Tái Chiến

Chương 8




Chu Kiều không trả lời. Khoảng 3,4 tháng sau, cô như biến mất, lặng yên không tiếng động. Tần Vũ Tùng tuy có chìa khóa nhà cô, nhưng anh cũng không muốn trơ mặt ra mà đến. anh xem cô là ai? Tần Vũ Tùng có thể tự lừa mình là anh tình tôi nguyện, nhưng bây giờ đã như vậy, anh cũng không muốn chết mà làm bậy làm bạ.

Tần Vũ Tùng trở lại kiếp ăn chay. Cũng không phải là không thể chịu được, anh đã biết cách giải quyết, tập trung cho công việc, càng bận rộn thì hiệu quả công việc cũng tốt hơn, rảnh nữa thì chơi game, chạy bộ, đi bơi, chơi bóng, mấy cái đó cũng giúp tiêu hao thể lực. Thỉnh thoảng cũng nhớ tới lúc được thỏa mãn ăn ngon kia, dư vị đó khiến cảm xúc cũng ngổn ngang trăm mối, cho nên tốt nhất vẫn ăn chay luôn.

Đến lúc Tần Vũ Tùng cho rằng Chu Kiều sẽ không bao giờ xuất hiện nữa thì lại nhận được tin nhắn của cô “Có thể đến ở nhà anh ở nhờ vài ngày không?”

Tần Vũ Tùng do dự, muốn hỏi cô có việc gì, càng không thể hỏi không thể ở khách sạn hay sao, nhưng anh biết Chu Kiều chỉ cần anh trả lời được hoặc không.

Sau khi ly hôn, Tần Vũ Tùng dọn tới nơi ở hiện nay, trong nhà cũng chỉ bày biện đơn giản một số đồ đạc, những thứ quan trọng anh để ở ngân hàng. Có thể Chu Kiều cũng không ở lâu, anh trả lời “Được chứ, tôi đến đón cô?”

Chu Kiều bảo không cần, nếu thuận tiện thì hôm nay cô sẽ đến, chỉ cần nhắn địa chỉ cho cô là được.

Hết giờ làm, Tần Vũ Tùng nhanh chóng trở về nhà. Đợi một lát không thấy người đến, anh đi mua vài thứ đồ ăn sẵn với bánh mì, bánh ngọt. Anh ở đây cũng không tốt hơn Chu Kiều bao nhiêu, trong tủ lạnh đều là thức ăn nhanh. Khi quay về, anh thấy Chu Kiều đang ở cửa thang máy.

Nghe tiếng động của thang máy, Chu Kiều ngẩng đầu, chạm vào ánh nhìn của anh.

Dường như có đốm lửa rơi vào trong ngực, làm cho toàn thân run lên, Tần Vũ Tùng xoay người mở cửa che dấu biểu cảm “Sao có ít đồ đạc quá vậy?”. Cô chỉ chỉ túi xách “Đồ dùng hàng ngày đều có”

“Ngồi đi”. Tần Vũ Tùng hỏi “Uống gì không?”. Anh đem đồ mới mua đến phòng bếp “Ăn cơm chưa? Uống bia không?”. Anh bưng hai dĩa đồ ăn đến phòng khách “Đi trễ nên hết đồ ăn, chỉ còn ít gà hấp muối với xương sườn”. Chu Kiều đứng lên dọn đồ đạc trên bàn qua một bên, tay cô dừng lại ở quyển tạp chí.

Tần Vũ Tùng đi qua nhìn, đó là quyển tạp chí anh mua ở sân bay, lúc đó chỉ thấy mặt cô gái ở trang bìa rất giống Chu Kiều, khóe mắt hơi nâng, mơ màng mà lại mang theo vài phần đẹp đẽ điềm tĩnh, nhưng khóe môi lại hơi mím, như đang chịu đựng điều gì đó.

Chu Kiều đem tạp chí cùng đồ linh tinh để qua một bên, thuận miệng nói “Không nghĩ anh lại quan tâm đến kiểu tạp chí này”

Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Tùng bỏ 20 tệ mua vì ảnh bìa hơn là nội dung của tạp chí.

Anh nói “Cô ăn trước đi, tôi làm thêm chút đồ”

Tần Vũ Tùng đem 2 trứng gà bỏ vào nồi, làm thành món canh trứng. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho thêm mì vào, sợi mì không mềm không cứng, trứng vừa chín tới.

Chu Kiều cũng không ăn, chỉ dựa vào sofa yên lặng uống bia.

Tần Vũ Tùng thấy Chu Kiều không chú ý mà uống một hớp canh, vội vàng lên tiếng nhắc “Cẩn thận nóng”

Chu Kiều nóng phỏng lưỡi, theo bản năng nuốt canh xuống, cảm giác nóng rực dọc theo cổ chảy xuống dạ dày, nước mắt tự động chảy ra.

Tần Vũ Tùng vội vàng mang lại cho co ly nước “Sao không nhả ra? Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn người ta dạy hả?”

Chu Kiều rưng rưng nước mắt nhìn anh, nói không nên lời, không có việc gì sao phải nấu đồ nóng đến vậy.

Giường là loại giường đơn 1,2m, Chu Kiều có thể chọn ngủ ở sofa, hoặc Tần Vũ Tùng ngủ ở sofa, hoặc cả 2 ngủ cùng trên giường, may mà cả 2 đều không to lớn. Đằng nào cũng đã đến, Chu Kiều lấy đồ lót ra “Tôi đi tắm trước”

Tần Vũ Tùng không muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, tuy rằng không phải chưa từng làm, nhưng mà ở nhà của mình vẫn có chút cảm giác khác biệt. Cuối cùng ý nghĩ là chính nhân quân tử vẫn thắng, trong lòng cô, anh bây giờ chắc là một tên quỷ háo sắc mà còn là một ông già trung niên khắc nghiệt. Không biết cô gặp phải chuyện gì mới trốn đến đây, tất nhiên không thể làm cô phải rời đi lần nữa.

Tần Vũ Tùng mở máy tính ra đọc tin tức, nghĩ chắc Chu Kiều đã ngủ, mới rón rén vào giường ôm chăn ra để trên sofa. Anh tắm xong ra tới, cũng không mở đèn, theo ánh sáng ngoài cửa sổ mà đi, vừa nằm xuống đã lập tức ngưng thở. Mùi hương dịu dàng tràn ngập, tay chân anh lóng ngóng không biết để đâu.

Chu Kiều không biết anh nghĩ gì, trong bóng tối hôn lên. Dây dưa hơn nửa ngày, Tần Vũ Tùng mới thoát ra vòng ôm như bạch tuộc của cô, ngồi há miệng thở “Không cần miễn cưỡng, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện thường”. Chu Kiều lại nhìn trái khế anh lên xuống, lại muốn nảy ra ý xấu. Cô ngồi dậy theo, ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh nhẹ giọng nói “Tôi không miễn cưỡng, còn anh thì sao?”

Cô hết sức khiêu khích, Tần Vũ Tùng cả người đã nóng như lửa, nhịn không nổi lật người nằm đè lên trên.

Xoay trở trên ghế sofa chật hẹp, hai người ngã lăn xuống đất chồng lên nhau. Tuy Chu Kiều bị ngã nằm trên người Tần Vũ Tùng nhưng anh thoáng nghe cô rên lên một tiếng, hình như bị trúng cạnh bàn anh hoảng hốt hỏi “Bị đau ở đâu?”, Chu Kiều xoa xoa trán “Không sao”

Tần Vũ Tùng định mở đèn lại bị Chu Kiều cản lại “Màn chưa kéo”

Anh dùng chăn bao lấy cô, mang người ôm đến bên cửa sổ. Sờ lên trán thấy hơi sưng nhưng không rách da, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôm cô quay lại sofa.

Chu Kiều thì thầm “Cảnh bên ngoài thật đẹp”

Tần Vũ Tùng lúc mua căn hộ này cũng vì từ trên cao nhìn xuống thấy rất nhiều ánh đèn của nhiều gia đình, làm cho tâm hồn tự nhiên cảm thấy thoải mái.

Chu Kiều càng thấp giọng hơn “Hay là chúng ta đem sofa lại đây…làm?”

Ý kiến này…không tồi…

Tần Vũ Tùng dặt một nụ hôn lên chỗ bị thương ở trán Chu Kiều, nhẹ nhàng dùng nụ hôn ve vuốt vết thương. Cô im lặng nhận sự an ủi của anh, ngoan ngoãn vùi trong lòng anh, hay tay ôm chặt eo anh.

Anh muốn đem cơ thể cô nhập vào chính mình, không đau nữa, thật xin lỗi, thật sự không muốn làm tổn thương cô.

Bầu trời thành phố từ lâu đã ít thấy sao, nhưng sau những cửa sổ vẫn có ánh đèn ấm áp, cho dù bên này đèn có tắt hết đi, thì bên kia vẫn có ánh sáng ấm áp chiếu rọi đến.