Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 154




“Ngươi nhận ra hắn sao, lão Pháp?”

“Nhận ra!” - Pháp Mã khẽ gật đầu, cả ánh mắt đang nhìn xuống phía dưới, lẫn lời nói càng lúc càng sương lạnh: “Hắn gọi Viêm Lợi, là Phó hội trưởng Luyện Dược Sư công hội của Xuất Vân Đế Quốc. Năm đó ta đã từng gặp qua một lần.

Lão cẩu này làm người không ra sao, nhưng lại rất được đám Độc Sư ở Xuất Vân Đế Quốc tín nhiệm nhờ chủ trương muốn đem Luyện Dược Sư cùng Độc Sư kết hợp.

Ngươi cũng biết Độc Sư tại Xuất Vân Đế Quốc thậm chí còn đông hơn cả Luyện Dược Sư, cho nên Viêm Lợi hiện đang được xem là người có khả năng kế thừa chức Hội trưởng Xuất Vân Đế Quốc tương lai cao nhất.”

Trong căn phòng bên dưới nóc nhà mà Gia Lão và Pháp Mã đang ngồi xổm, bất thình lình lại là một trung niên đại hán cao lớn với sắc mặt âm lãnh. Nói ra thì có vẻ khó tin, nhưng đây chính là gương mặt và danh tính thật của “áo bào xám thần bí” sau khi ăn vào một viên đan dược màu đỏ nhạt gọi Phục Dung Đan cách đây không lâu.

Sơ qua về Phục Dung Đan, thì đây là một loại đan dược… nghe thì có vẻ hay ho khi nó có thể giúp người sử dụng lập tức khôi phục lại dung mạo trẻ tuổi của mình.

Trú Nhan Đan trong truyền thuyết a!

Đáng tiếc, bởi vì mang theo tệ đoan kinh khủng là thực lực cũng sẽ bị áp chế theo dung mạo thay đổi, đồng thời muốn loại bỏ tác dụng để khôi phục khả năng chiến đấu còn phải sử dụng thêm đan dược đặc chế khác, nên cuối cùng Phục Dung Đan lại trở thành rác rưởi không hơn không kém.

“Hội trưởng tương lai của Luyện Dược Sư công hội Xuất Vân Đế Quốc!?” - Gia Lão cau mày, giọng đầy nghi hoặc: “Người như vậy cũng dám đơn thương độc mã tới Gia Mã Đế Quốc, lại còn to gan lớn mật trà trộn vào Đại hội chúng ta tổ chức để phá bĩnh.

Ta nên mắng hắn ngu hết phần thiên hạ, hay khen là kẻ tài cao thì gan lớn mới đúng đây?”

“Là ngu hay khôn thì hiện tại hắn cũng đã bị chúng ta phát hiện, có khác gì nhau không?”

“Cũng đúng!” - Gia Lão gật gù, ánh mắt chuyển xuống lão nhân đang loay hoay gì đó trước gương dưới nhà: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Nhảy ra lật tẩy hắn rồi chiêu cáo thiên hạ à? Hay cứ thế đánh chết tại chỗ tránh cho đêm dài lắm mộng?”

Bắt sống một Phó hội trưởng của Luyện Dược Sư công hội nước đối địch, vẫn là kẻ nhận được ủng hộ rất lớn từ đám Độc Sư, có thể sẽ mang lại những lợi ích và ý nghĩa chính trị rất lớn. Nhưng âm thầm giết chết rồi phi tang chứng cứ, vô thanh vô tức loại trừ được một Luyện Dược Sư cấp bốn, trong bối cảnh nơi này 100% sân nhà cũng không phải là một cách làm tệ chút nào.

Khó nghĩ a!

“Ta thấy… không nên.” - Pháp Mã lắc đầu: “Đã có can đảm đến đây để làm một chuyến này, tin chắc hắn cũng đã sớm chuẩn bị tốt việc bị phát hiện, thậm chí nói không chắc còn có cả thủ đoạn tương ứng cho trường hợp hắn… chết tại Đế Đô rồi ấy. Nếu bây giờ chúng ta manh động, chẳng may lại dẫm vào cái bẫy người ta bày sẵn thì được không bù mất đâu.”

Hiện đại hơn thì có thể gọi là điệp viên nhận được nhiệm vụ trà trộn, thu thập tình báo trong lòng địch. Trước khi lên đường đã sớm thuận tiện dắt theo vài kg thuốc nổ hạng nặng trên người, đồng thời chuẩn bị sẵn đại lượng tin đồn nhảm làm hậu chiêu trong trường hợp chỗ thuốc nổ kia được kích hoạt đấy.

Chết rồi cũng phải gây hậu quả nghiêm trọng mới được nha!

“Nói cũng phải. Vậy chúng ta tiếp tục nhìn xem trước rồi lại đưa ra quyết định sau đi.”

“Chính hợp ý ta!”

. . .
×
— QUẢNG CÁO —


Trong khi Pháp Mã và Gia Lão hai siêu cường giả Đấu Hoàng đang cùng nhau ngồi xổm trên nóc nhà rình mò một lão già khác giữa đêm hôm khuya khoắt, thì cùng lúc đó, Tiêu Thiên cũng đang có cuộc gặp khá quan trọng… trong phòng ngủ của hắn.

“Yêu cầu của ta chỉ đơn giản như vậy. Ngươi có câu hỏi gì khác không, Nhã Phi tiểu thư?”

Không sai! Là trong phòng ngủ Tiêu Thiên, giữa đêm khuya thanh vắng, và đối tác của hắn cũng chẳng phải ai xa lạ, mà ngược lại theo thời gian lại đang càng ngày càng trở nên quen thuộc hơn.

Nàng chính là “Mễ Đặc Nhĩ” Nhã Phi!

Khoan hãy bàn đến câu trả lời của Nhã Phi cho câu hỏi của Tiêu Thiên, thay vào đó là lùi trở lại phía trước một chút để giải thích về lý do tại sao nàng có mặt tại phòng hắn lúc nửa đêm, trong trang phục ngủ gợi cảm, cùng những gì hắn đã nói với nàng.

Thì đâu đó khoảng mười phút trước, không phải Mỹ Đỗ Toa mà Thanh Lân mới là người được Tiêu Thiên giao nhiệm vụ đi mời Nhã Phi đến gặp hắn giữa đêm.

Một là bởi việc này không có gì nguy hiểm đến mức phải đả động tới siêu cường giả đi làm. Hai nữa là do Thanh Lân cùng Nhã Phi từ lâu đã có quen biết, nói chuyện với nhau sẽ dễ dàng hơn cô nàng nữ vương cao ngạo và quan trọng hơn là đang đỏ cả mắt trên bàn cờ vua kia nhiều.

Về phần Nhã Phi, nửa đêm nửa hôm bị người ta đến làm phiền, lại còn mời đi phòng riêng của một nam nhân, nhưng nàng cũng không vì thế mà tỏ ra e ngại hay chậm trễ, dù cả thời gian lẫn địa điểm đều khá… nhạy cảm. Mà ngược lại, cô nàng này còn vui mừng ra mặt ấy.

Nguyên nhân là bởi sinh ra và lớn lên trong môi trường đấu đá khắc nghiệt từ tấm bé, Nhã Phi hiểu rằng phàm là những chuyện “chỉ có thể bàn về đêm, ở trong phòng riêng” luôn mang hai điểm chung chí mạng, đó là tầm quan trọng cùng tính bí mật rất cao. Đặc biệt hơn khi người tìm nàng lại là Vô đại nhân của Tề Thiên Cung thì độ cao của nó càng cao hơn nữa.

Cho nên nàng có mặt ở đây!

Chỉ có điều… câu hỏi, hay chính xác hơn là yêu cầu của Tiêu Thiên tới nàng lại khiến Nhã Phi khá là ngạc nhiên.

Hắn vậy mà muốn nhờ nàng vận dụng sức mạnh gia tộc Mễ Đặc Nhĩ để bằng tốc độ nhanh nhất triệu tập… Hoàng Dung từ Ô Thản Thành tới Đế Đô!

Phải biết, từ cái ngày Tề Thiên Cung gây náo loạn Diêm Thành, qua đó chính thức nổi lên mặt nước, thì Hoàng Dung đã sớm trở thành một trong những người được “chăm sóc” tốt nhất bởi Nhã Phi nói riêng, và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nói chung rồi.

Bởi vì dù Thanh Lân và Tiểu Y Tiên đều “có khả năng rất cao” là nhân sự của Tề Thiên Cung, nhưng bọn họ còn quá trẻ và yếu để có quyền biết những thứ được gọi là cơ mật về thế lực thần bí kia. Còn dựa trên những gì đã xảy ra tại Ô Thản Thành trước đây, có thể dễ dàng nhận ra Hoàng bang chủ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với hai tài năng trẻ kể trên a.

Quan trọng là vậy, nhưng từ ánh mắt và lời nói của Vô đại nhân tối nay tới xem, có vẻ như… hắn mất liên lạc với người sau rồi!

Trở lại với hiện tại.

“Mệnh lệnh được phát đi tối hôm nay thì nhanh nhất cũng phải tối ngày mốt mới có tin tức trở về.” - Nhã Phi nghiêm giọng đáp: “Đó đã là tốc độ cao nhất của gia tộc chúng ta rồi, Vô đại nhân.”

Xuất phát từ suy đoán Tiêu Thiên vì lý do gì đó đã mất liên lạc, thậm chí là… đánh mất tung tích Hoàng Dung, Nhã Phi cũng không dám mạnh miệng nói rằng mình sẽ đưa được người về, thay vào đó là tạm thời dừng lại ở mức độ “có tin tức trở về” mà thôi.

Tính tình cẩn thận và đầu óc tỉnh táo có thể thấy được lốm đốm!
×
— QUẢNG CÁO —


“Bốn mươi tám giờ, tương đương một ngày đi, một ngày về à.” - Năm ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bóng mình trong ly trà đã nguội trước mặt, Tiêu Thiên im lặng không nói.

Hắn hiểu rằng nhờ cậy bất kỳ ai trong Gia Mã Tam Đại Gia Tộc làm việc cũng đều sẽ khiến chính mình lộ ra điểm yếu trước mặt họ. Nhưng trong bối cảnh bản thân không còn đường nào khác để nắm được thông tin tại Ô Thản Thành, thì tìm kiếm trợ giúp là cách duy nhất rồi.

Nhưng tại sao lại là gia tộc Mễ Đặc Nhĩ mà không phải một trong hai gia tộc còn lại? - Đáp án chỉ có một, đó là bọn họ rảnh hơn hai nhà còn lại!

Như đã nói, Đại hội Luyện Dược Sư năm nay có lượng thí sinh tham gia vượt cao hơn những kỳ trước rất nhiều, ấy là còn chưa nói tới việc hôm nay còn phát hiện ra “gián điệp cấp cao” của Xuất Vân Đế Quốc trà trộn vào giữa cuộc thi nữa. Điều này khiến Ban tổ chức là Hoàng Thất và “công ty bảo vệ” Nạp Lan Gia đều bận bù đầu, rảnh đâu đi lo những việc khác.

Nói cách khác, chỉ còn gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, những kẻ sở hữu mạng lưới kinh doanh dày đặc khắc cả nước, mới có dư lực giúp hắn làm việc này bằng tốc độ nhanh nhất mà thôi.

Cộp!

“Hai ngày… thì hai ngày đi.” - Năm ngón tay đồng loạt gõ mạnh xuống bàn một lần cuối như để hạ quyết tâm, Tiêu Thiên khẽ nói: “Việc này nhờ các ngươi rồi.”

“Đã như vậy, ta xin phép trở về làm việc trước, sớm ngày phụng mệnh với ngài.”

“Đa tạ Nhã Phi tiểu thư đã để tâm. Thanh Lân, ngươi thay ta tiễn nàng về phòng.”

“Vâng, chủ nhân.” - Thanh Lân ôn nhu gật đầu: “Nhã Phi tỷ, mời đi bên này.”

“Haiz! Có lẽ… nên bắt đầu làm quen dần với chuyện này đi là vừa rồi a.” - Nhìn theo bóng lưng Thanh Lân và Nhã Phi cùng nhau khuất sau cánh cửa phòng, Tiêu Thiên nhịn không được thở dài một hơi: “Chúng ta tu luyện thôi, Tuyết nhi.”

"Vâng, chủ nhân."

Không còn chuyện gì để làm, Tiêu Thiên quyết định quay lại với thời gian biểu của mình hàng ngày. Chỉ là bỗng nhiên…

Cốc! Cốc! Cốc!

“Ai!?”

“Là lão hủ!”