã thức dậy để bắt đầu sớm đoạn cuối của cuộc hành trình vượt tiểu đảo được định sẵn là sẽ gian nan ngày hôm nay.

Tốn thêm vài phút xác định phương hướng và khoảng cách lại một lần nữa, cuối cùng cả đám mới đi đến thống nhất là chính thức lên đường bằng tốc độ gấp đôi hôm qua. Và như thường lệ, vẫn là Tiêu Thiên cùng Mộc Ánh Tuyết đi trước, Mỹ Đỗ Toa ở lại “xóa dấu vết” rồi mới theo sau.

“Nếu không có gì thay đổi thì chúng ta sẽ đến bờ biển vào giữa trưa. Sau đó là khoảng sáu tiếng trước khi mặt trời lặn để chuẩn bị một chiếc bè và lương thực đủ để lênh đênh trên biển khoảng ba ngày.” - Vừa chạy nhanh, Tiêu Thiên vừa nói: “Với thân hình và sức ăn của ngươi, ta nghĩ khối lượng công việc cần làm để đảm bảo công tác chuẩn bị được chu toàn sẽ lớn đấy.”

“Cái gì gọi là với thân hình và sức ăn của ta!? Ý ngươi nói ta béo à, hay ăn như heo?” - Vừa bị người khác nói đụng tới vấn đề “chiều cao và cân nặng”, nữ vương bệ hạ lập tức giống như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi, lông tơ, lông mao toàn thân đều dựng ngược lên: “Hôm nay ngươi không nói rõ đừng hòng ta bỏ qua cho!”

“Ta chưa nói một tiếng nào liên quan tới béo hay heo cả, là ngươi tự mình nhạy cảm rồi tự suy diễn lung tung cả thôi.” - Tiêu Thiên liếc xéo Mỹ Đỗ Toa, giọng khinh bỉ.

“Vậy ngươi nhắc tới thân hình và sức ăn là có ý gì?”

“Ý ta là muốn chuẩn bị đủ dược liệu để ngươi ngủ một mạch ba ngày sẽ phải tốn nhiều công sức và thời gian của tiểu Mộc, nên chuyện đốn cây rồi đóng bè sẽ chỉ còn hai người chúng ta lo lắng thôi, khi đó khối lượng công việc mỗi người phải làm sẽ nhiều hơn ấy.”

“À… nếu là chuyện đó thì ngươi yên tâm.” - Hóa ra không phải là người ta chê mình béo hay ăn như heo, tâm tình nữ vương bệ hạ nhanh chóng ổn định lại: “Thời gian trước bị say sóng là do ta chưa quen cảm giác dập dềnh trên mặt nước thôi. Sau này ngửi quen mùi biển và thích nghi được với không gian thuyền bè đã đỡ hơn rồi.”

Nghe kỹ, là đỡ hơn thôi nha, chứ chưa phải là tốt hẳn đâu đấy.

“Thật thế không, tiểu Mộc?”

“Thật ạ, chủ nhân.”

“Ừm, vậy thì bớt lo được một chút.” - Được Nữ Thần nhà mình xác nhận, Tiêu Thiên lúc này mới thực sự tin tưởng.

“Này! Ta nói mỏi miệng ngươi không tin, nàng vâng dạ hai câu liền được việc, ngươi đây là cố ý phân biệt đối xử đúng không?”

“...”

“Trúng tim đen rồi nên không có cách trả lời chứ gì?”

“Tiểu Mộc, chúng ta tăng tốc.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Này! Hai người các ngươi đứng lại cho ta! Nàyyyyy…”

… × — QUẢNG CÁO —

Cùng thời điểm ba người Tiêu Thiên đang cùng nhau tăng tốc chạy đua với thời gian ở tiểu đảo thuộc Cửu Sát Chi Địa, thì tại nơi nào đó rộng lớn nhưng cực kỳ tối tăm mà ẩm thấp, ánh sáng bạc yếu ớt từ vài viên Nguyệt Thạch được khảm trên tường chỉ đủ cho người ta nhìn thấy không biết bao nhiêu mà đếm những sợi xiềng xích thô to thò xuống từ trên nóc nhà và thưa thớt vài người chẳng rõ sống chết khẽ đung đưa trong tư thế hai tay bị xích lên khỏi mặt đất.

Quang cảnh so với nghĩa địa đêm mùng một không trăng còn phải kinh dị a!

Bỗng nhiên…

Soạt! Soạt!

...theo một âm thanh xé gió rất khẽ vang lên, là hai bóng người toàn thân được bao phủ trong khói đen bất thình lình xuất hiện bên cạnh một “cái xác” đang bị xích lủng lẳng giữa không trung.

Đáng nói là, nếu Tiêu Thiên hay bất kỳ ai ngày đó từng góp mặt tại quảng trường Vân Lam Tông mà ở đây ngay lúc này, thì chắc chắn bọn họ sẽ nhận ra “cái xác” kia vậy mà chính là… Tiêu Gia tam thiếu gia, Tiêu Viêm!

Leng keng! Leng keng! Leng kenggggg…

Sự tĩnh lặng và âm lãnh tới rợn người nhanh chóng bị phá vỡ khi một trong hai bóng người có động tác gì đó giống như phất tay lùa đám xiềng xích sang một bên, khiến chúng liên tục lắc lư rồi đụng vào nhau phát những tiếng kim loại va chạm chói tai.

“Quả nhiên là có huyết mạch Tiêu Tộc. Xem ra lần này ngươi trúng mánh lớn rồi a, Vụ Hộ Pháp!” - Người vừa vung tay hất đám xiềng xích kia thốt lên, không khó để nghe ra sự hâm mộ trong giọng nói của hắn.

“Hắc hắc hắc, may mắn mà thôi.” - Người còn lại cũng chẳng buồn che giấu sự đắc ý, lúc này bật cười khoái chí: “Thiết Hộ Pháp ngươi không biết đâu, lão phu ẩn nấp tại Vân Lam Tông lâu như vậy, hầu như mỗi ngày đều phải nghe đám rác rưởi kia lải nhải cái gì Tiêu Gia, Tiêu Viêm tới lỗ tai nhanh muốn đóng kén ra đến nơi, nhưng tuyệt nhiên lại không nghĩ tới đám người Tiêu Tộc.

Nếu không phải tiểu tử này bỗng nhiên tỏa ra khí tức Kim Đế Phần Thiên Viêm đả động lão phu tĩnh tu, e rằng lão phu cũng chẳng biết Tiêu Tộc từng hùng bá đại lục vậy mà lại lưu lạc thành cái gì Tiêu Gia, một tiểu gia tộc bất nhập lưu ở cái xó này đâu.”

“Kim Đế Phần Thiên Viêm!?” - Bóng đen gọi Thiết Hộ Pháp lần nữa thốt lên kinh ngạc: “Thứ đó không phải là truyền thừa của…”

“Ta biết, cho nên lão phu bất chấp việc bại lộ hành tung và thân phận cũng phải tóm tiểu tử này về đấy.” - Dọa được “đồng nghiệp” của mình nhảy dựng hai lần, bóng đen gọi Vụ Hộ Pháp có vẻ cực kỳ hài lòng, càng nói chuyện càng khoa trương: “Nói cho ngươi biết, lúc ấy tại đương trường thế nhưng mà có tới bốn Đấu Hoàng, bao gồm luôn ả Xà Nhân từ lâu đã là Đấu Hoàng đỉnh phong kia, đều truy ta gắt gao. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là lão phu kỹ cao một bậc mới an toàn chạy thoát, hắc hắc.”

“Kinh tâm động phách a!” - Nhìn Vụ Hộ Pháp đắc ý trước mặt mình, Thiết Hộ Pháp cũng cay sống mũi lắm chứ, nhưng biết sao được, người ta địa vị cao hơn, đẳng cấp cao hơn, quan trọng là mới lập được đại công a, không thể không nhún nhường đâu: “Tiếp theo ngươi định thế nào? Mà ngươi đã thông báo cho Tôn Giả đại nhân chưa?”

“Đã sớm thông báo rồi.” - Vụ Hộ Pháp gật đầu. Làm người từng đó năm, đạo lý “vui thôi đừng vui quá” đương nhiên hắn biết chứ, nên là lúc này đổi giọng nghiêm túc: “Chờ có người đến tiếp tiểu tử này đi, ta sẽ quay lại Vân Lam Tông tiếp tục nằm vùng để điều tra thêm về Tiêu Gia. Ngươi cũng biết Tiêu Tộc có thứ kia…”

Leng keng! Leng keng…

“Nước… ta muốn… uống nước…”

Đang lúc Vụ Hộ Pháp nói dở câu, Tiêu đại thiên tài lại bất thình lình tỉnh lại chen ngang một câu không đầu không đuôi khiến người sau đặc biệt không vui. Và hậu quả là… × — QUẢNG CÁO —

Bốp! Ặc!

“Nước cái đầu ngươi chứ nước! Om sòm!”

...đúng người, đúng thời điểm là hạnh phúc; đúng người, sai thời điểm là bi thương; sai người, đúng thời điểm là bất lực; còn sai người, sai luôn thời điểm thì chỉ có thể là một chữ… “thảm!” mà thôi.

. . .

Trở lại với Cửu Sát Chi Địa.

“Phùùùùù… cuối cùng cũng xong!” - Nửa ngày làm công việc tay chân với rìu, kiếm và hàng chục gốc đại thụ đến tận đêm, ngay khi “công trình” chính thức hoàn thành thì nỗ lực chèo chống thân thể Tiêu Thiên cũng theo đó mà tan biến, khiến hắn lập tức nhịn không được nằm lăn ra bờ cát thở dốc.

“Đường đường một giới nữ vương, ta vậy mà phải lưu lạc tới mức đi làm cái loại công việc này. Phong thủy luân chuyển* a!” - Mỹ Đỗ Toa cũng thở, nhưng là thở dài đầy nữ tính chứ không hồng hộc như chó chết giống ai đó, và quan trọng nhất là nàng không nằm.

Mà, mệt thì than thở vậy thôi chứ trong lòng nữ vương bệ hạ vui lắm, nụ cười mê người trên môi nàng đã thể hiện rõ điều đó rồi.

“Khổ trước sướng sau thế mới giàu, kẻ biết đau nỗi đau thiên hạ mới là minh quân nha.” - Nói, Tiêu Thiên nghiêng đầu sang nhìn chiếc “bè” rộng tới năm mét, dài tận mười mét mới được hắn và Mỹ Đỗ Toa hợp sức đóng xong, trên miệng nở nụ cười bất đắc dĩ: “Mặc dù kích thước và trọng lượng thứ này cùng một chữ bè chẳng có nhiều liên quan lắm, nhưng biết sao được, ba ngày lênh đênh trên biển chứ không phải ba giờ, đóng cái nhỏ quá rồi chẳng may giữa đường đụng phải bão biển thì lúc đó biết khóc ai.”

Lo trước khỏi lo sau, bây giờ còn ở trên bờ an toàn và dễ dàng thì ra thêm chút sức làm cái bè lớn lớn mà tăng thêm độ chắc chắn, còn hơn viện cớ tiết kiệm thời gian với sức lực rồi làm biếng, đến lúc gặp không may giữa biển lại tự trách mình “biết vậy lúc đó abcxyz…”.

Tiêu Thiên không phải loại người như vậy, mà ở đây chúng tôi cũng không làm thế!

“Biết đau nỗi đau thiên hạ mới là minh quân…” - Liếc mắt nhìn Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa nhịn không được ngẫm lại lời hắn nói trong lòng, chỉ là ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản hỏi: “Lịch trình hôm nay xong rồi, hiện tại đến giờ nghỉ ngơi để sáng mai lên đường, đúng không?”

Nghe được Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên cũng liếc sang phía nàng…

“Ừm, chờ tiểu Mộc bên kia xong việc của nàng nữa là mọi chuyện đều hoàn tất. Tối nay… chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.”

...bằng một ánh mắt đầy thâm ý.


*Phong thủy luân chuyển: gió đổi chiều, nước đổi dòng. Ý nói sự đời vô thường dễ đổi thay.