Tần Vũ Tùng đi cùng hai nhân viên của Chu Kiều, anh được đưa đến bệnh viện trong thành phố xử lý vết thương, bị khâu hết 9 mũi. Không tìm được Cát Tiểu Vĩnh, Chu Kiều ở lại trông coi xử lý công việc. Hy vọng càng thấp, thất vọng càng ít, nước mắt Chu Kiều làm anh bất ngờ, anh vốn không đòi hỏi quá cao ở cô. Vì anh bị vết thương ở đầu, hai người kia lại được lệnh Chu Kiều bắt anh kiểm tra cẩn thận nên hai người phân trần, cố gắng thuyết phục anh làm đủ các mục kiểm tra.
Bác sĩ kiểm tra xong, cho anh làm thủ tục nhập viện, Tần Vũ Tùng nằm trên giường không nhịn được mà sờ sờ đầu mình. Vì sợ miệng vết thương nhiễm trùng nên hộ lý đã cắt tốc anh thành đầu húi cua. Quần áo của anh cũng dơ phải thay, hai người đi chung đã mua quần áo khác cho anh thay, quần jean với áo thun dày mua gần bệnh viện.
Hai người đi cùng anh là một nam một nữ, cô gái còn thuận tiện mua một giỏ trái cây to, táo chuối đủ loại chất đầy trên tủ đầu giường.
Tần Vũ Tùng thấy chuyện bé xé ra to, nhưng cũng không có cách nào khác, hai người luôn miệng nói không chăm sóc anh tốt, chính là phụ lòng Chu tổng. Hai người đều mới tốt nghiệp chưa đầy một năm, đang ở trong giai đoạn chấp hành mệnh lệnh nghiêm túc nhất, cô gái thấy ngồi không rảnh rỗi liền gọt một quả táo đưa anh. Tần Vũ Tùng không muốn ăn trái cây trước mặt người lạ, nhưng anh cũng không thể từ chối, đành cầm nó trong tay.
Cô gái là một người siêng năng, gọt táo xong lại đi ra ngoài mua bữa tối, để Tần Vũ Tùng với chàng trai trẻ đối mặt với nhau. Tần Vũ Tùng bảo anh ta ăn trái cây, hai người câu có câu không trò chuyện về chuyện mới xảy ra.
Nói một hồi, chàng trai buột miệng “Thật ra là tôi làm anh bị thương”
Có ý gì? Tần Vũ Tùng ngây người nhìn anh ta.
“Tôi ném hòn đá xong là thấy tiêu rồi, hòn đá lao thẳng đến đầu Chu tổng. Nếu anh không đẩy cô ấy ra kịp, hôm nay tôi gây họa lớn rồi”. Tần Vũ Tùng càng không hiểu. Anh ta giải thích “Những người đó mồm miệng rất hung dữ nhưng không thật sự gây tổn thương cho người khác. Trước kia ở công ty khác cũng có việc như thế này, mỗi ngày bọn họ đều ngồi ở cửa, không cho xe ra vào. Hôm nay không dọa họ sợ mà lui đi, về sau sẽ rất khó để đuổi được họ. Chu tổng kêu tôi nhân lúc không có người chú ý mà ném đá vào người cô ấy, ném đại lên lưng, tay gì đó, để sự việc nhanh chóng được giải quyết”. Anh ta xấu hổ cúi đầu “Nhưng mà tôi ném quá tệ, cuối cùng thành ra phản ứng dây chuyền vô tình làm anh bị thương”
Tần Vũ Tùng nhai táo trong miệng không có cảm giác gì. Anh không giận, chỉ thấy mánh khóe này không phải là cách lâu dài, lần này có anh tới ngăn chặn lại, lần sau thì sao?
Chàng trai kia thấy anh lâu không lên tiếng, ngước lên nói “Việc này tôi chỉ nói với anh, làm chút trò vặt này không thể nói với mọi người, trong công ty có nhiều người dân ở địa phương, nếu truyền ra ngoài Chu tổng rất khó làm việc tiếp”. Tần Vũ Tùng nói “Yên tâm đi, tôi không nói”. Đối phương thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn chút ít không yên tâm, ngượng ngùng mà không biết nói gì cho đúng.
Tần Vũ Tùng đành tìm chút đề tài nói chuyện, đối phương dù sao cũng còn trẻ tuổi, trò chuyện một hồi lại trở nên vui vẻ. Đang lúc nói hăng say, Chu Kiều gõ cửa bước vào.
Khi những người không liên quan đã đi, Tần Vũ Tùng nhắc nhở Chu Kiều, cô rất ngoan ngoãn “Em biết rồi. Anh còn đau không?”. Biết cái rắm, nhìn cô thế này là biết rõ cô không nghe lời. Anh giận dỗi ngậm miệng, rất nản chí. Chu Kiều cầm tay anh áp lên mặt mình “Hai lần. Anh giúp em hai lần em đều nhớ kỹ”.
Tần Vũ Tùng không để ý tới cô, cố gắng nói lần nữa “Cái gì cũng có quy tắc để giải quyết, dùng quy tắc để giải quyết, có được không?”
Chu Kiều cọ mặt lên tay anh “Có vẻ lần này không nặng như lần trước”, cô nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay anh, bất giác mỉm cười “Anh cắt tóc nhìn rất ngố”. Tần Vũ Tùng dùng sức rút tay về “Bà chủ Chu!”. Chu Kiều không còn tay anh, không tranh chấp với anh nữa, dựa vào ghế nhắm hai mắt lại. Sắc mặt cô hơi vàng tối, miệng mím chặt, hai bên khóe miệng lộ ra hai nếp gấp.
Tần Vũ Tùng nhìn cô rất lâu, tầm mắt không rời khỏi mặt cô.
Cô mở mắt ra, nhìn anh một lúc lâu. Cho dù cô ấy mệt mỏi đến đâu, ánh mắt cô vẫn trong trẻo.
Tần Vũ Tùng nhìn lên trần nhà, nhận ra cô vẫn luôn là cô, đó chính là những gì anh cảm nhận được về cô. Anh thở dài “Cát Tiểu Vĩnh đã mở điện thoại chưa?”
“Gọi được rồi. Ngô Nhiễm Nhiễm không nói không rằng bỏ đi mất, anh ta rất bối rối. Em cho anh ta nghỉ hai ngày để xử lý việc của mình”.
Chạy trốn? Tần Vũ Tùng ngạc nhiên “Cô ta không lấy đồ gì của công ty chứ? Em không nên giao dịch với cô ta”. Chu Kiều nói “Tiền mặt với chi phiếu đều ở thu ngân, nhân viên thu ngân là người địa phương và có người bảo lãnh. Cô ta có thể lấy cái gì được? nhân viên kế toán có 2 người, cô ta đi rồi còn có người khác làm việc”.
Tần Vũ Tùng thở dài “Một vài người không thể sử dụng được, nghe anh đi”. Chu Kiều lặng lẽ đáp “vâng”.
Anh nghĩ nghĩ, mở điện thoại ra “Anh có địa chỉ nhà cô ấy, em có cần không?”. Cô không cần “Hai người bọn họ muốn làm gì làm, em không trộn lẫn việc công việc tư. Mà anh làm gì lưu thông tin cô ta?”. “Còn không phải sợ em bị cô ta chơi cho một vố sao?” Tần Vũ Tùng tức giận nói, không che giấu ác cảm với Ngô Nhiễm Nhiễm. Lúc trước anh năm lần bảy lượt tìm không được sai sót trong công việc của cô ta, lại không muốn lấy lý do cuộc sống riêng tư của cô ta để đuổi việc. Chu Kiều hơi có ý cười làm Tần Vũ Tùng cảm giác như cô đang cười anh làm việc nguyên tắc quá. Anh quay đầu tránh ánh mắt cô.
Cát Tiểu Vĩnh đi bộ trên đường ở Thượng Hải, những nơi mà Ngô Nhiễm Nhiễm có thể đi anh đều đã đi, ngôi nhà trước kia cô thuê ở, anh hỏi người bạn chung nhà, cũng gọi hỏi cả Thôi Chỉ Phương. Tối hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay cả người lẫn đồ đạc đều biến mất. Anh ngẩn ngơ nhìn về phía trước, không biết Ngô Nhiễm Nhiễm rốt cuộc đã đi đâu, tại sao lại bỏ đi. Tìm một vòng anh không thể tin được, dường như những gì anh biết về Ngô Nhiễm Nhiễm với mọi người biết về cô không giống nhau. Trước kia cô cho anh số điện thoại nhà cha cô, anh chưa từng gọi qua, giờ gọi thì là số không có thật.
Cát Tiểu Vĩnh không dám nghĩ đến điều đó, anh trong mắt cô, vẻ đẹp, nhiệt tình, dịu dàng của cô, chẳng lẽ tất cả không phải là thật?
Tối hôm qua… cô làm cơm chiều. Vì để ở thoải mái hơn, hai người đã chuyển khỏi khách sạn, thuê một căn nhà. Vốn hôm qua đến phiên anh nấu cơm nhưng có bản thiết kế mới được gửi đến nên anh ở văn phòng xem qua thành ra về muộn. Cô giục anh về nhà sớm hai lần, khi anh dự kiến lượng công việc sau đó xong thì về nhà đã 7h tối. Cô không giục anh về nữa mà còn tự mình nấu ăn, còn làm rất phong phú, có thịt có cá, 3 mặn 1 canh. Cô không thích nấu ăn, hai người thường ăn qua loa, chỉ xào một chút thức ăn, thậm chí có khi chỉ cho vào nồi cơm ít cây lạp xưởng là thành đồ ăn.
Chỉ cần ở bên nhau, mọi thứ đều là chuyện nhỏ nhặt.
Anh và cô thường nói vậy, mà cũng tưởng vậy.
Ăn cơm xong anh định rửa chén, cô không cho, nói đến phiên cô làm. Lúc đó anh phải nhận 2 email, cũng không tranh mà để cô làm việc nhà. Email về thay đổi trong thiết kế, anh thấy không ổn nên điện thoại bàn bạc. Nói chuyện điện thoại xong anh còn lên mạng coi tin tức. Cô kêu anh đi nghỉ, anh ừ ừ nhưng cũng một giờ sau mới nằm xuống, lúc đó cô đã ngủ rồi.
Lúc cô ngủ rất đáng yêu, hơi bĩu môi, anh hôn lên trán cô một cái rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, không thấy cô đâu. Anh nghĩ cô ra ngoài chơi mạt chược, thị trấn nhỏ nên phương tiện giải trí cũng đơn giản, gần đây co thích chơi mạt chược. Có lúc cô kéo anh đi chơi cùng, anh chỉ chơi trong 10 phút thì thay người khác. Người chơi đều là phụ nữ nhưng chơi rất lớn, có khi thắng thua tới mấy trăm tệ. Về nhà anh nói vài câu với cô về những người chơi cùng cô, tiền lương không cao, chơi lại rất lớn. Cô cũng không giận dỗi, cười hihi haha nói chơi lớn mới kích thích.
Khi đánh răng anh mới phát hiện điều bất thường, những vật dụng chai lọ của cô không có ở đó. Nhìn tới quần áo cũng không có, không thấy vali của cô, tất cả đều biến mất. Gọi điện thoại cho cô, tắt máy. Hàng xóm nói thấy cô đi hướng về nhà ga, anh một đường đuổi theo, lo lắng, nôn nóng, vội vàng mua vé chạy đến Thượng Hải.
Cô đang nghĩ gì? Đây là điều mà sau khi cô từ chối kết hôn anh đã suy nghĩ. Nhưng anh không giục cô, tạm thời không kết hôn thì không kết hôn, dù sao hai người cũng còn trẻ, không vội vàng bước vào hôn nhân. Mà anh với cô cũng thỏa thuận tạm thời không kết hôn, cô cũng thoải mái hơn, trở lại với sự bình tĩnh và ngọt ngào ban đầu.
Tại sao cô im lặng bỏ đi? Cát Tiểu Vĩnh không biết.
Đi lang thang không có mục tiêu để tìm người, dĩ nhiên là không hiệu quả. Mà ở công trường lúc đó có xung đột với dân trong thôn, Tần Vũ Tùng còn bị cuốn vào tới bị thương. Cát Tiểu Vĩnh bắt xe quay về.
Tần Vũ Tùng xấu hổ khi bị băng trên đầu khi đi làm nên dứt khoát xin nghỉ mấy ngày, ở lại bên Chu Kiều.
Không biết tin tức truyền đi truyền lại thế nào, truyền tới tai mẹ anh.
Lúc Chu Kiều nhận được điện thoại của mẹ Tần Vũ Tùng, mới biết người gọi là ai. Bà muốn đến thăm nhà máy của cô và “Dì có vài lời muốn gặp mặt để nói với cháu, mà cũng chỉ hai người chúng ta biết được không?”. Nước tới đất ngăn, Chu Kiều sợ rất nhiều thứ, chính sách thay đổi, ngân hàng không cho vay, thiết bị giao hàng chậm, nhưng cô không sợ gặp mặt bà. Thời bây giờ, trừ khi bản thân mình không muốn tiếp tục, nếu không thì có lý do gì để ngăn cản hai người ở bên nhau?
Hà Nham đi xe buýt đến, Chu Kiều đứng đợi ở nơi hành khách xuống xe, nhìn thấy xe đến liền đi đến đón “Dì”.
Hà Nham lịch sự đẩy cô tay cô đang định đỡ mình ra “Xe đi rất nhanh, tôi không mệt”
Mặc dù “Dì” đi xe buýt đường dài nhưng tóc tai gọn gàng, áo khoác ngắn bằng lông lạc đà sạch sẽ, ngón giữa và ngón áp út tay trái đeo 2 nhẫn bạch kim, cổ tay đeo một vòng ngọc.
Chu Kiều không giận, dẫn khách đến bãi đậu xe, mở cửa cho bà ngồi phía sau.
Không gian trong xe rộng rãi, Hà Nham ngồi xuống thấy hài lòng. Nhìn Chu Kiều khéo léo khởi động tăng tốc, đưa xe đi vững vàng trên đường, bà khen “Chu tổng khả năng vượt trội, thậm chí lái xe cũng tốt hơn những cô gái khác”.
Chu Kiều cười cười “Dì gọi cháu là Chu Kiều đi”
Hà Nham cũng cười “Cô là người phụ nữ còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, tôi sao dám gọi bậy. Vậy tôi kêu là cô Chu được chứ?”
Chu Kiều nói “Vâng, được”. Cô không để ý, muốn gọi gì thì gọi, dù sao cô vẫn cứ là cô.
Xe đi thẳng đến công trường, hai người trên đường vừa nói vừa cười, có thể nói là cuộc gặp mặt hài hòa nhất lịch sử.