Tạc Niên

Chương 35




Ngữ khí mười phần khách sáo, giữa những câu chữ  lại lộ ra một tầng xa cách không rõ. Tô Thần ở thương trường trà trộn nhiều năm, tự nhiên minh bạch hắn đang không vui, vì thế cũng không hề vô nghĩa, trực tiếp sảng khoái đưa ra thỉnh cầu: “Thảo dân cùng xá đệ một năm không gặp, có nhiều lời muốn nói cùng y, không biết Lục hoàng tử có thể để Tô Nhan cùng thảo dân hồi phủ một chuyến?”

“Thật là không khéo, phụ hoàng vừa mới triệu kiến, đặc biệt sai ta đem Tô Nhan mang vào cung. Ngày khác đi, ngày khác bổn hoàng tử nhất định tự mình đem Tô Nhan đưa trở về, Ngũ công tử cảm thấy thế nào?” Âu Dương Lam dựa nghiêng trên ghế ngồi, ngón tay thon dài chống cằm, trong một khắc gương mặt trở nên nồng đậm sâu sắc, nhìn lên lần nữa chỉ còn một mảnh quạnh quẽ.

Tươi cười bên miệng Tô Thần có chút cứng đờ, ngay sau đó cười nói: “Như thế cũng tốt, nếu Lục hoàng tử còn có việc thảo dân liền cáo từ trước. Ngày khác chắc chắn thân nghênh Lục hoàng tử đại giá.” Tô Dật tuy không nghĩ vừa mới gặp Tô Nhan đã phải đi, nhưng là e ngại sắc mặt Lục hoàng tử không tốt nên không nói gì nữa.

“Tốt.” Âu Dương Lam lưu loát đáp ứng, chờ đến Tô Nhan cùng hai ca ca nói xong lời từ biệt, mới đối Hoa Lân đứng cạnh nói: “Tiễn khách.”

Hoa Lân vội dừng tâm tư đang bề bộn, cung kính đem Tứ công tử cùng Ngũ công tử phủ Thừa tướng đưa đi ra ngoài. Lúc trở lại, vừa vặn nghe thấy Tả Kỳ nghi hoặc: “Thiếu gia, Hoàng Thượng hình như không có truyền chỉ triệu kiến a.” Hoa Lân ở trong lòng mắng Tả Kỳ không thông suốt, vội bước nhanh đi vào đại sảnh đem Tả Kỳ vẻ mặt mê hoặc dắt đi, để lại Tô Nhan cùng Âu Dương Lam hai người, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Thiếu gia còn phân phó gì khác sao?” Tô Nhan thanh thanh giọng hỏi.

Âu Dương Lam nhìn y, lúc này mới đứng dậy, trực tiếp hướng y đi tới: “Tô Nhan, ta hôm nay không có uống rượu.”

Tô Nhan nhìn đám trúc ngoài viện, không nói tiếp. Hơi thở Âu Dương Lam chậm rãi đến gần, thanh âm như có như không quanh quẩn ở bên tai: “Tô Nhan thích ta chứ?”

Hỏi chuyện vô sỉ như vậy sợ là chỉ có Lục hoàng tử mới hỏi được, Tô Nhan nỗ lực ngăn chặn khóe miệng không ngừng muốn giơ lên, đem tầm mắt kéo về trên người Âu Dương Lam: “Tô Nhan tự nhiên là thích thiếu gia, tựa như thích Hoa Lân cùng Tả Kỳ, đồng dạng ưa thích.”

Âu Dương Lam trên mặt nháy mắt che kín mây đen, ngay sau đó lại như là nhớ tới cái gì, nhanh chóng khôi phục như thường: “Ngày mai cùng ta tiến cung đi, ta mang ngươi qua chỗ Nhị ca.”

“Đi Thanh Nhân Cung làm gì?” Nghe thấy y hỏi chuyện, Âu Dương Lam cười cười, đột nhiên duỗi tay xoa mặt y: “Ta trước kia đáp ứng với Nhị ca, nếu có thích người nào thì nói cho hắn biết đầu tiên.” Nói cho hết lời, Âu Dương Lam lại không có rút tay về, mà là kéo lấy Tô Nhan một tấc một tấc vuốt ve, thanh âm vẫn là ôn nhu, rồi lại nguy hiểm nói không nên lời: “Ta không thích người khác chạm vào ngươi, cho dù người nọ là ca ca của ngươi.”

Tô Nhan trong lòng hơi giật mình, còn chưa kịp nói chuyện thân ảnh Âu Dương Lam đã biến mất phía sau cửa, chỉ lưu lại một sảnh gió xuân ôn nhu quanh quẩn bên tai Tô Nhan.

Chính mình rõ ràng còn chưa đáp ứng, cái gì cũng chưa nói mà Âu Dương Lam đã tự làm chủ rồi.

Nghĩ lại, cũng phải.

Đây mới là phong cách của Âu Dương Lam a.

Âu Dương Lam tựa hồ từ lúc bắt đầu không có ý định bức Tô Nhan thừa nhận thích hắn, hết thảy tất cả đều dựa theo ý nghĩ của chính mình đi.

Ngày hôm sau Tô Nhan tự nhiên là bị Âu Dương Lam tam thúc tứ giục mà đánh thức. Tối hôm qua một đêm ngủ không ngon, vừa mới chợp mắt, ngoài cửa liền vang lên tiếng Hoa Lân: “A Nhan, ngươi đã tỉnh chưa?”

Cố sức mở to mắt, Tô Nhan hướng ngoài cửa kêu: “Hoa tổng quản, để ta ngủ tiếp một lát.” Thanh âm quả thực yếu ớt quá, dọa cho Hoa Lân tưởng y lại không khỏe ở chỗ nào, vội vàng chạy đi. Một lát sau, Âu Dương Lam liền đẩy cửa phòng ra, đi nhanh tới bên giường thấy Tô Nhan vẻ mặt mệt mỏi, không khỏi nhíu mày: “Tối hôm qua đi trộm hay gì?”

Tô Nhan lười nhác liếc hắn một cái, lành lạnh nói: “Chiều hôm qua bị một con mèo hoang cắn nát miệng, cho nên vi thần dùng cả một đêm đọc sách, xem có cách nào có thể đem con mèo hoang kia bắt sống trở về hay không.”

Đứng ở phía sau, Hoa Lân che miệng cười trộm, thấy thiếu gia nhà mình sắc mặt không vui, vội lặng lẽ rời khỏi phòng.

Chờ Hoa Lân đi, Âu Dương Lam mới tới gần mép giường, đặt mông ngồi xuống, cũng mặc kệ thiếu niên đối diện biểu tình ra sao, cũng không phân trần liền đem người kéo vào trong lòng ngực, nhiệt liệt hôn chào buổi sáng. Một nụ hôn kết thúc, còn chẳng biết xấu hổ bổ một câu: “Rõ ràng là bị lão hổ cắn, Tô Nhan lại cứ nói thành mèo hoang.”

Tô Nhan cũng không giận, nhìn Âu Dương Lam trong ánh mắt lấp lánh vô số ánh sao, qua sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Thiếu gia đã quen với trang điểm tươi đẹp sao không nếm thử tiểu gia bích ngọc, sao không sai Hoa Lân đi tìm mấy người, vi thần,” không tự giác dừng lại, một lần nữa nhặt khẩu khí lên thanh âm kia đã là một mảnh mát lạnh: “Vi thần nói thế nào cũng là thư đồng do Hoàng Thượng khâm điểm, là người bên cạnh thiếu gia, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, đạo lý này chẳng lẽ thiếu gia không rõ sao?”

Tô Nhan nói mịt mờ, Âu Dương Lam lại lập tức minh bạch ý tứ trong đó.

Triều đại tuy thịnh hành nam phong, ở trong hoàng tộc lại là điều cấm không được viết lên giấy. Bởi vì Âu Dương Quân thống hận nhất chính là bên người mình có nam tử tằng tịu với nhau. Nếu để ông ta biết, cho dù Tô Nhan cùng Âu Dương Lam lưỡng tình tương duyệt, chỉ sợ cũng không thay đổi được gì.

Âu Dương Lam không nói chuyện, chỉ là đem Tô Nhan toàn bộ ôm vào trong ngực, khẩn đến Tô Nhan cảm thấy hô hấp đều trở nên khó khăn.

Tô Nhan cũng không nói lời nào, nhắm mắt hưởng thụ một chút an bình này.

Cả đời ngắn như vậy, mình làm sao kịp quên người này đây. Cho dù tái thế làm người, cũng không có khả năng nói quên liền quên.

Chính mình từng mãnh liệt hy vọng, cả hai có thể tìm một nơi không ai nhận thức, làm một đôi bạn lữ nhàn tản bình thường. Chỉ là nguyện vọng này quá mức ngây thơ còn chưa thành hình đã bị bóp chết trong nôi, càng về sau, mình cũng không hề hy vọng xa vời, hết thảy đều có mệnh của nó.

Mệnh a, là một thứ vỏ bọc kiên cố không thể phá vỡ, há thân thể huyết nhục có khả năng chống lại?

Trong phòng nửa ngày không ai nói chuyện, Âu Dương Lam cúi đầu xuống, liền thấy người trong ngực đang say sưa đi vào giấc ngủ, hắn hơi hơi mỉm cười, trong mắt nhộn nhạo thâm tình.

Bởi vì Tô Nhan ngủ rồi, cho nên tự nhiên không thể đi Thanh Nhân Cung, cũng bỏ lỡ buổi dạy học của Ngô Ngữ Thăng. Vì thế Âu Dương Lam dứt khoát rúc ở trong phủ, cái nào cũng chưa đi. Chờ đến lúc Tô Nhan ngủ đến sảng khoái, mới lệnh Hoa Lân đem đồ ăn mang lên. Tô Nhan còn có chút mơ hồ, bụng lại càng không biết cố gắng, vừa mới ngồi xuống liền xì xào kêu lên. Tô Nhan từ nhỏ đến lớn chưa từng mất mặt như vậy, đặc biệt là thấy được bên môi Âu Dương Lam vương ý cười mỏng manh. Nên chỉ nghĩ nhanh chóng cơm nước xong xuôi, chạy nhanh khỏi địa phương này.

Âu Dương Lam đẩy chén canh đẩy đến trước mặt Tô Nhan, ôn nhu nói: “Đây là Hoa Lân cố ý hầm đấy, nhân lúc còn nóng uống đi.”

Tô Nhan cũng không trì hoãn, mấy ngụm liền đem canh uống hết vào, trực tiếp làm lơ Hoa Lân ngồi cạnh vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người cùng Tả Kỳ gương mặt oa oa khó hiểu. Tô Nhan đương nhiên biết Âu Dương Lam làm cử chỉ này trước Hoa Lân cùng Tả Kỳ có bao nhiêu kỳ quái, nhưng những việc này không phải là chuyện mình nên suy xét. Âu Dương Lam không thay hành vi này giải thích nửa câu, thậm chí có chút tránh mà không nói rõ ý tứ. Rõ ràng lúc trước còn một bộ không thích mình, chỉ chớp mắt lại trở nên thân mật như vậy, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy bất an cùng khó hiểu.

Nhưng thời cơ nói chuyện tốt nhất đã bị chính mình bạch bạch lãng phí mất, hiện giờ hỏi lại chỉ sợ không ra được kết quả gì.

“Ăn hết cái này nữa đi.” Thanh âm Âu Dương Lam đem Tô Nhan từ cõi thần tiên kéo về. Trước mắt lập tức hiện ra một chén đồ ăn được chất thành núi. Tô Nhan suýt nữa sặc phải nước miếng của mình, kinh nghi nhìn Âu Dương Lam. Hắn lại cố tình không tiếp thu tín hiệu trong mắt tín y, cắm cúi ăn cơm. Cuối cùng vẫn là Tả Kỳ giải vây, mặc dù biết hắn vô tâm, chỉ thấy hắn duỗi tay đem cái núi nho nhỏ mà Lục hoàng tử đích thân xây thành kéo tới trước mặt của mình, đối Tô Nhan nói: “Tiêu công tử nói Tô Lục công tử thân mình chưa khỏi hẳn, chưa tiêu hóa được những đồ ăn này. Tô Lục công tử, ngươi uống nhiều canh chút đi, canh là dinh dưỡng nhất đó.”

Tô Nhan sửng sốt, hướng Tả Kỳ cảm kích cười: “Cảm tạ.”

Hoa Lân dưới bàn ra sức túm quần áo Tả Kỳ, Tả Kỳ trong lúc cấp bách ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mắt to chứa đầy nghi hoặc. Hoa Lân trừng mắt liếc lại hắn một cái, ý bảo hắn nhìn xem thiếu gia đang ngồi ở chủ vị. Này vừa nhìn liền biết không được. Vừa rồi vẻ mặt còn đang sáng sủa không biết khi nào trở nên mây đen dày đặc, lập tức muốn đánh sét như Thiên Lôi rồi. Tả Kỳ vội đem đồ ăn trong miệng nuốt vào, hỏi: “Thiếu gia, ngươi không cao hứng sao?”

Phốc……

Hoa Lân thực không hình tượng đem canh ở trong miệng phun tới, vì Tả Kỳ âm thầm đổ một thân mồ hôi lạnh.

Trước kia không phát hiện Tả Kỳ thiếu gân thiếu dây cung a, hôm nay sao lại hỏi nhiều vấn đề ngu ngốc như vậy a?

Âu Dương Lam hãy còn lộ ra một cái tươi cười, hắc mâu hiện lên một tia mãnh liệt không vui, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu Kỳ a……”

Đang cố gắng làm cho mình đứng ngoài cuộc, Tô Nhan nghe thấy hai tiếng ‘Tiểu Kỳ’ kia không khỏi lưng bụng cứng đờ. Hoa Lân cũng bắt đầu học theo Tô Nhan cắm đầu ăn cơm. Âu Dương Lam một khi dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, biểu thị hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng