Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 54: Người xuất gia lấy từ bi làm gốc




Toàn bộ tăng nhân của Phạn Âm Tự đều biết, sư huynh Minh Tịnh lạnh lùng thanh cao, không hay gần gũi với người khác. Cho đến một ngày nọ, có người ở trong bí cảnh vô tình nhìn thấy hắn dùng tiểu sư đệ Minh Không của mình thay cho cái dùi gõ chuông. Minh Không cứ mỉm cười mãi, xa xa nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu người đang phát quang lơ lửng trong không khí. Nhìn kỹ lại, cơ thể hắn thẳng như cây gậy, mắt cá chân bị Minh Tịnh nắm lấy liên tục gõ vào chuông, trông không khác gì cái cần gạt nước hình người. Cảnh này nhìn vô cùng kinh dị, trẻ con mà nhìn thấy chắc phải gặp ác mộng nửa năm.

Tiếng chuông oanh động, trăm nghìn muông thú kinh hoàng, kim quang như sóng tầng tầng lớp lớp dần dần lan rộng ra dưới sắc trời ảm đạm.

Hứa Duệ bịt tai lại, dùng kiếm khí ngăn cản linh lực cuồn cuộn tràn đến, da đầu tê rần rần: "Sao ta lại thấy cái đầu của Minh Không còn xịn hơn cả dùi gõ chuông thế nhỉ?"

Câu này của hắn chuẩn không chê vào đâu được. Minh Không cực khổ luyện kim cương hộ thể thần công nhiều năm, cơ thể của hắn đã không còn giống như cơ thể của người bình thường mà càng ngày càng cứng như bê tông cốt thép. Thành thật mà nói thì cho dù xét về độ cứng hay là khả hấp thụ nạp linh lực thì cơ thể của Minh Không cũng bỏ xa cái dùi gõ chuông ban đầu của sư huynh hắn cả mấy nghìn dặm. Nếu cần thiết phải so sánh độ trong của âm thanh do hai thứ này tạo ra thì chỉ cần dùng cái đầu trụi lủi sáng chói của tiểu hoà thượng gõ coong một cái vào chuông Phạn là biết, xương sọ tiếp xúc thân mật với huyền thiết tạo ra âm thanh gì, không cần nói nhiều, trao luôn cúp quán quân cho hắn cũng không ai dám có ý kiến gì.

Ninh Ninh thầm tán thưởng: nhân tài của tu tiên giới đúng là nhiều như mây. Trước có các loại âm tu dùng kèn xô na, chuông Phạn, nhị hồ, sau có dùi gõ chuông đầu trứng kho tàu hình người. Có lẽ đây chính là "vật tẫn kỳ dụng, người tẫn kỳ tài"*, chỉ có cô không nghĩ ra, không có chuyện bọn họ không làm được.

(*Nguyên văn: "人尽其才,物尽其用", nghĩa là sử dụng hết tài năng của con người, phát huy hết tác dụng của cải)

Hai đệ tử của Ngự Thú Tông vốn đã không địch lại được bọn họ, cũng không thể dùng kiếm chắn đòn như Huyền Hư kiếm phái nên bị tiếng chuông công kích làm cho muốn đứng thẳng người cũng không được. Cuối cùng nữ tu kia gân cổ gào lên một câu: "Đừng gõ nữa, bọn ta nhận thua!"

Giọng nói vừa vang lên, tiếng chuộng Phạn mới dần tan đi nhưng tiếng vọng của nó vẫn lởn vởn mãi chưa biến mất.

Núi cao còn có núi khác cao hơn, tu tiên giới đúng là nhân tài lớp lớp.

Hai người của Ngự Thú Tông không thể nào đoán được plan B đáng tự hào của mình lại bị plan B hết sức táo bạo của người khác đánh cho thua không còn mảnh giáp, chỉ đành phải rưng rưng nộp lên tất cả lệnh bài trên người mình, cuối cùng nắm tay nhau hai mắt lệ nhoà, thân hình dần dần biến mất khỏi bí cảnh.

Minh Không và Minh Tịnh hiển nhiên đã phát hiện ra bọn Ninh Ninh nên sau khi lấy lệnh bài xong bèn đồng thời nhìn ra chỗ cô. Ban nãy Kiều Nhan đã bị màn gõ chuông bằng đầu làm cho sợ hãi, nàng lui về sau một bước theo bản năng, đứng bên cạnh Ninh Ninh.

- A di đà phật.

Minh Không mỉm cười chắp tay trước ngực, hơi hơi khom người: "Phật nói, kiếp trước ngoảnh đầu nhìn lại năm trăm lần mới đổi được một lần gặp thoáng qua của kiếp này. Tiểu tăng và các thí chủ có duyên như vậy, chắc là phúc phận từ kiếp trước."

Phật: Cút, ta nói vậy bao giờ?

- Hạ thí chủ!

Minh Tịnh cũng mỉm cười, toàn thân thoát ra vẻ nho nhã hiền hoà của người nhà Phật: "Kể từ khi từ biệt ở Dực sơn hai ta chưa từng gặp lại nhau lần nào. Hôm nay được gặp lại, quả thật là duyên phận."

Hạ Tri Châu rất hiếm khi gặp được đối thủ ngang cơ mình, Diệp Tông Hành là một, vị sư phụ Minh Tịnh này là hai. Nói không ngoa, người này da mặt dày đến mức có khi đại học Thanh Hoa với đại học Bắc Kinh phải mở riêng cho y một ngành học tên là "Khiêu chiến khả năng chịu đựng cực hạn của nhân loại - Đưa bạn đi tìm hiểu môn Da Mặt Dày". Cao cấp thêm chút nữa, có thể đưa hắn đến cục di sản và văn hoá quốc gia, để hắn ở chung với mấy khối tường thành dày cộp, thế cũng coi như là đã nhận tổ quy tông.

Hạ Tri Châu: ...

Hạ Tri Châu: "Ha ha."

Hạ Tri Châu thấy hơi tăng xông, hắn không muốn để ý đến kẻ vô ơn này. Vừa mới nghiêng đầu quay đi mặc kệ sự đời thì Hạ Tri Châu lại nghe y nói tiếp: "Tiểu tăng vẫn luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của Hạ thí chủ, nếu hôm nay đã tương phùng tại đây, ta muốn tặng cho thí chủ tất cả số lệnh bài mà ta đã thu thập được."

Dứt lời, hắn đưa tay vào trong ống tay áo lần mò rồi lấy ra tám cái lệnh bài.

Hạ Tri Châu vốn định từ chối, nhưng hắn lại tặng nhiều quá.

- Nếu huynh tặng ta tất cả lệnh bài trên người thì huynh chỉ còn lại mỗi cái lệnh bài của mình mà thôi.

Hạ Tri Châu bây giờ trông giống hệt mấy người cứ đẩy qua đẩy lại mấy bao lì xì ra vẻ khách sáo với họ hàng mỗi dịp tết đến xuân về: "Không được không được. Nhỡ đâu huynh lại bị loại thì phải làm sao?"

Minh Tịnh rất ăn ý phối hợp diễn với hắn: "Người xuất gia tùy tâm tùy ý, tất cả đều đã được vận mệnh sắp xếp cả rồi. Tiểu tăng vào bí cảnh này chỉ để rèn luyện, Hạ thí chủ đừng lo lắng quá."

Sau đó Ninh Ninh nhìn thấy sư huynh nhà mình vui sướng nhận lấy bốn cái lệnh bài, chỉ kém quàng vai bá cổ Minh Tịnh cắt máu ăn thề kết nghĩa huynh đệ. Có lẽ đây chính là tình hữu nghị giữa đàn ông với đàn ông, cô không hiểu lắm.

Ninh Ninh nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ trời đã muộn rồi, không biết hai vị tiểu sư phụ định đi đâu?"

Minh Tịnh ôn hoà đáp lời, vẻ mặt hắn hồn nhiên như trẻ thơ, không còn thấy cái vẻ hùng hồn khi đánh người ban nãy nữa mà toát ra khí chất u buồn của một thanh niên yêu văn nghệ văn chương: "Nằm thời lấy đất làm giường, lấy trời làm chiếu, lấy sương làm màn. Người xuất gia như bọn ta đã quen tu luyện khắc khổ rồi nên thích sinh hoạt giữa đất trời rộng lớn. Phật nói: lưu luyến hồng trần không phải là điều mà ta yêu thích, lá rụng về cội mới là lẽ sống của ta."

Nghe mang tiếng Phật tổ ghê, Ninh Ninh nghe mà thấy xấu hổ giùm. Cô chỉ ước đào được cái hố ngay chỗ đấy mà chui xuống. Nhưng Hạ Tri Châu vừa lời được mấy cái lệnh bài thì hưng phấn đến mức quên hết tất cả. Hắn dùng chất giọng trầm ấm hào hùng như đang diễn thuyết dưới quốc kỳ tiếp lời: "Xem ra bọn ta và hai vị sư phụ phải chia tay tại đây thôi. Chỉ tiếc lãng phí mối duyên tạc trên đá Tam Sinh, kiếp này chỉ gặp gỡ thoáng qua, là hoa cuối cùng cũng sẽ rụng, là duyên cuối cùng cũng sẽ tan, haizz!"

... Huynh nhập vai cũng nhanh đấy!

_______________________________________

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Meo (๑•̀ㅂ•́)ノ➹♡ Nếu tự ý bê bản edit đi khi chưa được sự cho phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!

Liên hệ với Meo tại:

Wattpad: wattpad.com/user/xiao_ming_ming

Blog: facebook.com/xuymongdaotaychau/

___________________

Minh Không Minh Tịnh nhanh chóng bái biệt rồi rời đi, đám của Ninh Ninh tiếp tục đi theo Kiều Nhan trở về khu nhà bên cạnh thác nước để nghỉ ngơi. Tiểu hồ ly rất ấn tượng với hai vị hoà thượng ban nãy nên vừa đi vừa hỏi: "Cha mẹ ta thường kể giới tu tiên có rất nhiều người tài tuấn trẻ tuổi, chính là bọn họ sao?"

Ninh Ninh đáp lời: "Ừm, sóng sau lúc nào cũng phải không ngừng cố gắng để có thể vượt qua sóng trước mà."

Lúc bọn họ trở lại thác nước, trời đã chạng vạng. Hôm nay bọn họ đã bận rộn suốt cả một ngày, không ngờ lại thành công dã tràng, ngoài lệnh bài ra thì chẳng thu hoạch thêm được gì, đã thế những nghi vấn chưa có lời giải càng làm cho bọn họ rối tinh rối mù. Ma tộc trong trận pháp thuỷ kính, dòng tộc linh hồ điêu tàn, còn có cung Chước Nhật hiện tại đang ở đâu, tất cả đều đang bị sương mù vây kín. Ninh Ninh chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một góc của sự việc nhưng cũng không nhìn thấy rõ.

Kiều Nhan vốn đang lo lắng, sau khi đưa mọi người trở lại thôn làng thì vội dẫn mọi người đi đi tìm Cầm nương rồi tường thuật đơn giản những việc đã xảy ra cho bà biết.

"Cung Chước Nhật... biến mất rồi sao?" Người phụ nữ ngồi trên xe lăn ho khụ một tiếng, đôi mày liễu nhíu lại: "Sao lại như thế... Khụ!"

Bà nói đến đây thì ngước mắt lên nhìn con gái mình đang đứng bên cạnh: "Mẹ đã nói với con rồi, đừng mạo hiểm đến Tây Sơn làm gì, hỏa hoàng và ma tộc đều không phải chuyện mà con có thể giải quyết được. Nếu con cứ tự làm theo ý mình như vậy, đến lúc xảy ra chuyện gì bất trắc thì phải làm thế nào bây giờ?"

- Con... con chỉ muốn cứu mọi người thôi!

Kiều Nhan bị mẹ chất vấn thì cuống quýt cả lên. Nàng cắn răng đáp lời: "Trận pháp thuỷ kính đang dần suy yếu, nếu một ngày nào đó ma tộc phá được trận này mà ra bên ngoài thì..."

- Tiểu Nhan.

Cầm nương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang phát run của nàng: "Bọn ta vốn là người sắp chết miễn cưỡng sống tạm nhờ linh khí đất trời trong bí cảnh mà thôi. Một khi rời khỏi nơi này, bọn ta chẳng mấy sẽ chết vì linh lực suy kiệt. Con nghe mẹ, sau khi lần rèn luyện này của các vị đạo trưởng kết thúc, bí cảnh mở ra, con hãy đi cùng bọn họ ra ngoài đi."

Đây là lần đầu tiên hai mẹ con nhà này nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Kiều Nhan đương nhiên sẽ không đồng ý, nàng rơm rớm nước mắt ra sức lắc đầu.

- Năm đó chúng ta sử dụng hết tất cả sức lực cũng không thể diệt trừ tận gốc ma tộc được. Bây giờ cho dù con lấy được cung Chước Nhật thì làm sao?

Cầm Nương tiếp tục nói: "Đại chiến đã qua mấy trăm năm, nói không chừng ma tộc dưới nước đã khôi phục phân nửa sức lực từ lâu, chỉ còn đợi thời để phá trận mà ra thôi. Dựa vào chút sức lực cỏn con của con, làm sao có thể diệt trừ bọn chúng? Huống chi giờ chúng ta còn chưa biết cung Chước Nhật đang ở nơi nào."

Nghe những lời này, Kiều Nhan hoàn toàn không thể phản bác.

Ninh Ninh lo lắng nhìn nàng một cái, nhẹ giọng hỏi Cầm nương: "Nhắc đến cung Chước Nhật, không biết người đã từng nhìn thấy nó bao giờ chưa?"

Sắc mặt của người phụ nữ hôm nay còn tái nhợt hơn cả hôm qua, có thể thấy linh lực đang dần dần cạn kiệt theo thời gian, có lẽ không còn chống đỡ được bao lâu nữa: "Trước nay cung Chước Nhật đều được cất giữ rất kỹ trong mật thất, chỉ có tộc trưởng mới có thể lấy được nó. Trước khi đại chiến diễn ra thì ngọc bội vẫn luôn do ta giữ, sau đó thì bị hảo hoảng cướp mất. Trong này còn ẩn chứa nội tình gì thì ta hoàn hoàn không biết gì cả. Có lẽ là ma tộc đã dùng mưu nào đó đánh cắp ngọc bội, hoặc là trong tộc của chúng ta có phản..."

Bà nói đến đây thì ngừng lại không nói tiếp nữa.

Cung thần - thứ duy nhất có thể dùng để chống đỡ bị trộm, nếu không phải do ma tộc động thủ thì chỉ có thể là trong tộc linh hồ có kẻ phản bội. Còn việc rốt cuộc tên phản bội này là ai thì không ai ở đây dám nói bừa.

"Cho dù cung thần còn thì cũng không thể thay đổi được cục diện." Cầm nương lại nhìn Kiều Nhan, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết: "Mẫu thân đã không còn để bụng đến tung tích của nó nữa mà chỉ mong con được bình an thôi. Con hãy hứa với ta, đừng lấy bản thân ra mạo hiểm nữa. Đến khi nào bí cảnh mở ra thì con hãy mau rời khỏi đây đi."

Kiều Nhan cắn răng không nói chuyện, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, cố gắng không để mình rơi nước mắt.

Nàng đã chờ rất lâu mới có thể chờ được những đệ tử tiên môn có thể đánh bại được hỏa hoàng, nàng đặt tất cả hy vọng của mình vào cung thần. Bây giờ tất cả hy vọng đều biến thành mây khói, đã thế còn phải đối mặt với hai lựa chọn tàn khốc: hoặc là một mình chạy ra khỏi bí cảnh để sống sót, hoặc là ở lại chết cùng những người trong tộc của mình.

- Tộc linh hồ đã sinh sống trong bí cảnh này hàng trăm ngàn năm, bây giờ đột nhiên gặp phải tai ương như thế này, nếu con cũng táng thân tại đây thì tộc ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Việc này rất quan trọng. Con hãy về phòng bình tĩnh suy nghĩ cho kỹ đi.

Cầm Nương thở dài: "Bây giờ trời cũng đã tối, các chị tiểu đạo trưởng nếu không chê thì hãy ở lại đây nghỉ ngơi đi."

Bà nói rất thẳng thừng, Ninh Ninh hiểu ngay Cầm nương đây là đang đuổi khéo bèn nhẹ giọng gật đầu: "Bọn ta đã rõ."

Mọi người nhanh chóng tạm biệt Cầm nương. Cho đến khi ra khỏi phòng, Kiều Nhan vẫn cúi đầu im lặng. Không ngờ vừa mới đi được vài bước đã bất ngờ gặp được hai người.

Ninh Ninh nhớ đứa bé đứng đằng sau đẩy xe lăn tên là Tiểu Chiêu. Trong lúc đám bọn họ đang giao tranh với đảo Nghê Quang thì chính đứa nhỏ này đã làm giả cánh cửa ở thác nước. Người phía trước đứa bé là một thiếu niên đang ngồi trên xe lăn, trông rất là tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng hơi hồng, mái tóc đen dài xoã tung đằng sau lưng như gấm vóc buông lơi làm cho khuôn mặt trắng nõn càng thêm tái nhợt.

Ninh Ninh nhạy bén cảm nhận được Kiều Nhan bên cạnh mình cứng đờ người lại, dường như có vẻ lo lắng.

- Tiểu Nhan tỷ tỷ!

Đứa nhỏ nhiệt tình chào hỏi nàng, thiếu niên xa lạ ngồi trên xe cũng gật đầu cười cười, giọng nói rất ôn hoà: "Tiểu Nhan."

- Hai người đi tản bộ sao?

Gia tộc gặp nạn, Kiều Nhan không thể không ép bản thân mình trưởng thành nhanh hơn. Thế nhưng bây giờ nàng lại có vẻ rất câu nệ, giọng nói cũng gượng gạo: "Huynh có khoẻ hơn chút nào không?"

Thiếu niên cười đáp: "Ừ. Ta nghe nói hôm nay muội bận bịu cả một ngày, nhớ nghỉ ngơi sớm nhé."

Kiều Nhan "ừm" một tiếng, hắn lại nói tiếp: "Các vị tiểu đạo trưởng có vẻ đang vội, ta cũng không dám quấy rầy nữa, xin phép đi trước."

Thiếu niên nói liền một mạch, Kiều Nhan vẫn cứ gật đầu, cái tai vốn đang dựng lên dần dần cụp xuống.

- Ừm, muội biết rồi.

Đến lúc hai người kia đi càng ngày càng xa khuất khỏi tầm mắt, Hạ Tri Châu mới bừng tỉnh mà hỏi Kiều Nhan: "Người kia chính là người mà cô thích phải không?"

Khuôn mặt Kiều Nhan thoắt cái đỏ bừng. Nàng xoay người tránh ánh mắt của hắn, một lúc lâu sau mới buồn rầu tựa vào lan can, tay chống quai hàm trả lời: "Ừm."

- Hai người cùng nhau lớn lên ở hồ tộc, chắc là thanh mai trúc mã với nhau nhỉ? Nhưng mà sao cảm giác xa lạ thế? - Em bé hay hỏi - Hứa Duệ - tiếp lời.

- Chắc là ta thích hắn nhưng hắn không thích ta mà thôi.

Kiều Nhan vẫn giữ nguyên tư thế chống hàm mà ngẩng đầu lên nhìn khoảng không xanh thẳm như vừa được gột rửa, trong sáng như gương trên đầu, đồng tử đen như một cái đầm lầy làm cho người ta nhìn không thấu: "Nhất là sau trận đại chiến kia... Ngày trước hắn còn nói chuyện với ta rất dịu dàng nhưng sau trận đại chiến hắn lại cố tình giữ khoảng cách với ta, lạnh nhạt với ta hơn rất nhiều. Nhiều khi bọn ta gặp nhau cũng không nói với nhau câu nào, không khác gì người lạ."

Ninh Ninh đã từng cày một loạt các tác phẩm ngược luyến tàn tâm kinh điển kim cổ nội ngoại, từng gặp vô số các cốt truyện tréo ngoe, nghe Kiều Nhan nói vậy cô chỉ thấy tình tiết này nghe rất quen, bèn nhỏ giọng an ủi nàng: "Có lẽ không phải hắn chán ghét cô mà là do linh lực trên người gần như sắp cạn kiệt, đến đi lại cũng là một vấn đề nên không muốn liên lụy đến cô, không muốn cô lãng phí tâm tư và thời gian vào hắn nên mới cố ý lạnh nhạt với cô. Như vậy thì đến khi ly biệt sẽ không cảm thấy quá đau lòng."

- Ta không cần hắn "cố ý" như vậy.

Kiều Nhan nghẹn ngào nói dỗi, nàng vuốt ve chiếc vòng tua dua màu xanh biếc trên cổ tay, cứng miệng nói: "Mẫu thân cũng vậy, lúc nào cũng muốn đưa ra quyết định thay ta, nhưng ta đâu có muốn làm như vậy đâu. Bọn họ cảm thấy làm như vậy là tốt cho ta nhưng ta không sợ chết."

Nhất thời không ai nói thêm câu gì nữa,

Năm người trẻ tuổi, mỗi người ôm trong lòng một tâm trạng khác nhau đứng trên hành lang dài thật dài ngắm nhìn mặt trời đang ngả về phía tây, ánh chiều tà màu cam hồng lung linh dần bị núi xa nuốt gọn. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Hạ Tri Châu nhỏ giọng cất tiếng, nói lái sang chuyện khác một cách vụng về để an ủi nàng: "Kiều cô nương, thứ cô đang đeo là thiên ti tuệ* đúng không? Trông đẹp quá!"

(*một dạng trang sức được tết bằng vải, một đầu được buộc túm cố định, đầu còn lại là các sợi dây tua rua cắt bằng, thường được dùng làm vật trang trí ở chuôi kiếm, ngọc bội...)

Kiều Nhan đã từng nói nàng đã tặng cho người mà mình thích một cái, nhưng người kia lại không quan tâm nên không biết đã làm mất nó từ lúc nào.

Hứa Duệ cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội lên tiếng. Hắn nghiêm trang nói: "Cái này ta biết nè! Trước đây ta từng tặng cho sư tỷ một hộp son môi. Lúc nhận món quà này, tỷ ấy trông có vẻ rất ghét bỏ nó, sau khi nhận cũng chưa bao giờ lôi ra dùng."

Hắn nói đến đây thì như nghĩ đến cái gì mà cười khà khà vài tiếng, vành tai hơi ửng đỏ: "Nhưng có lần khi ta đến phòng của tỷ ấy, ta phát hiện cái hộp đó được đặt trên bàn đọc sách một cách rất trang trọng ở vị trí mà cứ khi nào về phòng là có thể nhìn thấy. Thế nên cô đừng buồn quá, nói không chừng hắn đã cất nó đi rồi, thỉnh thoảng len lén lôi ra xem ấy."

Hứa Duệ nói đến đây thì bụm miệng cúi đầu cười, mặt đỏ như tôm luộc.

Nghe những lời này, người chột dạ nhất không phải là Kiều Nhan mà là Bùi Tịch. Hắn mím môi, ánh mắt bối rối, không nói một lời mà cúi đầu.

Ninh Ninh không chú ý đến sự thay đổi của hắn. Cô đi đến bên cạnh Kiều Nhan, cũng bắt chước nàng ngồi chống tay nâng mặt, hỏi nàng: "Kiều cô nương, đến khi bí cảnh mở ra, cô đã có dự định gì chưa?"

Kiều Nhan im lặng, cuối cùng lắc đầu.

***

Mọi người đã mệt nhọc cả ngày nên bảo nhau ngày mai rồi lại đi tìm cung Chước Nhật, đêm nay cứ nghỉ ngơi cho lại sức đã.

Ninh Ninh nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cấn cấn. Cô ở trong phòng không có việc gì để làm nên đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Trời đang lúc chạng vạng, toàn bộ bí cảnh bị bao bọc bởi một màu đỏ nhàn nhạt. Thời tiết chẳng khác gì mấy tên đàn ông tồi lật mặt nhanh hơn lật sách, lúc nóng lúc lạnh.

Cái nóng ban ngày vẫn chưa bị xua đi hết, cây cối xung quanh héo hon nom như người đang già đi vì bệnh, không có một tí sức sống nào. Nơi duy nhất mát mẻ chính là phía dưới thác nước.

Ninh Ninh vốn định đến chỗ đó hóng mát, nhưng vừa mới đi đến bên cạnh hồ thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Bùi Tịch mặc áo đen đứng trước thác nước, hơi nước mù mịt tạo thành một cái lưới màu trắng bọc lấy hắn vào trong. Đứng trên bờ từ xa xa nhìn lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt và dáng người mảnh khảnh mặc áo đen của hắn. Trông hắn cao lớn đến mức cảm giác chỉ cần vung tay một cái là cô sẽ tiêu đời.

Mặt nước phản chiếu chân trời đỏ như máu, nhưng nhìn kỹ lại thì có thể thấy có từng đợt khí màu đen tràn ra từ đằng sau lưng hắn giống như dây leo hoặc rắn độc uốn éo lặng lẽ bò lên. Ninh Ninh mới nhìn thấy cảnh này từ xa thôi mà đã không kìm được rùng mình một cái.

Đúng rồi, nguyên tác đã từng miêu tả, ở trong bí cảnh, ma khí trên người Bùi Tịch bộc phát, hắn bèn một mình đi đến thác nước, định mượn nhiệt độ lạnh lẽo của nước hồ để giảm bớt ảnh hưởng của ma khí. Sau đó...

Đoạn này viết rất qua loa đại khái, Ninh Ninh còn chưa kịp nhớ ra tình tiết khúc sau như thế nào thì bỗng nghe thấy tiếng chuông vang lên. Âm thanh quen thuộc này nghe không khác gì tiếng Diêm vương nửa đêm đến đòi mạng.

[Tinh, giới thiệu nhiệm vụ!]

Cô đi loanh quanh trong bí cảnh một hồi thì bỗng nhiên gặp được Bùi Tịch - đối thủ một mất một còn ở trong hồ nước. Bùi Tịch đang bị ma khí khống chế, tâm trí mơ hồ, cơ thể lại đang suy yếu. Cô nhớ hắn từng làm cho cô xấu mặt, thế nên hạ quyết tâm báo mối thù khi xưa. Ban đầu cô định đánh lén hắn, nhưng nhớ ra rằng các trưởng lão cũng đang quan sát bên ngoài qua Huyền kính nên thay đổi ý định: Nếu tất cả các trưởng lão đều tận mắt nhìn thấy hắn bị ma khí khống chế rồi làm đồng môn bị thương thì sẽ thú vị lắm.

Xin mời dựa vào cốt truyện đã có sẵn, đi vào trong hồ nước tiếp cận Bùi Tịch rồi làm nhiễu loạn tâm trí hắn, dụ hắn nhập ma.]

- Khoan đã!

Ninh Ninh nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên đang đứng trong hơi nước mù mịt, lo lắng hỏi: "Bây giờ sao?"

Cái chiêu này có thể nói là "đả thương địch một nghìn, tự hại mình tám trăm"*, không đáng đâu không đáng đâu!

(*Nguyên văn: 伤敌一千自损八百, nghĩa là khi chiến đấu với kẻ thù, nếu bên địch bị tổn hại 1000 người thì bên mình cũng tổn hại 800 người, tổn thất của hai bên không hơn kém nhau bao nhiêu. Câu này ám chỉ rằng trong trường hợp cứng đối cứng thì không những không bên nào được lợi mà hai bên còn rơi vào cục diện thua - thua.)

Dựa vào quan hệ của hai người, đương nhiên là cô sẽ không nhẫn tâm làm hắn bị thương rồi. Bùi Tịch chỉ cần không chú ý một chút thôi thì cảnh tượng mà các trưởng lão không thấy sẽ không phải là Bùi Tịch "bị ma khí khống chế ngộ thương đồng môn" mà là "thiếu nữ đang độ xuân thì nổ tung dưới thác nước mỹ lệ như pháo hoa".

Hệ thống đáp không chút do dự: [Bây giờ. Ngay lập tức. Nhanh lên.]

Ninh Ninh: Ha ha.

Đồ ma quỷ hành hạ người khác, mau im miệng đi.